Chương 2
Trong hoàng hôn cuối cùng dưới ánh chiều tà, con đường lát đá đổ nát trải dài về phía trước, phía cuối là một tòa nhà bỏ hoang nhỏ hai tầng kiểu phương Tây, cũng đổ nát y chang nó.
Cỏ dại trong sân mọc um tùm, cửa sổ thủy tinh bị vỡ gần như thành cái mạng nhện, gió thổi qua như muốn rớt ra tới nơi, treo lủng lẳng ở đó.
Lâm Dữu đứng ở cổng nhớ lại tên của phó bản mà giọng nói u ám đã thì thầm trong tai cô trước khi tiến vào.
“Quỷ trạch”…. à.
“Ngôi nhà này…”
Người kia vừa mở miệng, câu tiếp theo đã bị một người khác tiếp lời: “Lầu hai từng bị cháy sao?”
Lâm Dữu nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, đánh giá những người khác một cách kín đáo.
Nhìn theo cách này, con mắt khổng lồ tự xưng là “Nova” vẫn còn “tử tế”, ít ra còn cho bọn họ có cơ hội hợp tác với đồng đội của mình.
Người đàn ông trung niên lên tiếng trước hiển nhiên là người hay nói, cằm đầy râu quai nón, bị ngắt lời cũng không khó chịu.
Thấy bầu không khí im ắng một lúc, anh ta dứt khoát nói tiếp: “Được rồi, gác lại chuyện điều tra trước đã. Nếu mọi người đều đứng ở đây, không chỉ là duyên phận mà còn cho thấy chúng làm việc rất chăm chỉ.”
Dù sao nhìn vào sự khác biệt thời gian, chắc chắn nhấn nút trước và sau phải khác nhau.
“Tôi tên Trương Bình Sơn.” Râu quai nón chủ động tự giới thiệu, “Cộng thêm bản beta công khai, có lẽ là có sáu đến bảy phó bản.”
Hiện nay game thực tế ảo đều yêu cầu đăng ký tên thật, 《Box》 nhấn mạnh vào nhập vai và thay thế cũng không ngoại lệ.
Tên sẽ không hiển thị lơ lửng trên đỉnh đầu, có nói cho người khác biết hay không là tùy mỗi cá nhân, nhưng trong tình huống hiện tại, mọi người đều là đồng minh cùng kẻ địch, có một số việc nói thẳng ra cũng không hại gì.
“Lương Tuyết.”
Cô gái trẻ ngắt lời lúc nãy cũng nói theo, có vẻ là người khá hấp tấp.
“Tôi chỉ bắt kịp chuyến xe cuối cùng của bản beta công khai, vậy nên trải nghiệm cũng tạm ổn!”
“À, tôi là người mới.”
Lâm Dữu vô tội giơ tay lên, chớp mắt báo tên của mình rồi nói: “Vừa định tiến vào phó bản thứ nhất đã bị kéo tới tình huống sinh tử này.”
—— Người mới cũng không thể mới hơn thế này.
Mọi người: “….”
Thật mệt cho cô vì đã dám nhấn!!
Trương Bình Sơn và Lương Tuyết nhìn nghé con mới sinh không hề sợ hổ này, một người trố mắt một người nghẹn họng, ngay cả cậu thanh niên nhút nhát cũng sửng sốt một lúc lâu mới tự giới thiệu bản thân.
“Ừm, tôi qua hai lần.” Anh ta gãi mặt, “Tôi nghĩ đứng yên tại chỗ cũng không sao…”
Vốn dĩ so với hai người bên cạnh, kinh nghiệm trò chơi của anh ta rất ít, nhưng có Lâm Dữu lót đáy, trọng tâm lập tức chuyển sang cô.
“Này, ” Lương Tuyết tò mò lại gần, “Vậy cô là người tự do sao?”
Lâm Dữu gật đầu “ừ” một tiếng.
Có thể nói, điểm đặc biệt nhất của 《Box》 chính là hệ thống nghề nghiệp đa dạng.
