Chương 7
Tiêu sái như mây, không có ràng buộc gì cả.
Đêm mưa chơi thuyền uống rượu ca hát, hằng ngày hóng gió trông mây trôi ở phía xa, lúc rãnh thì nấu trà trồng hoa dưới hiên nhà, thỉnh thoảng so tài đánh đố với đồng môn, dĩ nhiên người thua phải đi trộm cá của tam trưởng lão….
Hắn cũng đã từng một kiếm xẻ vực sâu Thương Lan ra, chém giết những ma vật bị đánh mất thần trí. ngôn tình sủng
Ngâm ca mang theo tiếng gió, hắn nghe thấy tiếng hạc lệ rền vang ở phương xa, dù xung quanh đều là màu đỏ của máu, tâm hắn lại tĩnh như nước.
Cho đến khi trên thân kiếm chảy hết giọt máu cuối cùng, hắn lưu loát thu kiếm dẫm lên đất đầy sắc đỏ đi ra vực sâu.
Khi rời đi có gió nhẹ lặng lẽ lướt qua tay, lạnh lạnh rất thoải mái.
Nhưng mà lúc sư phụ chạy tới mắng hắn rồi lấy phất trần ném vào mặt hắn có chút đau.
Cũng không phải là không có lúc ưu sầu.
Chỉ là những cái u sầu đó đặt vào tình cảnh hiện giờ có chút châm chọc.
Sầu gì đây, sầu khi bị trang phục thích nhất bị mèo nhỏ phá hư mất, sầu khi không cẩn thận đánh mất pháp khí của sư huynh sư tỷ, sầu phải từ chối những người nói thích hắn như thế nào.
Hắn luôn nhút nhát đối với cái thích của người khác.
Hắn không quá thích cái loại đồ vật vô hình, mờ mit, dễ thu hồi này.
Chỉ là khi một mình ngồi ôm kiếm trên đỉnh núi, nhìn trăng rằm đang ẩn mình sau mây mù, nhìn hình dáng dãy núi yên tĩnh nơi xa, nhìn những ngọn đèn dầu lờ mờ dưới chân núi, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Nhưng mà sau đó lại có một tên nhóc đọc qua nhật ký của hắn, nghiêm túc tâm duyệt với hắn. Hắn nhìn tên nhóc nhón chân lên tặng hết tất cả những thứ tốt đẹp mà mình có cho hắn.
Rất nhiều, nhưng mà lại có thể lấp đầy mọi chỗ trống trong lòng hắn.
Đột nhiên hắn không muốn lại từ chối nữa.
Đương nhiên hắn biết điều này không công bằng với Bùi Chiêu Minh.
Thế giới của Bùi Chiêu Minh quá nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có một Tề Tiêu Loan, điều này không nên.
Y nên đi xem những bọt nước lần lượt được bắn lên dưới ánh mặt trời khi chảy ra khỏi thác nước, y nên đi nghe giọt mưa rớt xuống mặt hồ tạo gợn sóng khi trời mưa lúc hoàng hôn, y nên đi xem những đóa hoa tuyết run run khi tuyết rơi trong núi tuyết, y nên nếm thử bánh gạo mềm mại trong một góc phố phường ồn ào náo động…. Y nên, cùng hắn làm những thứ đó.
Cho nên khi Bùi Chiêu Minh không giấu được đáp án, Tề Tiêu Loan không chút do dự nắm lấy tay y, sau đó nghe được đáp án mà hắn muốn nghe.
Tâm tình Tề Tiêu Loan rất tố mà giơ lên khóe miệng, nhẹ nhàng kéo Bùi Chiêu MInh lên giường, ôm vào trong ngực, hôn nhẹ vào đỉnh đàu.
Bùi Chiêu Minh vừa mờ mịt vừa bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt Tề Tiêu Loan, “Tiểu, tiểu sư thúc?”
“Ừ?” Tề Tiêu Loan lại cúi đầu hôn nhẹ vào khóe mắt Bùi Chiêu Minh.
“Tiểu sư thúc, cùng là vì thích con nên hôn con sao?” Bùi Chiêu Minh nói ra thắc mắc của mình.
Thấy Tề Tiêu Loan há miệng thở dốc mà không thể nói ra cái gì, Bùi Chiêu Minh cực kỳ thiện giải nhân ý mà giúp tiểu sư thúc trả lời, “A, tiểu sư thúc có thể hôn con, con đã rất vui vẻ rồi, cho nên kể cả tiểu su thúc không thích con thì con cũng không quan….”
“Không có không thích,” Tề Tiêu Loan lập tức che miệng Bùi Chiêu Minh lại, tai đỏ oán hận mà nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói, “Thích.”
Lời vừa nói ra, Tề Tiêu Loan phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng, hắn lại lần nữa nghiêm túc nhìn Bùi Chiêu Minh nói, “Ta thích ngươi.”
Hai mắt Bùi Chiêu Minh cong cong, trong mắt có rất nhiều vui mừng bay ra, nhịn không được hôn nhẹ vào lòng bàn tay tiểu sư thúc.
Tim Tề Tiêu Loan theo từng chuyển động mà run rẩy, như bị điện giật mà thu bàn tay lại.
Bùi Chiêu Minh ngoan ngoãn nằm vào trong lòng tiểu sư thúc, kéo tay tiểu sư thúc qua, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Con cũng rất thích tiểu sư thúc, rất thích.” Giọng y nhẹ nhàng.
Ngón cái y từng cái nhẹ nhàng lướt qua viên nốt ruồi trên mu tay tiểu sư thúc, cười như tên ngốc, giống như một chú chó nhảy vào hồ cá.
Nhưng từ từ y như nghĩ tới điều gì đó, ngón cái dừng lại ở viên nốt ruồi, tươi cười cũng ngừng lại, chậm rãi nhíu mày.
Y nhớ trên bức họa của tiểu sư thúc, cũng không có viên nốt ruồi này.
“Tiểu sư thúc, cái này, cũng không phải là nốt ruồi phải không.”
“Ừ.” Tề Tiêu Loan lấy tay còn lại nhẹ nhàng vuốt đầu Bùi Chiêu Minh, lười nhác nói, “Đây là ấn ký Cựu Trận lưu lại.”
“Là dấu vết lưu lại sau khi thần hồn bị hư hao.”