Chương 4
Tề Tiêu Loan ngồi uống trà đối diện Bùi Chiêu Minh, ánh mắt tĩnh lặng đến nỗi giống cá nhỏ kia không phải là từ thần hồn hắn tách ra vậy.
Buồn cười, hắn, Tề Tiêu Loan, cái phần thần hồn được tách đâu thể nào sẽ khờ đến nỗi giống một một chú chó vẫy đuôi được, cái đó nhất định không phải thần hồn của hắn.
“Tiểu sư thúc, thần hồn của người hoạt bát thật đấy.” Cá nhỏ trong hồn Bùi Chiêu Minh xoay vòng vòng bơi từ trên xuống dưới, nhận thấy được sự yêu thích của cá nhỏ, Bùi Chiêu Minh cười vui vẻ, “Hình như nó rất thích con.”
Tề Tiêu Loan siết chặt chén trà cầm trong tay, ra vẻ nhẹ nhàng, “Nhưng thần hồn của ngươi lại giống như không quá thích ta.”
Một chú chó vàng nhỏ bự bằng một bàn tay nằm trong hồn Tề Tiêu Loan ngủ bất tỉnh nhân sự, vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi xem đi, nó không hoạt bát chút nào cả.” Tề Tiêu Loan chọc nhẹ chó con, chó con chỉ quơ nhẹ cái đuôi, quay đầu đổi hướng rồi lại tiếp tục ngủ.
Bùi Chiêu Minh chớp mắt, “Nhưng mà ngủ trong hồn của tiểu sư thúc thật sự rất thoải mái.” Y cố gắng thay mặt giải thích cho chó nhỏ, “Đây cũng là một loại thích mà.”
“Nói tóm lại là coi ta như giường đúng không?” Tề Tiêu Loan nhướng mày.”
“Cũng không phải….”
Nhìn biểu tình như ta nghe ngươi tiếp tục chém gió của Tề Tiêu Loan, Bùi Chiêu Minh giải quyết dứt khoát, “Nó cũng rất thích tiểu sư thúc, đây là thần hồn của con quyết định.”
Tề Tiêu Loan hừ một tiếng, buông tha Bùi Chiêu Minh.
Có thích hay không thật ra hắn đều biết rõ, chó nhỏ
Nhưng mà đúng là sau khi ký khế ước đồng tâm, trao đổi một phần thần hồn, cuối cùng cơ thể này cũng chịu tiếp nhận hắn, thần hồn rốt cuộc không bị bài xích, còn được chữa khỏi chậm rãi, những thứ hồn khí mà hắn cất chứa cuối cùng cũng có thể vào đây được.
Chỉ có trời mới biết hắn đã chịu đựng cái linh phủ vừa rách tung tóe vừa trống trơn trơ trọi này bao lâu rồi.
Dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của Tề Tiêu Loan, toàn bộ linh phủ rực rỡ hẳn lên.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể nằm trên giường, nghe thấy ấm trà nhỏ đang phát ra tiếng ùng ục ùng ục, ngửi thấy mùi trúc hương bay lơ lửng trong không khí, an tâm mà nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiểu sư thúc,” Bùi Chiêu Minh đi tới ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Tề Tiêu Loan, “Con nhìn thấy miệng vết thương trên người cá nhỏ.”
“Vì sao người không nói cho con biết?” Bóng dáng của Bùi Chieu Minh có chút thương tâm, “Thần hồn của người rõ ràng bị thương rất nặng, thật yếu ớt.”
Tề Tiêu Loan vốn định đá Bùi Chiêu Minh xuống dưới, nói cho y biết tiếu sư thúc rất mạnh, không có chuyện lớn, không cần lo lắng, không cần ủ rũ.
Nhưng mà lại thấy chó nhỏ rũ đầu rên rỉ, trong mắt vô cùng tủi thân, rốt cuộc thì cũng không đá nổi.
Hắn đành phải ngồi dậy xoa xoa đầu Bùi Chiêu Minh, “Lại không có chuyện gì lớn, ta đều quen nó rồi.”
Đúng vậy, từ lâu hắn đã quen.
Cơ thể từ từ biến mất, thần hồn thì rách rát.
