Chương 12
Thật đúng là cô được nó “theo đuổi”.
Bang!!
Có một vết nứt trên tấm kính mà con ma nữ tạo ra khiến cho mấy người trong giảng đường đều ngây ngẩn cả người. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó dán trên tấm kính bên ngoài nhìn chằm chằm về phía họ, sắc mặt của Ngô Vũ Phong càng tái nhợt.
“Có lẽ nào…” Duke đột nhiên chú ý tới chuyện gì đó, anh ta thấp giọng nói, “Ai trong chúng ta bị “con” này nhắm tới…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu.
Vết nứt trên cửa kính đã lan ra như mạng nhện, khoảnh khắc con quỷ treo cổ phá cửa sổ xông vào bên trong, người đàn ông hét lên một tiếng “A” và nhảy cao ba thước ngay tại chỗ.
Duke: “Này! Đợi đã —”
Ngô Vũ Phong hoàn toàn không nghe anh ta nói, xô ngã vài chiếc ghế và lao ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.
Cứ để anh ta chạy một mình như vậy nhất định sẽ gây rắc rối, ba người nhìn nhau rồi đồng thời lao ra khỏi giảng đường.
Trong lúc con quỷ treo cổ thực sự đuổi theo, Lâm Dữu nhanh chóng nói: “Chúng ta chia ra đi.”
“Anh nói đúng rồi đấy ——” Cô vừa chạy vừa vội vàng nói, “Người con quỷ treo cổ kia đuổi theo chính là tôi, tôi sẽ dụ nó đi hướng khác!”
Duke lập tức phủ nhận đề xuất này.
“Không được, làm vậy quá nguy hiểm!”
Lâm Dữu suýt nữa không thể lên nhịp thở kịp, nhưng lại không thể nói rằng người nguy hiểm chưa chắc là tên vừa mới trèo qua cửa sổ kia.
“Nếu nhất định phải chia thì chúng ta nên chia thành từng nhóm một,” Duke nói một cách dứt khoát, theo bản năng nhấn eo của anh ta, “Nếu không thì chúng ta đi cùng nhau!”
Ngô Vũ Phong vẫn đang liều mạng chạy về phía trước, khoảng cách giữa con quỷ treo cổ và họ đã bị rút ngắn đi rất nhiều, nếu còn trì hoãn nữa, e là cả hai bên đều không cứu được.
Hạ Tá liếc nhìn cô, không biết vì sao mà anh cảm giác như trong giọng điệu của Lâm Dữu luôn có chút tiếc nuối.
“Vậy tôi đi tìm anh ấy trước,” anh nói, “Chúng ta tập trung lại ở phòng y tế đằng trước.”
Dù sao, mọi nơi ở đây đều thông nhau.
Hành động cứ thế được quyết định rồi giải quyết theo cách này, ở khúc cua tiếp theo, Lâm Dữu cắn nhẹ môi rồi đột ngột rẽ trái, bóng dáng của Hạ Tá đã biến mất sau bức tường ở đầu bên kia.
Duke quay đầu lại, đang định nói thì bị câu hỏi của Lâm Dữu đặt ra khiến bản thân trở tay không kịp.
“Trên người anh có mang theo thứ gì không? ”
Duke sửng sốt.
“Không có gì đặc biệt cả,” anh ta nói theo bản năng, “Tôi chỉ nhặt một vài thứ linh tinh trong văn phòng dưới lầu —”
Anh ta do dự nói ra từng món, không ngờ đối phương vừa nghe được một món trong đó liền bật cười.
“Tốt rồi,” cô nói, “Chính là nó!”
—— Bảy mét.
Năm mét, bốn mét…
Dường như trong mắt con quỷ treo cổ chỉ còn lại sự tức giận đến mức muốn cắn nát cái đinh trong mắt là cô, nhìn thấy khoảng cách giữa cô và nó ngày càng gần, nụ cười ở khóe miệng của nó càng lúc càng rộng ra, hung hăng giơ tay lên tóm lấy cô!
Tiếng xé gió lạnh thấu xương vang lên phía sau, Lâm Dữu không chút do dự tránh sang một bên. Mặc dù đòn tấn công bị hụt nhưng con quỷ treo cổ vẫn cười toe toét, nó có thể thấy rõ ràng, tên này chắc chắn sẽ không thể tránh thêm được nữa ——
Đúng lúc đó, người ở trước chợt nghiêng đầu sang một bên cười khiêu khích với đối phương, thậm chí còn khua chân múa tay* ở trên cổ mình.
*Dùng cả tay và chân trong lúc nói, mang ý ba hoa, đắc ý
Con quỷ treo cổ bất giác dừng lại một lúc.
Một mùi khét bay phảng phất trong không khí.
