Chương 60: Ai ghen với ai
“Em đi gọi bác sĩ.”
“Ừm.”
Kỷ Phong Miên nhìn Khương Nam Thư đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, bấy giờ hắn mới mò điện thoại nhìn thời gian.
Hôm nay cách cái đêm hắn tỉnh dậy đã qua mười mấy ngày.
Tối hôm đó hắn nhân lúc nhân cách kia thả lỏng ý thức mới có cơ hội xuất hiện. Kết quả mới chạy ra đã gặp phải tình huống chưa bao giờ nghĩ tới.
Sau đó hắn cũng bất giác ngủ mất rồi lại bị áp chế.
Cho đến hôm nay.
Kỷ Phong Miên mơ màng bị gọi tỉnh, dường như hắn nghe thấy giọng của Khương Nam Thư. Hắn chưa hoàn toàn khống chế được cơ thể, không thể nghe rõ được nội dung.
Nhân cách kia kia cũng không có động tĩnh, dường như đã mất ý thức.
Nhưng Kỷ Phong Miên có thể nhận biết được cảm xúc của Khương Nam Thư qua giọng nói của anh. Hắn thích Khương Nam Thư đã mười mấy năm, chưa một ngày nào quên được anh.
Ánh mắt hắn luôn hướng về một người, ở bất cứ đâu, chỉ cần người đó xuất hiện thì sự chú ý của hắn đều dồn về người đó. Thời gian dài Kỷ Phong Miên liền có thể nhận ra được cảm xúc từ giọng nói luôn bình tĩnh của anh.
Khương Nam Thư đang lo sợ, anh cần có người an ủi.
Thế là Kỷ Phong Miên đấu tranh tỉnh lại. Sau khi sống lại năm mười mấy tuổi, Kỷ Phong Miên chưa bao giờ nghĩ sẽ là người yêu của Khương Nam Thư, hắn quyết tâm phải bảo vệ anh.
Với thân phận bạn thân, không để đối phương chịu tổn thương. Thế nên hắn mới bất chấp tất cả quyết định về Lễ Châu nhìn anh, sau khi thấy tình trạng Khương Nam Thư không ổn lại lập tức chuyển trường.
Bây giờ cũng vậy.
Sau khi Khương Nam Thư thi đỗ đại học B, Kỷ Phong Miên bị áp chế, tiềm thức cũng cảm thấy, bây giờ không cần hắn xuất hiện nữa.
Tình huống vừa rồi là do nhân cách kia không tỉnh lại, hắn không muốn Khương Nam Thư phải buồn nên đã cố gắng tỉnh lại.
Cạch—
Tiếng cửa vang lên, cửa mở ra.
Bác sĩ tiến vào, ánh mắt Kỷ Phong Miên lại rơi vào người Khương Nam Thư đang đi đằng sau.
Hắn không biết phải làm sao, hắn không biết nên giải quyết quan hệ của cả hai như thế nào.
Bác sĩ kiểm tra không thấy vấn đề gì thì Kỷ Phong Miên liền làm thủ tục xuất viện, hai người cùng nhau về đại viện Bạch Vân.
Khương Nam Thư thấy Kỷ Phong Miên có hơi là lạ.
Sau khi tỉnh lại thì trông hắn cứ có chỗ nào đó không đúng.
Ví dụ như hiện tại.
Người đi cạnh anh không dính lấy anh như mọi khi mà lại giữ khoảng cách, dường như có hơi cẩn thận.
“Kỷ Phong Miên, anh sao…”
“Hử? Sao thế?” Kỷ Phong Miên quay sang hỏi.
Khương Nam Thư hơi sững sờ nhưng lại không biết nói gì. Bởi vì khi đối phương nhìn anh, ánh mắt hắn sáng lấp lánh như thể trong mắt chỉ chứa mỗi mình anh.
Điều này lại không có gì khác với lúc trước.
Anh cười, đổi cách nói: “Anh ơi, tay em lạnh quá, ngón tay bị đông cứng hết rồi này.”
Thỉnh thoảng nói đôi lời đầy mùi trà là lạc thú nho nhỏ giữa hai người họ.