Tất cả người thân đều bị kẹt lại ở Cựu Trận, chỉ còn một mình hắn lẻ loi ở *hậu thế.
*hậu thế: đời sau
Có lẽ xuất hiện một tia áy náy buồn cười mà đại trưởng lão đã cất giữ thần hồn của hắn vào trong hồn bài, muốn làm hắn sống lại để trả lại những thứ mà hắn bị thua thiệt.
Vì thế hắn may mắn được sống.
Thần hồn của hắn yếu ớt, làm sao mà hắn không biết được, thậm chí hắn chỉ có thể mơ hồ cảm giác được thế giới bên ngoài, lại không thể ra khỏi ngọc bài.
Sau đó đại trưởng lão đi tìm Bùi Chiêu Minh, vào lúc Bùi Chiêu Minh mười sáu tuổi đưa ngọc bài cho y.
Một là để cơ thể Bùi Chiêu Minh quen với thần hồn của Tề Tiêu Loan, hai là mong hơi thở của Thuần dương chi thể có thể chữa khỏi thần hồn Tề Tiêu Loan, cho dù là nhẹ.
Đại trưởng lão cũng không có nói cho Bùi Chiêu Minh biết bên trong ngọc bài là Tề Tiêu Loan, gã lo lắng lỡ sau này Bùi Chiêu Minh không muốn hiến dâng cơ thể sẽ làm hư ngọc bài.
Cũng may Bùi Chiêu Minh vẫn luôn mang ngọc bài bên người, dưới sự ảnh hưởng của Thuần dương chi thể, cuối cùng thì có đôi lúc Tề Tiêu Loan sẽ tỉnh táo.
Hắn nhìn đứa nhỏ này đọc sách, tìm hiểu trận pháp, uống thuốc, trải qua sinh hoạt toàn theo nề nếp.
Đứa nhỏ này rất nghiêm túc sinh hoạt theo sự quy hoạch của sư phụ, nhưng đứa nhỏ này cũng sẽ rất khát vọng nhìn lên con diều bay trên trời cao.
Vốn dĩ nó có thể giống như những đứa trẻ khác, tha hồ vừa chạy vừa cười lớn trong gió, xem diều bay cao trong không trung.
Vết thương trong thần hồn Tề Tiêu Loan vẫn luôn chưa từng khép lại, ngày ngày đau âm ỉ như là vết thương mới vậy, hắn đều đã quen. Nhưng ánh mắt của đứa nhỏ lại giống xẻo một đao vào ngực hắn.
Đáng lẽ đứa nhỏ này có thể càng vui sướng.
Nó không nên hy sinh cái gì vì ta.
Ta muốn cứu nó.
Đến nỗi lúc sau phải trải qua cơn đau, không sao, hắn đều đã quen rồi.
Từ lâu hắn đã quen với việc thần hồn bị thương, quen với những cơn đau như bị phong ấn dưới lớp băng, quen với những cơn đau còn sót lại từ việc bị phản phệ ở trận pháp, quen với việc chỉ một mình bị chịu dày vò trong hồi ức, cũng đã quen áy náy ngày lại qua ngày cứ quặn đau nội tâm hắn.
Hắn đều đã quen, cho nên không cần lo lắng vì hắn, hắn chính là Tề Tiêu Loan nha.
“Người chỉ là giấu đi thôi.”
“Người giấu nó đi rồi.”
“Rất đau phải không?”
“Người không thể như vậy, người phải nói cho con.”
Bùi Chiêu Minh rất ấm ức.
Lò trà vẫn cứ tiếp tục sôi ùng ục ùng ục.
Ai da, mấy cái lấy lí do để che đi miệng vết thương của hắn đã bị đứa nhỏ này phát hiện rồi.
Đứa nhỏ ngốc rũ mắt tủi thân mà đưa miệng đến gần vết thương thổi nhẹ vào.
Nhỏ giọng lên án sự giấu diếm của hắn.
Vì thế hắn nhẹ nhàng dựa vào vai của đứa nhỏ.
“Đau.”
“Rất đau.”
Nhưng nếu ngươi thổi thì sẽ đỡ hơn một chút.