Chương 6
Trong không khí tràn ngập mùi khét, cùng lúc đó, khói đen xám bốc lên từ cơ thể cô bé.
“Kết thúc rồi.”
Trong làn khói đen đang dần dày đặc, cô bé ngoan ngoãn cong mắt, “Hay là nói cho các ngươi biết nhé.”
“Tên thật của ta, là A Nhã.”
….?!
Nghe thấy cái tên này, Lương Tuyết không hề bày tỏ gì nhưng Lâm Dữu lại có phản ứng.
“Thảo nào.” Cô nhỏ giọng nói.
Lương Tuyết: “Gì cơ?!”
“Rất lâu trước đây có một trò chơi kinh dị, nhân vật chính tên là A Nhã.” Lâm Dữu nhanh chóng nói: “Phó bản này có lẽ là cải biên từ đó, hèn gì tôi cứ thấy cốt truyện quen quen —-“
Đều là người bố sát thủ thích làm thí nghiệm trên cơ thể người, cũng là con gái kế thừa sở thích của bố mình…
“Nhưng điểm tương đồng e là chỉ có bối cảnh và tên thôi.”
Bao gồm những thứ khác trong đây, cái gọi là A Nhã này hoàn toàn khác với những gì cô nhớ.
……
Chỉ là một cái chớp mắt, khi nhìn lại chỗ cũ, đồng tử của Lâm Dữu chợt co rút lại.
Bóng dáng của cô bé tóc đen đã biến mất.
Hơi nóng như thiêu đốt đột nhiên ập đến một bên mặt, Lâm Dữu chỉ kịp giơ tay đỡ lấy đòn này —
Khói đen ngưng tụ thành bàn tay bắt lấy, vừa tiếp xúc, cơn đau do bị phỏng rát dữ dội lan ra khắp nơi!
Lâm Dữu hít ngược một hơi lạnh, trơ mắt nhìn hàng loạt vết phồng rộp nổi lên ở nơi bị chạm vào. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thanh máu của cô đã tụt xuống nhanh chóng, chớp mắt chỉ còn một nửa.
Cô bé tự xưng là “A Nhã” lúc nãy đã biến thành một làn khói đen không hình dạng, nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Mau tránh ra!”
Tiếng hét của Lương Tuyết đập vào tai cô, Lâm Dữu lập tức nghiêng đầu theo phản xạ.
Chiếc búa lướt qua cánh tay cô đập thẳng xuống, đâm thẳng vào làn khói đen.
Tuy nhiên —-
Làn khói đen tản ra trong nháy mắt lại tụ lại với nhau, khuôn mặt chiếm cứ trên ấy nhe răng cười nham hiểm.
Rõ ràng, đòn tấn công vật lý đơn thuần không có tác dụng với cô bé.
Lương Tuyết không ngờ cô đã lấy hết dũng khí lại mang đến kết quả như vậy, trong lòng thầm kêu than. Tuy nhiên, ở một góc độ khác, mục tiêu ban đầu của cô đã đạt được.
Mặc dù thời gian phân tán chỉ trong tích tắc, nhưng Lâm Dữu đã nhìn thấy khoảng trống và kịp rút tay mình về. Cô xoay người nắm lấy tay nắm cửa, đóng sầm cánh cửa bị hỏng lại trước khi làn khói đen kịp phản ứng.
“Đi!” Cô hét lên.
Trong lúc bất tri bất giác, Lương Tuyết đã tin tưởng và nghe theo lời đối phương, lần này không hề nghĩ ngợi mà lao ra khỏi cửa.
Cô còn chưa kịp đóng cửa lại, khói đen đã bay ra từ khe hở, bay theo họ không buông tha.
Lâm Dữu chạy ở trước, vết bỏng trên cổ tay vẫn còn hơi đau.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thấy bên cạnh những vết phồng rộp lớn để lại một dấu tay màu đen.
