Chương 3
Lương Tuyết không biết, nếu có thể, cô hy vọng cả đời này mình sẽ không bao giờ phải biết.
Cô ngẩn người nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, khi hoàn hồn lại, ngón tay cũng bất giác chạm vào sống mũi của mình.
Lương Tuyết: “….”
Rõ ràng người bị đánh không phải là cô nhưng cơn đau ảo này là sao?!
Cô đột ngột rút tay lại như bị bỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt kia đang giãy giụa, ngay cả tấm thảm len dày cộp cũng bị gồ lên thành những làn sóng.
Tiếng hét chói tai giống như giấy nhám thô nhất ập vào màng nhĩ, khiến Lâm Dữu phải bịt tai lại.
Bàn tay của con quỷ vốn định bắt lấy cô được thu lại, che đi sống mũi đang vô cùng đau nhức. Đôi mắt to dị thường vẫn trợn lên, nhưng lúc này có vẻ như nó sợ cô gái trước mặt sẽ xách máy đánh chữ phang nó thêm cái nữa.
Lâm Dữu quả thật đã giơ lên cao hơn một chút.
Mặt quỷ: “….”
MMP*, nghe thấy không, MMP! Đã chọc nó còn không thèm giấu sao?!
*Nghĩa giống như “son of b****”
Dây thanh quản của nó vù vù như cối xay gió, sau khi nghẹn ngào thốt ra vài từ tục tĩu khó hiểu, nó liền “sột soạt” chui ra từ khe hở giữa tấm thảm và cánh cửa.
Hai người Lâm Dữu chỉ kịp nhìn thấy một cái đầu trơ trụi, thư phòng lập tức trở lại bình thường.
Lương Tuyết ngây ra tại chỗ, như thể thứ cô đang cầm trong tay không phải là những trang giấy viết thư bị xé nát, mà là ba lỗ hổng tam quan của mình.
Người mới thời buổi này… chấn động vậy sao.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ kiên cố của thư phòng bị phá. Không ngờ Trương Bình Sơn vừa mở cửa đã suýt ngã nhào, thanh niên yếu đuối đi theo phía sau thở dốc đấm đầu gối, hiển nhiên là họ vừa vội vã chạy tới từ đầu hành lang bên kia, tìm một lúc thì thấy hai người các cô đang đứng sau kệ sách.
“Không sao chứ?” Anh ta hỏi, “Chúng tôi vừa nghe thấy….”
Nói đến đây, Trương Bình Sơn ngập ngừng nhìn hai người trong thư phòng, dù sao tiếng kêu kỳ lạ kia chắc chắn không thể là của ai trong số các cô.
Nhưng con quỷ chết tiệt kia đi đâu rồi?
Người trong cuộc Lâm Dữu đặt máy đánh chữ trở lại bàn như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải Lương Tuyết tận mắt chứng kiến thì e là cô cũng sẽ cho rằng không có gì hết.
“Cũng — Cũng không có gì.”
Cô gần như chết lặng nói: “Có quỷ theo vào trong, sau đó bị đập chạy đi.”
—— Mang theo cả cái mũi tội nghiệp nữa.
Hai người Trương Bình Sơn: “….?????”
“Thật sự không có gì, chỉ là muốn bắt người nhưng không thành, trình độ nghiệp vụ quá kém.” Lâm Dữu nhún vai.
Lương Tuyết: “….”
Dừng lại đi, mau dừng lại đi, con người vừa mới ám sát quỷ kia!!
Trải qua chuyện vừa rồi, cô hoàn toàn không còn gì để nói với người mới này. Mặc dù Lương Tuyết không phải là người xem thường tính cách của người khác, nhưng dưới tình huống hiện tại, trong nhóm có một người mới không có chút kinh nghiệm nào sẽ luôn khiến người khác lo lắng dù ít hay nhiều.
Hiện tại ư?
Một chút lo lắng cũng đã tan thành mây khói.
Hai người Trương Bình Sơn nghe mà hoang mang, nhưng người không sao là mạnh hơn bất kỳ thứ gì rồi, thấy các cô không muốn nói thêm liền không hỏi nữa.
“Vậy….” Thanh niên yếu đuối hỏi, “Vậy các cô có tìm thấy gì ở đây không?”
“Mấy tờ giấy vụn, trên đó có thể có manh mối.”
Lâm Dữu chỉ vào tờ giấy viết thư trong tay Lương Tuyết, “Còn các anh thì sao?”
Cái khác không nói tới, hai người đối diện chắc chắn là bạn chí cốt khi trở thành đồng đội —— không phải ai cũng sẽ lao đến cứu người khi biết mình có thể gặp nguy hiểm.
“À…” Trương Bình Sơn xua tay, “Chỉ kịp nhìn qua căn phòng chứa đồ vặt gần đây thôi, bên trong đều là dụng cụ dọn dẹp, vậy mà còn có một cái máy hút bụi kiểu cũ không sử dụng nhiều.”
“Nhưng mà ——”
Anh ta lắc lắc đồ vật trong tay, “Chúng tôi tìm thấy thứ này bên trong.”
