Chương 63: Anh trở về từ tương lai
- Trang Chủ
- Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh - Miêu Bát Tiên Sinh
- Chương 63: Anh trở về từ tương lai
Tám giờ tối, Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên theo địa chỉ mà lớp phó thể dục cho, đi tới nhà hàng hiện tại của nhà An Khả Hạ.
Nhà hàng nhà An Khả Hạ đã không còn ở chỗ căn nhà hai tầng trước kia nữa mà đã chuyển tới khu thương mại náo nhiệt nhất Lễ Châu. Nhà hàng nằm ở một vị trí đắc địa với diện tích gần 3000m2.
An Khả Hạ và mẹ cậu ta đã chuyển tới An bình sống từ lâu nhưng nhà hàng này vẫn làm ăn rất tốt, ngắn ngủi hai năm đã phát triển tới quy mô này.
Bây giờ cũng được coi là nhà hàng có tiếng ở địa phương.
An Khả Hạ hào phóng mời toàn bộ bạn học cùng khóa, người tới phải đến cả trăm, ngồi đầy cả sảnh tiệc.
Khương Nam Thư quả thực không có hứng thú với chuyện này, anh tới đây cũng chỉ để kiểm chứng suy đoán cuối cùng.
“Khương học thần, cậu biết sau này Trần Học Lễ thế nào chưa?”
Lớp phó thể dục sát lại nhỏ giọng hỏi.
Mấy phút trước Kỷ Phong Miên đi vào nhà vệ sinh, Khương Nam Thư vẫn mang vẻ lạnh nhạt, thế là cũng không có ai tới nói chuyện với anh.
Chỉ có lớp phó thể dục còn tính là có quan hệ không tệ, thấy anh ngồi đấy có vẻ chán nên chạy lại bà tám. Cậu ta biết chuyện lúc đó, thk lén sửa nguyện vọng của Khương Nam Thư và bị bắt tại trận.
Khương Nam Thư lắc đầu: “Không biết.”
Chuyện sau đó Khương Nam Thư chưa từng để ý, anh cũng không quan tâm kết cục của loại người đó.
“Bị tạm giam mấy ngày, sau đó gửi hồ sơ lên nhưng nhà trường không nhận cậu ta, chắc là vì chuyện này.” lớp phó xòe tay, “Nghe nói là học lại, nhưng người bên đó đều biết việc cậu ta từng làm, có lẽ cũng hơi cô lập câu ta, dù sao thì lần trước tôi gặp cậu ta trên đường thấy thay đổi nhiều lắm, trông rất thảm.”
“Thế à, tôi không thấy cậu ta thảm, là tự cậu ta chọn lấy thôi.” Khương Nam Thư nói.
Nếu lúc đó Hà San San không gọi tới thì bọn họ cũng không kịp ngăn cản Trần Học Lễ, mà cuộc điện thoại của Hà San San có lẽ là vì anh đã tới cuộc hẹn.
Khương Nam Thư nhìn ngón tay mình ngây người.
Nói như vậy, nếu không phải Kỷ Phong Miên bỗng nhiên quay về, thay đổi suy nghĩ của anh về chuyện này thì anh cũng sẽ không tới cuộc hẹn.
Khoảnh khắc gặp lại Kỷ Phong Miên lướt qua trước mắt, khi hắn quay lại không hề nhớ chuyện quá khứ, thậm chí chuyển trường cũng rất đột ngột kì lạ.
Sau này Kỷ Phong Miên mới nói cho anh nghe những chuyện này.
Nếu không phải do suy nghĩ đột ngột và kì lạ mà do nhân cách khác thì sao?
Khương Nam Thư nhíu mày, sau đó nghe thấy phía sau có người nói chuyện.
Bàn bên cạnh là bạn cùng lớp với An Khả Hạ, có lẽ là An Khả Hạ đi tới ngồi, đúng lúc nói chuyện.
“An Khả Hạ, tôi hâm mộ cậu quá.”
“Ừ, chú Kỷ rất tốt với mẹ con tôi, chú nói là để mẹ tôi yên tâm nên mới đầu tư tiền vào…”
“Chủ Kỷ…lời đồn đó là thật à? Thế là giờ Kỷ Phong Miên là anh trai cậu? Ôi chao, bình thường cậu ta ở nhà thế nào? Tôi tò mò lắm.”
An Khả Hạ cười, có vẻ hơi ngại.