Cô không quan tâm đến cơn đau, đưa tay lên lau chỗ đó, hai ngón tay thực sự dính một lớp phấn mịn màu đen xám.
– — Là bụi than.
Đám khói đen loáng thoáng hình người đang bám chặt sau lưng các cô, không dám lười biếng mà đuổi theo.
“Chết tiệt!”
Lương Tuyết tức giận, “Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, không ngờ lại như vậy —-“
“Trông như thế thôi.” Lâm Dữu thản nhiên nói: “Chỉ có thể biết lúc cô bé chết là như vậy, có trời mới biết cô bé đã ở đây bao lâu.”
Đám khói đen dừng lại, như thẹn quá hóa giận mà đuổi theo sát sao hơn.
Lâm Dữu: “….”
Lương Tuyết: “…..”
Không phải chứ, chẳng lẽ thành quỷ rồi mà vẫn để ý tuổi tác như vậy sao?!
Lửa giận của con boss sau lưng đột nhiên bị khơi dậy, khoảng cách chợt thu hẹp lại rất nhiều. Hai người đều phải tăng tốc độ, cảm thấy có chút không chịu nổi, chợt từ phía đối diện cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của đồng đội.
“Chúng tôi ở đây!” Nhìn thấy rõ ràng tình hình sau lưng các cô, Trương Bình Sơn biến sắc, “Các cô sao vậy —?!”
Không kịp giải thích tình hình, đối phương cũng nghiêm túc.
“Mở cửa ra.” Anh ta nói với Văn Dương, sau đó quay đầu gọi các cô, “Chạy qua đây đi!”
Hai người Lâm Dữu không chút do dự lao tới, Trương Bình Sơn và Văn Dương đã ở bên trong, chờ hai cô bước vào, cánh cửa đóng “rầm” một cái.
Lần này hành động đủ nhanh, kịp nhốt khói đen ở ngoài cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Vừa vào Trương Bình Sơn đã vội vàng hỏi: “Thứ đó là cái quỷ gì vậy?”
“Nói ngắn gọn, chúng tôi phát hiện “Tư Tư” căn bản không phải tên thật của cô bé kia.” Lâm Dữu giải thích, “Bây giờ cô bé là boss ở đây.”
Cô vẫn nhớ người đàn ông đã đuổi theo hai người họ trước đó, “Đúng rồi, thi thể cháy đen kia đâu?”
Trương Bình Sơn: “Tan rồi.”
Lâm Dữu: “Hả?”
Cô nhìn theo hướng đối phương đang chỉ, thấy tứ chi và cơ thể đang nằm rải rác ở đó.
“Không phản kháng nhiều lắm.” Trương Bình Sơn nói: “Chạy được một đoạn thì hắn ta đã biến thành như vậy.”
Lâm Dữu “chậc” một tiếng.
Cô nhớ tới lời cô bé vừa nói, sức mạnh của bố bây giờ không bằng cô bé.
Vậy nên, đúng như cô nghĩ, nơi này được duy trì bởi oán niệm của “A Nhã” đã bị thiêu chết.
Cô càng ngày càng tò mò về năng lực của đối phương, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao mình lại thu được thẻ. Mặc dù vừa rồi cô đã thử hỏi tâm nguyện của A Nhã, nhưng thực sự không thể thành công đơn giản như vậy. Ví dụ có sẵn duy nhất để cô tham khảo là con quỷ khâu người, sau khi bị thu phục nó đã cam tâm tình nguyện làm việc cho cô, có lẽ đây là điều thỏa mãn “điều kiện riêng” trong bản mô tả nghề nghiệp.
Thi thể cháy đen không thể phản kháng, nhưng vì đặc điểm của gã là đi xa sẽ trực tiếp tan rã, Lâm Dữu thầm nói làm vậy cũng không có ích gì.
“Ta, ta, ta…..”
Văn Dương hoảng sợ lùi về sau hai bước, “Mọi người mau nhìn khe cửa kìa!”