Lần theo mùi khét, nó vô thức quay đầu lại.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt là một bàn tay bị đứt rời đang ở trên lưng nó lúc nào không hay. Thứ đó không ngừng nhấp nhô khi nó đuổi theo, chỉ có ngón út là móc chặt vào vòng dây vốn dùng để treo cổ, còn những ngón còn lại ——
Chiếc bật lửa mini rơi xuống đất vang lên tiếng “rắc”, ngọn lửa xanh bập bùng trên sợi dây cỏ đã cháy rụi. Thấy nó quay lại, bàn tay bị chặt đứt vẫn đang treo trên đó còn vui mừng bẻ ngón trỏ và ngón cái, tặng nó một trái tim nhỏ.
Mẹ nó chứ trái tim.
Quỷ treo cổ: “…”
Fuck, ah ah ah ah ah ah!!
Nó không rảnh quan tâm đến cái gai trong mắt nữa, mọi suy nghĩ của nó đều đặt lên ngọn lửa đang bùng lên kia. Nó nhảy vọt lên ngay tại chỗ, đập phình phịch xuống, muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa vẫn đang nhanh chóng lan lên phía trước, mắt thấy sắp lan sang chiếc váy, nó hất lên hất xuống, bàn tay bị đứt lìa lập tức bị văng ra ngoài.
Lâm Dữu đã đứng nhìn ở một bên từ nãy đến giờ, thấy thế liền đưa tay ra bắt lấy nó. Đại anh hùng vừa ổn định lại đã lập tức quay “người” đập tay với cô.
Con quỷ treo cổ vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, nhưng đôi mắt đầy sự thù hận của nó lại đang đóng đinh ở chỗ họ. Nhưng ánh mắt của nó lập tức bị sự hoảng sợ thay thế, miệng nó không rõ kêu la cái gì, chỉ có thể nghe được loáng thoáng mấy chữ như “Dập tắt lửa” này nọ.
“Vậy nên mới nói, ” Lâm Dữu lắc đầu, “Buông tha cho nhau không phải tốt hơn sao?”
“Hẳn là mày biết tao muốn nói gì nhỉ,” cô nói, “Thế nào, cân nhắc thử chưa?”
“Nếu không tao sợ mày đứng dậy được sẽ cho tao một phát.”
Thế này còn cân nhắc gì nữa!!!!
Quỷ treo cổ thực sự tức giận muốn chết nhưng cũng phải vội vã liên tục gật đầu, Lâm Dữu vỗ tay đứng dậy, lấy cái xô bên cạnh đưa cho nó.
“Ào —”
Một xô nước cứ thế được dội xuống, ngọn lửa đã được dập, nhưng bản thân nữ quỷ cũng bị “ướt như chuột lột”.
Cái xô rỗng được nhét lại vào tay của Duke vẫn còn đang ngây người nhìn, những gì xảy ra trước mắt anh ta thật sự vô lý, lúc giơ tay lên nhận lấy mới nhớ đến việc khép cái miệng đang há hốc của mình lại — nhưng hiện tại anh ta cũng biết việc đầu tiên mình cần làm là gì, anh ta hồi hộp nhìn con quỷ treo cổ ướt nhẹp đang ngồi thẫn thờ tại chỗ, sợ tên này sẽ lại phản ứng dữ dội.
Không ngờ đối phương lại vuốt tóc mình, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên một lúc rồi biến mất tại chỗ.
Duke: “…?????”
Không giống hòa thương quá cao không chạm tới đầu* như anh ta, Lâm Dữu nhanh chóng bước tới nhặt thẻ lên.
*Hòa thương quá cao không chạm tới đầu: Không hiểu chuyện gì đang xảy ra
[Tên: Quỷ treo cổ]
[Số thẻ: 008]
[Cấp bậc: R]
[Ghi chú: Sau khi treo cổ tự tử nhiều năm về trước, oán hận tích tụ trở thành nữ quỷ, là đại biểu của rất nhiều quỷ treo cổ, vì lưỡi của nó rất dài nên có thể thắt nút cùng lúc mấy cành anh đào liền. Xuất phát từ ngày tháng năm nọ để lại bóng ma tâm lý, nó không muốn tới gần bất kỳ cái thùng hay ngọn lửa nào, kết hợp cả hai lại càng cấm tuyệt đối!!]
…Không, không ai muốn biết về chuyện này đâu nhỉ?
“A,” Lâm Dữu rất tự nhiên khinh thường mấy câu nào đó trong dòng ghi chú, quay đầu lại thì nhìn thấy đồng đội vẫn còn đang ngơ ngác ôm cái xô nước, “Thu dọn đồ đạc đi.”
Duke: “Cô… Tôi…”
Vào thời khắc mấu chốt vừa rồi, lúc đầu óc vẫn còn đang nóng lên, anh ta thực sự chỉ quan tâm đến việc đối phương nói gì làm gì, bây giờ bình tĩnh lại, anh ta mới hiểu rõ cô gái trước mặt mình là một người không thể coi thường.