“Tốt lắm, thực ra ở nhà anh ấy dịu dàng lắm, không như ở ngoài, à, không nói với mấy cậu nữa, anh tôi tìm tôi rồi.”
Dứt lời, cậu ta vội vàng rời đi.
Khương Nam Thư đứng dậy đi theo. Nếu An Khả Hạ đã cố ý chạy tới phía sau anh để diễn màn kịch này thì anh cũng không ngại phối hợp một chút.
Hơn nữa, anh tới buổi tụ họp này cũng chỉ để xóa bỏ sự băn khoăn cuối cùng trong lòng.
Kỷ Phong Miên này rốt cuộc là không thể kháng cự lại trà xanh, hay là không thể kháng cự lại anh…
***
Kỷ Phong Miên đứng ở ban công, bỏ điện thoại xuống.
Hắn gọi An Khả Hạ tới đây chỉ vì có một vấn đề phải giải quyết, chuyện rất đơn giản.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì?”
Kỷ Phong Miên quay lại, mày nhíu chặt: “Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là anh, nếu không tôi sẽ bẻ cái hàm của cậu.”
Lúc này, đôi mắt vốn mang theo lệ khí của hắn tại nơi bóng tối giao nhau lại trông càng hung ác, hắn không giống như đang nói đùa.
An Khả Hạ vô thức lùi lại một bước, người khẽ run, cậu ta thấy không đúng.
Nếu bình thường Kỷ Phong Miên chỉ mặc kệ cậu ta thì Kỷ Phong Miên hôm nay nhìn như muốn bóp chết cậu ta.
“Tôi hỏi, cậu trả lời, đừng nói lời thừa thãi.” Kỷ Phong Miên lạnh giọng nói.
“Vâng…vâng.” An Khả Hạ bị kiểm soát hoàn toàn, không dám làm bậy.
“An Khả Hạ, mẹ cậu lấy tiền ở đâu để mua chỗ này?”
An Khả Hạ sững sờ, cậu ta hoàn toàn không ngờ khó khăn lắm Kỷ Phong Miên mới để ý cậu ta nhưng lại là để hỏi vấn đề.
“Là…là chú Kỷ cho, chú nói mẹ em đã kết hôn với chú rồi nên phải quan tâm tới bà, mẹ em…không hề muốn nhận…”
An Khả Hạ hoảng loạn nói lời giải thích, có vẻ mất bình tĩnh.
Kỷ Phong Miên ngắt lời An Khả Hạ: “Mẹ con cậu có mục đích gì tôi biết hết, chỉ là Kỷ Quốc Hoa và tôi không có quan hệ, tôi cũng lười để ý tới mấy người. Còn cậu, thu mấy trò vặt vãnh ghê tởm của cậu lại.”
“Nếu là tài sản riêng của bố tôi thì không liên quan gì tới tôi.” mặt Kỷ Phong Miên vô cảm nhìn cậu ta, “Tốt nhất là cậu tránh xa tôi một chút, cũng đừng đến chọc Khương Nam Thư, nếu không thì số tiền mà mẹ con cậu đã nuốt, tôi sẽ khiến mấy người phải nôn ra bằng sạch.”
Mặt An Khả Hạ trắng bệch, không diễn nổi vẻ yếu đuối nữa. Lần đầu tiên cậu ta bị vạch trần tâm tư ngay trước mặt, hơn nữa còn là người mà cậu ta đã tốn hết tâm tư lấy lòng.
“Được rồi, biến đi.”
An Khả Hạ sợ mất đi những thứ hiện tại đang có, miệng liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, em…em đi ngay.”
Kỷ Phong Miên nhìn cậu ta rời đi, mày nhíu chặt, lại cầm điện thoại lên gọi cho một dãy số.
“Quản lý Trương, phiền chú tra giúp tôi, có phải có một khoản tiền từ công ty gửi tới Lễ Châu không, ừ, không nhiều, khoảng mấy chục triệu. Được.”
Khương Nam Thư dựa người bên cạnh nghe hết đoạn đối thoại này.
Khi An Khả Hạ chạy ra còn lườm anh với ánh mắt oán hận, giống như anh đã làm sai gì vậy.
Chỉ là anh cũng chẳng quan tâm suy nghĩ của An Khả Hạ, điều anh để ý là sự khác lạ của Kỷ Phong Miên.
Nghe hết chỗ này, sự khác lạ càng thêm rõ ràng.