Ánh sáng quá mờ, Lâm Dữu phải đến gần mới nhìn thấy rõ, là một cái đèn pin kiểu dáng đơn giản và to cồng kềnh. Hay là nói, mọi thứ trong ngôi nhà này trông cũ kỹ như ở thế kỷ trước vậy.
Nhưng dù tay nghề có thô sơ đến đâu thì nó vẫn là một cái đèn pin.
“Hây da, đúng lúc.” Lương Tuyết lập tức nói: “Cầm tới đây, chiếu vào xem thư này viết gì.”
Trương Bình Sơn nghe vậy liền bật đèn pin lên, tuy bóng đèn không ổn định lắm nhưng cũng đủ để soi rõ những mảnh giấy này.
Màn đêm ngoài cửa sổ ngày càng dày đặc, xa xa hình như còn có tiếng lá cây xào xạc không rõ. Dưới ánh sáng này, Lương Tuyết thử ghép các mảnh giấy vụn lại với nhau.
“Không được rồi.”
Cô xấu hổ gãi đầu, “Tôi cứ tưởng là được hơn một nửa rồi, không ngờ là thiếu khá nhiều.”
Những mảnh giấy vương vãi trên bàn, tuy có một khoảng trống lớn ở giữa nhưng họ vẫn có thể ghép thành vài câu hoàn chỉnh.
— [Hắn ta điên rồi!]
— [Tôi không thể chịu đựng được nữa! Nếu không phải vì Tư Tư, tôi đã không kiên nhẫn đến ngày hôm nay!]
— [Bùa hộ mệnh cậu gửi lần trước có thực sự hữu ích không? Tôi…]
Đôi mắt của Lâm Dữu lặng lẽ lướt qua những dòng chữ này.
Xem ra, cô nghĩ, có lẽ người ở đây lúc đầu là một gia đình ba người.
Trương Bình Sơn di chuyển cái đèn pin đang nhấp nháy, muốn tìm thêm mảnh giấy vụn bị sót. Anh ta nuốt nước miếng một cái, cẩn thận hành động, sợ sẽ có thứ gì đó không nên tồn tại hiện ra.
“Chờ một chút.” Lúc chùm ánh sáng xẹt qua, Lâm Dữu chớp mắt vài cái, đột nhiên nói: “Đừng cử động.”
Trương Bình Sơn hơi sửng sốt, vô thức duy trì tư thế vừa rồi.
Lâm Dữu bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến sọt rác trong góc. Cô thò tay vào, lấy ra một thứ màu trắng.
Ba người còn lại trố mắt nhìn nhau, cũng đến xem cô mở cục giấy nhăn nhúm đó ra.
Hoa văn phía trên không còn rõ ràng nữa, nhưng có thể loáng thoáng nhận ra đó là hình người. Chính xác hơn, những hình vẽ khớp tròn đó giống như ——
“Con rối sao?” Lâm Dữu nhỏ giọng nói.
Lương Tuyết vừa nghe liền phản ứng, “Đúng là vậy.”
“Đây này.” Cô chỉ vào những con số quá mờ gần như không thể nhìn thấy, “Nó còn được đánh dấu kích thước.”
“Là đồ thiết kế cho trẻ em sao?” Trương Bình Sơn xoa cằm, “Liên quan gì đến bức thư kia?”
Lâm Dữu từ chối cho ý kiến, mỉm cười, “Ai mà biết.”
Đây chỉ là những manh mối mở đầu trò chơi, chưa thể đưa ra bất cứ kết luận nào từ chúng được.
Hiện tại bọn họ đã đến thư phòng và phòng chứa đồ vặt, và phòng khách lúc đầu ——
Lâm Dữu: “Lầu một còn phòng nào khác không?”
“Chúng tôi đi ngang qua phòng bếp, chưa vào xem kỹ.” Thanh niên yếu đuối đẩy mắt kính, nhỏ giọng đáp, “Phía trước hình như có một cánh cửa, còn lại chắc ở cầu thang bên cạnh phòng khách.”
Là vậy à, Lâm Dữu gật đầu, cô cũng nhớ mình đã nhìn thấy một căn phòng cách đây vài mét trước khi bước vào phòng này.
“Hay là đi xem thử trước khi trời tối hẳn?” Cô nói.
“Dù sao bây giờ vẫn còn nhìn thấy được.” Lâm Dữu nói thêm, “Các anh quay lại kiểm tra phòng bếp xem có cái gì dùng được không, chúng tôi đến căn phòng phía trước.”
Trương Bình Sơn: “Chuyện này ——”
Anh ta vẫn còn nhớ đến tiếng hét của con quỷ vừa rồi, nhưng thấy cả hai đều không hề sợ hãi liền dứt khoát đồng ý lời đề nghị này.
Bốn người lại chia nhau hành động, đèn pin do nhóm Trương Bình Sơn phát hiện nên mang theo. Tấm gỗ xiêu vẹo vẫn treo lủng lẳng trên khung cửa thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân “kẽo kẹt” của hai người họ đi xa, Lâm Dữu dẫn đầu đi về phía cánh cửa gỗ cũ kỹ ở cuối hành lang.