—— Hoặc, nói một cách phóng đại hơn, một “con quỷ” còn đáng sợ hơn cả quỷ treo cổ.
Bên cạnh họ là kho chứa dụng cụ, cánh cửa mở toang, đằng trước chính là nơi anh ta lấy nước – nhà vệ sinh nam.
“Yên tâm đi,” Lâm Dữu cười nói, thu lại tấm thẻ bàn tay bị chặt đứt, “Tôi là con người, và tôi cũng không có ác ý gì với anh hết.”
Tất cả suy nghĩ trong lòng đều bị đối phương nhìn thấu, Duke có chút xấu hổ gãi đầu. Tuy nhiên, ít nhất vẫn có một điều có thể chắc chắn.
“Cô cũng là người chơi à?” Anh ta hỏi.
Lâm Dữu nhướng mày, “Đương nhiên.”
“Tuy nhiên, thay vì xác nhận điều này,” Cô tiến lên một bước, “Tôi tò mò về cánh cửa phía trước hơn.”
Nhà vệ sinh nữ kế bên, cô không biết đó có phải là nơi Hanako trốn không.
Sau khi xác nhận danh tính của cả hai bên, ít ra có thể khiến người ta cảm thấy an tâm hơn. Mà nếu đã đến đây rồi thì không có lý do gì phải hối hận cả, Duke nuốt nước miếng, không chút do dự mà đi theo đối phương qua bên kia.
Lâm Dữu đưa tay đẩy cửa, nhưng mới đẩy được một nửa, cô đã bị cảnh tượng đập vào mắt làm cho sững sờ.
“Thi thể,” Cô nói ngắn gọn.
…?!
Duke giật mình bước vội đến và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Một thi thể nam giới nằm trước bồn rửa mặt, người bê bết máu, hơn nửa phần đầu vùi vào trong gương.
Điều gây sốc nhất không phải là vết máu ——
Trang phục của anh ta giống hệt người đàn ông vừa chạy đến cầu cứu họ với vẻ mặt kinh hãi, bị con quỷ treo cổ dọa bỏ chạy.
“Máu gần khô rồi,” Duke lẩm bẩm, “Hẳn là được một lúc lâu rồi.”
Mặc dù không biết tại sao anh ta lại chết ở đây, nhưng so với điều này, một câu hỏi khác quan trọng hơn nhiều xuất hiện trong đầu của cả hai.
…Nếu “Ngô Vũ Phong” thực sự đã chết, vậy người mà họ vừa gặp là ai?
*
Tốt lắm.
Nghe thấy tiếng gọi tên giả đó, thứ đang nấp trong bóng tối cười khúc khích.
Lúc nghe họ nói đến, nó vẫn còn một chút lo lắng, lo lắng liệu bản thân có lộ ra dấu vết nào không.
Khi người đàn ông đến gần, nó liền kéo đối phương vào trong gương, khi anh ta đã chết, nó chui ra và “đánh cắp” thân phận của người đàn ông.
—— Nó chính là thứ được gọi là “song thân” trong tin đồn.
Cho đến nay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Nó dùng thân phận giả đó để đánh lừa thiện cảm của người khác, sau khi quỷ treo cổ xuất hiện, nó giả vờ sợ hãi đến mất đi lý trí, vậy mà bọn chúng thực sự đuổi theo.
Thành thật mà nói, nó do dự một hai giây, nên bắt đầu bên nào trước, nhưng cuối cùng nó vẫn cảm thấy mình không nên nóng nảy, vì vậy nó chỉ chờ bên nào đuổi kịp trước.
Một đám, cứ từ từ tới.
Nó nhớ… Người này tên là “Hạ Tá” thì phải?
Thân phận này sẽ là của nó ngay thôi.
Nó rón rén đến gần hơn, lại phát hiện ra mục tiêu không biết đã dừng lại từ lúc nào và lặng lẽ đứng ở đó.
Trong sự im lặng, nó cảm thấy có gì đó không đúng.
“Quả nhiên là vậy.” Chàng trai trẻ tên Hạ Tá nhàn nhã mở miệng.
“Dẫn người khác tới một nơi đơn độc cùng mình, lại nhân cơ hội đó giết người, sau đó giả dạng người khác giết từng người một.”
“Mặc dù kỹ thuật diễn sứt sẹo, nhưng miễn cưỡng cũng có thể được coi là một kế hoạch khả thi đấy….”
Bóng đen chỉ cảm thấy bản thân như bị đinh đóng chặt, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy, sau đó lan lên phía trên, như xuất phát từ bản năng, sự sợ hãi vô biên đủ để nhấn chìm nó đến nghẹt thở.
“Người” kia vẫn đứng đó.
Trong đôi mắt đó, dường như có một tia đỏ nhạt lướt qua.
“Tiếc là —”
Tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy, anh nói: “Cuối cùng mày vẫn chọn sai mục tiêu rồi.”