Nếu nói nhân cách này là Kỷ Phong Miên trong cốt truyện, thì không bằng nói là…
Kỷ Phong Miên này trưởng thành hơn.
Chuyện này thật sự khó tin như vậy ư?
Cúp điện thoại, Kỷ Phong Miên xoay người lại liền nhìn thấy Khương Nam Thư đang đứng phía sau.
Hắn giật mình, chợt thấy hoảng loạn.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn ở lại Lễ Châu hai tháng, lúc đó hắn đã làm rất nhiều việc. Hắn tìm một giám đốc chuyên nghiệp đưa vào công ty làm tổng giám đốc, sau đó nhờ sự giúp đỡ của luật sư Lý thay đổi quản lý tài vụ.
Rất nhiều chuyện đang dần tiến triển, năng lực của bố hắn cũng bình thường, trước đây công ty vận hành được đều là nhờ vào nhân mạch và năng lực của mẹ hắn.
Đời trước, cuối cùng hắn đã mua lại toàn bộ cổ phần của Kỷ Quốc Hoa rồi đuổi bọn họ ra nước ngoài.
Ở nước ngoài Kỷ Quốc Hoa có chút tài sản riêng, nếu an phận thì đời này cũng không phải lo cơm áo. Chỉ là ông ta có một cái tật đó là sĩ diện.
Ông ta muốn đông sơn tái khởi, nhưng lại dựa vào cờ bạc, sau này thua hết gia sản vào đó. Nghe nói ba người họ sống cũng không quá tốt.
Sau đó Kỷ Phong Miên cũng không quan tâm tin tức của mấy người này nữa.
Lần này cũng vậy, hắn chuẩn bị nhanh chóng lấy lại cổ phần trên tay Kỷ Quốc Hoa rồi sau này mấy người này có ra sao cũng không liên quan tới hắn.
Không nói chuyện này nữa.
Những lời hắn vừa nói Khương Nam Thư đều đã nghe hết. Khương Nam Thư không ngốc, anh rất thông minh, nghe thấy nội dung này chắc chắn anh sẽ thấy khác lạ.
“Nam Thư, vừa rồi em…”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Khương Nam Thư chỉ nói một câu như vậy.
Kỷ Phong Miên im lặng, những lời hắn đã chuẩn bị đều nén lại, chị chừa lại một chữ “Được.”
Khương Nam Thư: “Đợi buổi họp mặt kết thúc rồi nói, ở đây không tiện.”
“Ừ.”
Một tiếng sau, hai người quay về đại viện Bạch Vân.
Khương Nam Thư dừng lại trước cổng, bàn tay đặt trên cửa có vẻ do dự.
“Sao thế? ” Kỷ Phong Miên đi tới hỏi, “Không mang theo chìa khóa à?”
Hắn giơ tay lần mò trong khe hở của viên gạch thứ ba trên tường rồi lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng.
Ánh mắt Khương Nam Thư khẽ lay động, anh theo sau Kỷ Phong Miên bước vào nhà.
Ngồi xuống ghế trong phòng khách, Khương Nam Thư không nói gì làm bước đệm mà hỏi thẳng: “Anh không phải Kỷ Phong Miên mà em quen biết, anh là ai?”
Kỷ Phong Miên chợt nắm chặt lấy quần áo, hắn ngẩng đầu cười ngượng nói: “Em đang nói gì vậy?”
Khương Nam Thư lại không trả lời, ánh mắt rời vào tay hắn: “Mỗi khi anh căng thẳng hay đang che giấu gì đó thì đều làm động tác này.”
Anh dừng lại: “Quan hệ của chúng ta không có gì cần phải giấu diếm, đúng không?”
Vẻ mặt Kỷ Phong Miên đầy đấu tranh, hắn không biết có thể nói ra không, cũng không biết sau khi nói ra Khương Nam Thư có tin hay không.
“Là người yêu, điều quan trọng nhất là phải thẳng thắn và trao đổi, thế mới cùng nhau đi tiếp được.”
khi Kỷ Phong Miên nghe được câu nói này thì ngẩng đầu lên, “Nam Thư, nếu anh nói anh trở về từ tương lai, em có tin không?”
Hắn nói ra câu này rất thuận lợi, giống như hắn trở về đây chính là để có thể ngồi nói chuyện với Khương Nam Thư như thế này.
Chỉ là chuyện hoang đường thế này Khương Nam Thư có tin không? Anh có nghĩ hắn đã tìm cớ, đang nói dối không…
“Em tin.”
_________