Lâm Dữu: “!!!”
Cô nghe thấy tiếng liền nhìn qua, vừa liếc mắt đã hiểu anh ta sợ cái gì.
Trong khoảng trống giữa cửa và tường, một thứ giống như bụi than đang nhanh chóng chảy vào.
– — Sắp hết thời gian.
Búa không đập được, đóng cửa cũng không thể ngăn nó, tình hình lo lắng trước mắt đã đẩy lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ, có lẽ chỉ có người sống mới bị thiêu cháy.
Lòng Lâm Dữu khẽ động đậy.
“Tôi đếm một hai ba.” Cô đột ngột nói: “Sau đó tôi sẽ trực tiếp mở cửa.”
Không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, Lâm Dữu tiếp tục nói: “Cố gắng đừng để nó chạm vào người, có muốn xuống cùng nó hay không là tùy vào mọi người.”
“Một, hai….”
Cô khẽ đếm.
Ba!
Cửa gỗ bị kéo ra đột ngột, hiển nhiên người đang chui vào khe cửa cũng trở tay không kịp. Lâm Dữu thậm chí còn không nhìn nó, lao thẳng đến cầu thang.
Lương Tuyết dằn lòng, giậm chân một cái rồi cũng theo sau.
“Cô muốn đi đâu?!” Cô ấy lo lắng hỏi.
Lâm Dữu không đáp lại cô ấy, liếc nhìn ra phía sau, thấy đám khói đen kia thực sự đang đuổi theo cô.
Có lẽ là do cô đã kéo quá nhiều thù hận nên bây giờ cô là mục tiêu số một của đối phương.
Nếu cô nhớ không lầm thì thứ mà Trương Bình Sơn từng nói đang ở —-
Lâm Dữu lao thẳng xuống cầu thang không hề quay đầu lại, trong lòng cô đã có một cách. Nhưng Lương Tuyết chạy tới chạy lui đã hơi mệt, cô thở hổn hển, trong lòng mù tịt nhưng lại không dám dừng lại, không thể làm gì khác mà cắm đầu chạy về phía trước.
Cô thoáng thấy cánh cửa cạnh phòng khách dường như là điểm đến của bọn họ.
….. Phòng chứa đồ vặt?!
Cô thấy Lâm Dữu dừng lại trước cửa, dùng sức kéo nó ra, lấy một chiếc kìm từ trong trong đống dụng cụ lộn xộn và ném thẳng ra sau lưng.
– — Ngây thơ!
Chỉ cần tản nhẹ ra là các vật cứng dễ dàng lọt qua “cơ thể” được tạo từ bụi than.
A Nhã cười khúc khích.
Cho tới bây giờ mà vẫn nghĩ đến việc chặn cô bé lại theo cách này, thực sự quá ngây thơ rồi đấy.
Trong lúc cô bé đang đắc ý thì cùng lúc đó, bên kia —-
Lương Tuyết: “….?”
Sau khi đá loảng xoảng khắp nơi, cô chết lặng nhìn Lâm Dữu cuối cùng cũng lôi ra được thứ mà cô ấy đang tìm kiếm.
Quả nhiên là kiểu cũ, ngay cả đầu hút cũng rơi xuống đất, chỉ còn ống nhựa nối với thân máy.
Tuy nhiên, nếu nó bị hỏng như này thì càng tốt, Lâm Dữu nghĩ, nếu vẫn còn điện thì chắc là nó….
Lâm Dữu nhấc cái ống lên, vặn công suất lên mức cao nhất.
“A Nhã.” Cô gọi, “Tôi gọi em một tiếng, em có dám đáp lại không?”
Khói đen: “…..???”
Cái ống trong tay cô xoay mạnh, nhắm vào đám khói đen đã quá muộn để tụ lại thành hình người, Lâm Dữu mỉm cười với nó.
Sau đó, cô bật công tắc máy hút bụi.