Người chơi có thể sử dụng chuyện này để đạt được năng lực và buff nhất định. Các loại nghề nghiệp bao gồm tất cả, chỉ có bạn không thể nghĩ ra chứ không có khả năng nó không làm được.
Có tin đồn rằng mỗi người chơi sẽ được sắp xếp nghề nghiệp phù hợp nhất với mình trong phần hướng dẫn dành cho người mới, tiếc là Lâm Dữu không kịp trải nghiệm chuyện này. Trong bảng cá nhân của cô, cột nghề nghiệp vẫn còn ba dấu chấm hỏi.
Mặc dù hiện tại đang xảy ra khủng hoảng lớn như vậy, nhưng hệ thống nghề nghiệp vẫn hoạt động bình thường, điểm buff này cũng có thể coi là biện pháp cuối cùng của người chơi.
“Hiện tại cơ chế trò chơi đều đã thay đổi.” Trương Bình Sơn trầm ngâm một lúc, thở dài nói: “Không biết sẽ dùng cách gì để xác định nghề nghiệp của người mới, hơn nữa…”
Thời gian này có thể dài, có thể ngắn, tất cả đều là ẩn số.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ có một người trong bốn người là chưa có kinh nghiệm, không thể nghi ngờ ai là người có khả năng bị giết tại phó bản đầu tiên nhất. Nhưng chính chủ dường như không thèm để ý đến, vẫn nở nụ cười điềm tĩnh.
Thanh niên yếu đuối: “…. Cô, cô không lo lắng chút nào sao?”
“Cũng đã tới đây rồi, có lo lắng cũng vô ích thôi.”
Lâm Dữu buông tay, “Vào xem tình hình trước đã rồi nói tiếp.”
Trong lúc nói chuyện, cô lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh lần nữa.
“Cũng có lý.”
Trương Bình Sơn thở dài.
Mục tiêu của họ ở phó bản này đã ở ngay trước mắt, thành thật mà nói, không còn lựa chọn nào khác.
Nhìn khắp nơi toàn là núi đồi cằn cỗi. So với núi sâu rừng rậm, ngôi nhà cổ này có vẻ an toàn hơn một chút.
Bức tường bên ngoài lầu hai có những mảng lớn vết đen cháy sém, vừa nhìn đã biết từng bị cháy. Tuy nhiên, dù cho xảy ra nhiều chuyện xấu thì vẫn tốt hơn là bị thú dữ tấn công hoặc chết cóng trong rừng.
Thanh trạng thái đang lơ lửng ở góc bên phải tầm nhìn, trạng thái hiện tại là rét lạnh, khi nhiệt độ hạ thấp vào ban đêm, e là ngay cả thanh máu cũng sẽ giảm xuống.
Quan trọng nhất là, tên của phó bản này là “Quỷ trạch”, dù thế nào thì cũng phải giải quyết được bí ẩn bên trong mới có thể rời khỏi đây.
Không có thời gian để than thở hoàn cảnh của mình, mọi người trố mắt nhìn nhau, đối với chuyện vào nhà đã không còn nghi ngờ nữa. Trương Bình Sơn bình tĩnh, không chút do dự dẫn đầu, là người đầu tiên đi về phía ngôi nhà cổ dọc theo đường đá trong sân.
Đẩy một cái, cánh cửa gỗ mục nát kêu lên “cót két”.
Da đầu mọi người đều không hẹn mà cùng tê dại, duy chỉ có Lâm Dữu là người duy nhất bước vào mà rảnh rỗi gõ cửa một cái, lẩm bẩm nói “làm phiền rồi”.
Lương Tuyết nghe không sót một chữ: “….”
Không phải, nếu lúc này có người đáp lại thì chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?!
Cô đi cuối cùng, kìm nén sự kích động muốn chửi bậy, yên lặng chừa một khe hở ở cửa.
Cũng may cánh cửa này không theo quy luật khóa trực tiếp không thể mở ra như phim kinh dị, nhưng ngẫm lại, đây cũng chưa chắc là chuyện tốt.
“Làm sao bây giờ?” Lương Tuyết hỏi, “Tiếp tục vào trong sao?”
