Chương 8
Thông thường sẽ bắt đầu bằng số bảy, chẳng hạn như cây đàn piano sẽ tự trình diễn trong phòng âm nhạc lúc nửa đêm, hoặc mô hình người có thể đi lại, khuôn mặt luôn sinh bệnh của thầy thể dục và khuôn mặt của chủ nhiệm lớp xuất hiện sau ô cửa sổ.
Và tiêu biểu nhất là…
Tiểu thư Hanako trong nhà vệ sinh.
Tất nhiên, những truyền thuyết đô thị này cũng có nhiều bản khác nhau ở nhiều khu vực, luôn có vài cái không giống nhau lắm. Trước khi xác nhận sự thật, Lâm Dữu cũng không thể chắc chắn cô sẽ gặp phải cái gì.
Chưa kể, còn có những quy tắc được bổ sung thêm trong trò chơi này.
Thu lại ánh mắt đang nhìn cửa sổ đóng chặt và vài dụng cụ dọn dẹp nằm rải rác trong góc, Lâm Dữu lại lần nữa nhìn mảnh giấy trong tay mình.
Trong tình huống chưa rõ “người” mình gặp là địch hay bạn, có năng lực nhìn thấu thân phận của đối phương đúng là chuyện tốt. Nhưng mà số lần có hạn, nhất định phải cẩn thận chọn đối tượng sử dụng. Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là những thứ giả dạng con người hoặc có thân phận không thể tiết lộ sẽ là những người đầu tiên tìm cách giết cô sau khi biết được năng lực của cô.
Giống như khi bạn không biết bất cứ chuyện gì, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng không phải là cách làm thông minh. Sau khi xác nhận bản thân không bỏ sót bất kỳ thông tin nào, Lâm Dữu nắm lấy một góc của tờ giấy và xé nó thành từng mảnh, đến khi không thể ghép lại được nữa mới ngưng.
Nếu không phải trong tay không có bật lửa thì ngược lại cô thực sự muốn châm lửa đốt.
Sau khi xử lý xong, Lâm Dữu không kiềm được sự hưng phấn, khóe miệng cong lên.
Nghĩ theo góc độ khác, bảy câu chuyện bí ẩn hay “đồng đội”….
Đều! Là! Thẻ! Cả!
Sách tranh của cô về cơ bản là trống trơn, bị bỏ qua một bên như vậy, phó bản này quả thực giống như đang buồn ngủ mà có người đưa gối cho nằm vậy.
Sau lễ rửa tội ở phó bản trước, cô đã được trải nghiệm trọn vẹn niềm vui khi lấp đầy từng khe nhét thẻ — cảm giác mãn nguyện và hài lòng đó, một khi đã trải qua sẽ không thể nào quên!
Tiếc là bây giờ chỉ có hai tấm thẻ lẻ loi.
Lâm Dữu vuốt ve trang bìa của cuốn sách tranh đang lơ lửng trên bàn học, yếu ớt thở dài.
Mày đã là một cuốn sách tranh trưởng thành, đến lúc học cách tự mình bắt quỷ thành thẻ rồi.
Cuốn sách tranh dĩ nhiên không thể đáp lại, cuối cùng cô cũng chỉ có thể chạm vào túi áo của mình, xác nhận mặt dây chuyền bỏ trong đó vẫn còn.
Dù sao cô phát hiện ra rằng chỉ cần mang theo bên người, nó sẽ có tác dụng kích hoạt lá chắn bảo vệ.
Lâm Dữu đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh trường học có một bức tường, không biết vì sao, ngay cả bóng dáng của đường lớn hay vùng đất hoang vu nào đó đều không hề nhìn thấy.
Thứ cô nhìn thấy rõ là mọi thứ bên trong bức tường, sương mù dày đặc màu đỏ như máu bao phủ bên ngoài bức tường, Lâm Dữu mơ hồ cảm thấy mình bị theo dõi, như thể có thứ gì đó vô hình đang trốn trong đó. Tờ giấy ghi chú nói nơi đây là một ngôi trường bỏ hoang nhưng cô không nghĩ vậy.