Khác với cánh cửa khép hờ ở cửa thư phòng, cửa này đã được đóng lại. Tay nắm cửa hơi rỉ sét, Lâm Dữu vặn hai lần mới mở được.
Cánh cửa từ từ đẩy ra sau, Lương Tuyết đi theo sau nhìn khung cảnh bên trong, “a” một tiếng, “Đây chẳng lẽ là phòng cho khách sao?”
Diện tích phòng không lớn, đập vào mắt là một chiếc giường mềm mại và một cái tủ quần áo ở một bên, bàn học hơi nghiêng ngả nằm sát bức tường ố màu. Khi các cô bước vào mới phát hiện có một cánh cửa ở trên tường.
Cánh cửa nhỏ không khóa, bị đẩy một cái đã mở ra, hình như là một phòng tắm độc lập thông với căn phòng này, phía trên gương đóng một cái tủ đựng đồ nhỏ, cửa tủ đóng rất chặt.
Lương Tuyết chủ động vào phòng tắm, Lâm Dữu quay đầu nhìn vào trong phòng. Cô đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu trước, mắt đảo quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở ổ khóa treo trên tay nắm cửa tủ quần áo.
Ổ khóa nặng trịch để hờ treo nghiêng ở một bên tay cầm, Lâm Dữu trầm ngâm vài giây rồi đưa tay về phía cửa tủ quần áo.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, bóng đen trốn trong tủ âm thầm nở nụ cười.
Nó đá chiếc hộp dưới chân sang một bên, thề rằng lần này nhất định sẽ không ——
Cửa tủ bị kéo ra đột ngột, nó hung dữ ngẩng đầu lên, nở nụ cười toe toét, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt đó, nó lập tức cứng đờ.
Cái nhìn này đáng giá ngàn lời nói.
Trong bóng tối đằng sau cửa tủ, loáng thoáng hiện ra một khuôn mặt méo mó.
Khóe miệng của nó gần như toét đến tận mang tai, cơ thể được bọc trong một cái bao tải trông như “váy”, phần lộ ra ngoài thì nhợt nhạt một cách ốm yếu, trong suốt hơn cả tấm vải.
Tay chân tràn đầy vết khâu màu đen, trông giống như bộ phận cơ thể của nhiều người khác nhau bị cưỡng ép ghép lại, nhìn thoáng qua trong bóng tối, e là thật sự sẽ dọa tim người ta ngừng đập mất.
… Nhưng cái mũi lại đỏ bừng và sưng tấy.
“Yo.” Lâm Dữu không những không sợ mà còn rất hứng thú, “Hóa ra mày lại dài như vậy à?”
Quỷ khâu người: “…”
Đôi mắt to như quả bóng tennis của nó trợn lên một cách thất thần, chỉ có thể đọc được sáu chữ.
—— “Mẹ nhà ngươi, tại sao chứ?”
Tại sao cứ phải là ngươi!!!
Vừa giận vừa sợ, nó không thèm đếm xỉa đến nữa, vung móng vuốt khô héo sắc bén, hung hăng lao về phía Lâm Dữu!
Nhưng đối phương phản ứng nhanh hơn nó một chút, Lâm Dữu tránh ra sau, không để ý đến việc giữ thăng bằng, cô nắm lấy cánh cửa tủ quần áo đang mở.
Khoảnh khắc trước khi móng tay sắc nhọn chộp tới, cánh cửa tủ khá dày bị đóng mạnh lại. Lâm Dữu tựa vai vào cánh cửa, cảm nhận được lực tác động sau lưng, cô liếc nhìn ổ khóa vẫn đang treo trên tay nắm cửa.
Tiếng khóa “cạch” bên ngoài vang lên.
Quỷ khâu người: “….?!”
Nó “gào khóc” kêu lên, nhưng lại giận đến nỗi nghẹn thành tiếng rên lạc điệu.
“Tao cho mày hai lựa chọn.” Dù sao cũng đang chiếm thế thượng phong, Lâm Dữu cười híp mắt giơ hai ngón tay, “Một là lát nữa mày thay bọn tao đi dò đường trên lầu hai, hai là bị nhốt ở bên trong.”
Trước mắt bọn họ đều ở lầu một, tương đối yên bình, có thể tưởng tượng được nơi nào xảy ra sự kiện chính. Dù sao nếu muốn đi lên, chi bằng lợi dụng những kẻ có thể lợi dụng được.
Quỷ khâu người: “….”
Đầu người này có vấn đề, mẹ nó lại đang nói điều kiện với quỷ!!
Nó nghiến răng đá vào cửa tủ, không biết có phải là vì để bảo vệ những thứ vốn được cất trong tủ này hay không mà vật liệu lại chắc đến bất ngờ. Cuối cùng, tủ quần áo rơi vào im lặng như bị xì hơi.
Lâm Dữu hơi sửng sốt.
—— Không có lý do khác.
“Đinh” một tiếng, thanh nghề nghiệp của cô sáng lên.