Ngôi nhà gỗ hai tầng này… trông giống như một tòa dân cư.
Khi bọn họ vừa bước vào, đang đứng trong hành lang, đưa mắt nhìn ra phòng khách tối om.
Đồ đạc dựng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, một cơn gió núi thổi tung tấm rèm cửa sổ rách rưới, văng xuống đất như bóng ma hư không.
“Sắp tối rồi…” Trương Bình Sơn nói: “Mau tìm cái gì đó có thể chiếu sáng đi.”
Bọn họ tìm kiếm quanh phòng khách, lật tới lật lui nhưng cũng chỉ tìm thấy đồ nội thất bị mọt ăn mòn.
Cẩn thận vòng qua giá treo áo khoác, Lâm Dữu nhìn chằm chằm vào bàn uống trà nhỏ cạnh ghế sofa. Cô cúi xuống thành tủ, nắm lấy tay cầm dùng sức kéo mạnh.
Lâm Dữu: “….”
Một con nhện nhỏ nằm ngửa bên trong.
Cô thở dài tẻ nhạt, lập tức đóng ngăn kéo lại.
Lương Tuyết nghe tiếng thì nhìn sang, “Bên cô thế nào rồi?”
“Chỉ là con nhện chết mà thôi.” Lâm Dữu mở hai ngăn kéo dưới cùng ra xem, đáp, “Không có gì cả.”
Ngay cả một cái đèn pin cầm tay cũng không có.
Cả phòng khách chỉ có một cái đèn bàn, bọn họ thử ấn xuống, quả nhiên không sáng.
“Suy nghĩ theo hướng tốt.” Trương Bình Sơn đứng thẳng dậy, nói với giọng vui buồn lẫn lộn, “Dù sao cũng chứng minh được mạch điện được kết nối ở đây.”. Tìm đọc thêm tại [ TRu𝙈 TR𝗨Ye𝙉.Vn ]
Nhưng nơi này chẳng có gì cả, dù là nến hay công tắc điện, chỉ có thể đến nơi khác tìm.
Lương Tuyết: “Hai người một nhóm nhé?”
Trương Bình Sơn hơi do dự, sau đó cũng gật đầu.
Tuy hành động theo nhóm là an toàn nhất, nhưng hiệu quả quá thấp, hành động một mình ở nơi như thế này lại quá nguy hiểm. Hai người một nhóm là lựa chọn tốt nhất.
Ra khỏi phòng khách, hai người khác chọn bên trái, Lâm Dữu và Lương Tuyết liền rẽ bên phải.
“Đừng đi xa quá đấy.” Trước khi chia ra, Trương Bình Sơn còn không quên nhắc nhở, “Có gì thì cùng nhau xử lý.”
Sàn gỗ cũng đã có tuổi, vừa đạp lên sẽ kêu “cót két” khiến Lâm Dữu có ảo giác nó sẽ gãy nếu không cẩn thận.
Đi trên hành lang, Lương Tuyết nhớ tới chuyện lúc nãy, trong lòng âm thầm nói đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy… một người mới kỳ lạ như vậy.
“Không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nữa.” Cô lắc đầu, “Nguồn gốc của con mắt kia là gì nhỉ.”
Lâm Dữu quay đầu, nhún vai.
“Ai mà biết.”
Cô nói: “Dù sao thì nghe giọng điệu đó, muốn sống là phải làm theo những gì nó nói ——”
Còn chưa dứt lời, Lâm Dữu đột nhiên dừng chân.
Mới vừa rồi, cô dường như nghe thấy một âm thanh khác hòa cùng với tiếng bước chân của hai người họ.
—— Nhóc con không thể theo về nhà nha.
Lâm Dữu quay đầu lại nhìn.
Hành lang trống rỗng, không có âm thanh nào.
Lương Tuyết nhìn thấy phản ứng của cô, lập tức cảnh giác, “Không lẽ cô nghe thấy ——?”
“Không thể nói.” Lâm Dữu lắc đầu, “Vào trước đã.”
Trước mắt các cô là căn phòng gần phòng khách nhất.