Cô thử chạm vào tấm kính, lập tức bị lạnh nên rút tay lại, ngoài cái này ra thì không có hiện tượng kỳ lạ nào khác.
Lâm Dữu suy nghĩ một chút, hay là bỏ qua bên này trước, quay sang nhìn bình hoa trên bàn học phía sau. Đứng bên cửa sổ cũng có thể nhìn thấy những cánh hoa mọng nước ấy, trông như có ai đó vừa mới cắm vào không lâu.
Cô biết điều đó có nghĩa là igf.
Theo phong tục Nhật Bản, nếu trong lớp có bạn học qua đời thì trên chỗ ngồi của người đó sẽ được đặt một cái bình hoa, như một vật tưởng niệm.
Nói cách khác, học sinh từng ngồi ở chỗ này đã… Hơn nữa, theo thường lệ của phim ma, rất có thể người ấy đã chết trong lớp học này.
Lâm Dữu thoải mái bước tới.
Cô đã từng đối mặt với những con quái vật được tạo ra bởi thi thể, đương nhiên không quan tâm bản thân ở lại trong lớp học có người chết bao lâu. Cúi xuống cạnh bàn, Lâm Dữu nhìn chằm chằm vào chiếc bàn học trống trơn cỡ hai giây, sau khi suy nghĩ một chút, cô nhấc nhẹ bình hoa trên bàn lên.
Quả nhiên là có manh mối!
Cô rút ra hai mảnh giấy một lớn một nhỏ bị ép dưới đáy bình ra.
“Cắt ra từ báo sao?” Lâm Dữu lẩm bẩm.
Ánh đèn vẫn chập chờn, đang “xì xì” không ngừng, cô khó khăn nhìn rõ những ký tự nhỏ dày đặc trên đó.
“Sát nhân liên hoàn xuất hiện?” Cô đọc thành tiếng.
Đại khái là gần đây có hung thủ giết người hàng loạt len lỏi khắp nơi, hung thủ chưa bị bắt ra tay vô cùng tàn nhẫn, cuối cùng bị nghi ngờ địa điểm xuất hiện là một trường cấp 2 bỏ hoang. Trong khi kêu gọi người dân cảnh giác hơn, các phương tiện truyền thông cũng so sánh với một vụ án chưa được giải quyết có thủ đoạn tương tự nhiều năm về trước.
…. Có lẽ là ngôi trường này nhỉ?
Lâm Dữu tiếp tục nhìn xuống.
Trên tờ giấy còn lại ghi lại vụ án năm xưa.
Một nữ sinh bị mắc kẹt trong trường sau giờ học, được giáo viên phát hiện đã chết trong buồng vệ sinh nữ, trong tình trạng vô cùng đáng sợ. Đến nỗi trong trường còn lưu truyền rằng, chỉ cần gõ cửa buồng vệ sinh thứ ba của bất kỳ nhà vệ sinh ở tầng nào ba lần và gọi tên cô ấy, là có thể tận mắt nhìn thấy ác linh với oán niệm sâu nặng đó.
– — Tên đầy đủ của nữ sinh đã chết là Hiraki Hanako.
Quả nhiên giống hệt câu chuyện “Hanako trong nhà vệ sinh” mà cô biết, cái nói ít nhất là hậu quả của việc nhìn thấy Hanako —- sẽ bị coi là người chết thay, một là chết hai là mất tích.
Lâm Dữu hít sâu một hơi.
Ngoài hồi hộp ra, hiện tại cô còn cảm thấy có chút kích thích.
Hai mẩu báo này là một lời nhắc rõ ràng cho cô, dù thế nào cũng phải đến đó bằng mọi giá. Lâm Dữu đang định đứng dậy, nhưng chợt dừng lại.
Trong phòng học không một bóng người, dường như cô nghe thấy một âm thanh rung nhẹ phát ra ở đâu đó.
Cùng lúc đó, một thứ gì đó lành lạnh…. đang đụng nhẹ vào gáy cô.
– — Cô quên mất một chuyện, Lâm Dữu nghĩ.