Có bước đệm lúc nãy, động tác đẩy cửa của Lương Tuyết khó tránh khỏi thấp thỏm.
Lâm Dữu nhớ lại âm thanh vừa rồi, nghe thấy tiếng gọi của người trước mặt, cô cũng theo sau.
Lương Tuyết thấy cô tới, chủ động tránh sang một bên, “Là thư phòng.”
Ngẩng đầu nhìn lên, hai bên là những kệ sách cao lớn, xuyên qua khe hở của những quyển sách cũ, Lâm Dữu nhìn thấy phía sau là bàn học và cửa sổ. Tia sáng nhỏ bé đáng thương hắt vào từ ô cửa sổ, tuy bầu không khí vẫn u ám và lạnh lẽo nhưng vẫn sáng sủa hơn hành lang gần như không thấy rõ năm ngón tay.
Bước lên phía trước một bước, Lâm Dữu phát hiện mình đang giẫm lên một tấm thảm len dày và mềm mại.
Cô thầm nghĩ, phòng khách như vậy mà thư phòng lại khá trang nhã.
Có quá nhiều kệ sách, sẽ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì, nhưng cô có thể đoán được nơi tìm thấy chính xác.
Lâm Dữu đi thẳng đến bàn học, sau khi thấy rõ những thứ bên trên, cô hơi sửng sốt.
“Đây là…”
Cô đưa tay mân mê ba hàng nút ấn chữ tròn, “Máy đánh chữ sao?”
Máy đánh chữ nhỏ này đã sớm bị bàn phím thay thế, rút khỏi giai đoạn lịch sử, kết cấu kim loại khiến nó trông nặng hơn hẳn. Mặc dù nó cũng bị phủ một lớp bụi dày giống như những thứ khác trong ngôi nhà này nhưng có một điểm khác biệt quan trọng nhất.
“Còn nữa…” Lương Tuyết theo sau, vươn tay lấy tờ giấy bên cạnh, “Không chỉ là máy đánh chữ.”
Dù ánh sáng không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng các bản in dày đặc trên giấy.
“Có người dùng nó để viết thư.”
Giấy viết thư bị xé thành nhiều mảnh, Lương Tuyết không thể xem một cách hoàn chỉnh. Khi cô muốn vươn tay ra lấy lần nữa, động tác đột ngột dừng lại.
Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cô tin là mình không nghe lầm, là một âm thanh gì đó đang vuốt ve cẩn thận.
Lâm Dữu đến gần, cô nghe thấy rõ ràng hơn.
Cô từ từ cúi đầu xuống.
…. Cô biết người đã đi theo trên hành lang vừa nãy là ai rồi.
Tấm thảm dưới chân từ từ phồng lên, xoắn lại theo một cách kỳ lạ thành hình một khuôn mặt.
Nó rõ ràng đã mai phục ở dưới, mảnh thảm nhỏ kia lại có màu nhạt dị thường, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng xanh đáng sợ.
Khóe miệng cong lên một cách kỳ lạ, một đôi mắt to đáng sợ nhìn thẳng về nơi các cô đang đứng.
Dưới lớp thảm len, dường như có thứ gì đó đang dần hình thành. Những ngón tay mảnh khảnh cuộn lại, nhanh chóng chộp lấy phía trước ——
Đó là chỗ Lâm Dữu đang đứng.
Lương Tuyết giật mình bừng tỉnh, đưa tay ra muốn kéo lấy người nhưng lại không kéo được.
“Ơ?!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một giây trước khi bị con quỷ khô quắt đó chộp lấy, Lâm Dữu đã lao đến bàn học, cầm máy đánh chữ lên.
Xoay người, bước một bước, tất cả đều cùng một lúc. Sau đó, cô nện mạnh xuống cái mũi trên khuôn mặt đó!
Chỉ nghe thấy tiếng “rầm”.
Mặt quỷ: “…”
Nhăn nhó: “….”
Ngắn ngủi nhưng lại yên tĩnh lâu như một thế kỷ.
Mặt quỷ: “Á á á á —-!”