Khi xem mẩu báo vừa rồi, cô đã mặc định rằng chiếc bình hoa này có liên quan đến Hanako, nhưng không nhận ra là Hiraki Hanako đã chết nhiều năm, bạn cùng lớp của cô ta đều đã tốt nghiệp từ lâu, tại sao họ lại đặt một bình hoa khác ở đây.
Trừ khi…. Lễ truy điệu dành cho một người khác.
Vài cái bóng đèn lập lòe thường xuyên hơn so với trước đó, trong lúc sáng tối luân phiên nhau, vật này nối tiếp vật khác, lắc qua lắc lại đụng nhẹ vào cổ Lâm Dữu.
Hiện tại, chính chủ đang ở ngay sau lưng cô.
Cô ngẩng đầu lên.
Thứ đầu tiên đập vào mắt, là một đôi chân.
Từ dưới lên trên, chiếc váy trắng như tuyết nhuộm đầy vết máu bẩn, móng tay xanh đen, vô lực treo lủng lẳng hai bên người. Chiếc lưỡi thè dài ra rũ ở bên mép, hơi teo lại và có màu đen. Người phụ nữ đong đưa treo cổ trên bóng đèn, cứ vậy nghiêng đầu nhìn cô và mỉm cười.
Đối mặt với đôi mắt trắng đục kia, trong lòng Lâm Dữu kêu lộp bộp, theo phản xạ cúi xuống —-
Lần này đúng lúc bàn tay của nó bắt lấy tay cô, nhưng nữ quỷ treo cổ không có ý từ bỏ. Nụ cười ở khóe miệng nó càng lúc càng méo mó, cũng không biết làm sao ra được thế, rõ ràng trên cổ vẫn còn treo một đoạn dây thừng có vết thắt rất sâu, nhưng trong tầm mắt của cô, bóng dáng màu trắng đột ngột ngã ập xuống.
Lâm Dữu không kịp né, cô cảm thấy thắt lưng bị siết chặt, bị đè ập xuống, cả người bất giác ngã về phía trước. Đầu gối bị đau do ngã, nhưng Lâm Dữu không để ý đến. Người đang đè trên lưng cô nhẹ tênh, sức lực càng mạnh hơn, sống chết không buông tay, ghé vào tai cô để lại nhiều tiếng cười đùa lạnh lẽo.
Nếu đổi lại là người khác, e là sẽ sợ phát khiếp, nhưng còn Lâm Dữu, cô vẫn dùng sức vươn tay ra.
– — Vừa đủ.
Cô đột ngột siết chặt ngón tay, trong số bảy tám cây chổi và cây lau nhà, cô nắm lấy tay cầm của xô đựng nước đang úp ngược trên mặt đất. Ngay sau đó, không chút nghĩ ngợi mà xoay người lại, nhắm ngay đầu đối phương, úp mạnh xuống!
Quỷ treo cổ: “…”
Không chút phòng thủ bị xô nước chụp đầu, chỉ còn lại đầu lưỡi bên ngoài, nữ quỷ hiển nhiên là ngây người.
Nhân cơ hội này, Lâm Dữu thoát khỏi sự kiềm chế, đứng dậy không hề quay đầu lại.
Cô chạy được hai bước, con quỷ treo cổ lúc này mới định thần lại, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng phun nước bẩn “phì phì” phát ra trong xô.
Lần này nó đã nổi cơn thịnh nộ, suýt nữa là bỏ lỡ con mồi, thậm chí còn không thèm nhấc cái xô ra, nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía trước.
Không nhìn thấy cũng không sao, chỉ cần nghe tiếng là có thể biết được đối phương đang chạy đi đâu —
Quỷ treo cổ nổi giận cười nham hiểm, hạ quyết tâm phải quấy rầy mãi, phải xé xác kẻ đã dám đội xô lau nhà lên đầu nó.
Nó cảm nhận được, góc áo của đối phương đã cọ vào đầu ngón tay mình, dứt khoát lao mình về phía trước —
Lâm Dữu chợt dừng lại.
Cô né sang một bên, lướt qua con quỷ treo cổ đang không kịp phanh xe.
“Rầm!”
Cái xô nước trên đầu nữ quỷ, đập mạnh vào cửa sắt.