Khi anh nói kiểu này thì hiệu quả luôn rất tốt, Kỷ Phong Miên cũng không bao giờ hỏi nhiều, cực kì ăn ý.
Người trước mắt anh lại giống như hóa đá, như thể đã nghe thấy điều gì đáng sợ vậy.
“?” Khương Nam Thư giơ tay vẫy vẫy trước mắt hắn, “Sao vậy? Đầu bị đụng hư rồi à?”
“Không..không phải.” Kỷ Phong Miên chậm chạp chớp mắt, thậm chí hắn muốn véo bản thân một cái để xác nhận tính chân thực.
Khương Nam Thư đang…làm nũng?
Khương Nam Thư lại làm nũng với hắn, còn nói chuyện dịu dàng thế nữa, thậm chí còn muốn hắn nắm tay anh? Đúng là chuyện mà hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Sao thế?” Khương Nam Thư không chú ý tới phản ứng của Kỷ Phong Miên, anh đang tính đút tay vào túi áo của mình, “Ôi.”
Kỷ Phong Miên đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy tay anh, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Shh—” Khương Nam Thư vô thức nhíu mày. Anh tưởng rằng Kỷ Phong Miên sẽ lập tức buông tay, không ngờ, người trước mắt lại ngây ra nhìn anh, không biết là đang nghĩ gì.
“Đau.”
“A, xin lỗi em.” Kỷ Phong Miên hơi hoảng nhưng vẫn không buông tay mà nắm tay Khương Nam Thư tiến về phía trước.
Khương Nam Thư thấy hơi cạn lời, tự nhiên thấy sai sai. Mới mười mấy ngày không gặp sao hắn lại trông ngốc ngốc thế? Hay là đầu bị đụng có vấn đề rồi?
“Anh không thấy nắm tay đi thế này càng lạnh hơn à?”
Giữa anh và Kỷ Phong Miên luôn thẳng thắn, có chuyện gì cứ nói thẳng. Nắm tay thế này không bằng tự đút tay vào áo khoác của mình còn ấm hơn.
Kỷ Phong Miên sững người, không biết phải làm sao, “Vậy…vậy phải làm sao?”
Khương Nam Thư bó tay, “Trước giờ không phải anh đều nắm tay em rồi cho vào túi áo khoác của anh à?”
Nói xong anh cũng chẳng đợi Kỷ Phong Miên hành động, anh kéo tay đối phương nhét vào túi áo của mình, “Có điều giờ nhìn anh cứ ngốc nga ngốc nghếch nên không làm tốn thời gian nữa.”
Khương Nam Thư kéo Kỷ Phong Miên đi về nhà, cực kì chiều ý anh bạn trai có vẻ bị đụng đầu nên có chút vấn đề của mình.
Kỷ Phong Miên thì lại nhìn sườn mặt anh, xoang mũi hơi cay cay. Hắn…không phải là không biết, chỉ là không dám.
“…”
Một đường đi về tới tiểu khu, đồng hành chì có tiếng bước chân của hai người, nhưng Kỷ Phong Miên lại cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện, cảm giác thoải mái đã lâu rồi hắn không cảm nhận được.
Đi rồi đi, hắn cảm nhận được ngón tay lành lạnh của Khương Nam Thư rồi không tránh khỏi cảm thấy hơi đố kị, đố kị với nhân cách kia có thể được Khương Nam Thư đối xử như vậy.
“Phải rồi, anh đã tháo chỗ đèn ở sân bóng rổ chưa?”
“Hả? Cái gì?” Kỷ Phong Miên nghe mà không hiểu, thời gian qua hắn căn bản không biết thằng nhãi kia đã làm gì. Cho dù bây giờ hắn đang khống chế cơ thể nhưng cũng chẳng nhận được chút kí ức vụn vặt nào.
Kỷ Phong Miên nhíu mày cố gắng nhớ lại. Rõ ràng có một khoảng thời gian hắn có thể cộng hưởng với kí ức của nhân cách kia, bây giờ lại không thể nhìn thấy một chút nào.
Thằng nhãi này cố ý? Cố ý đề phòng hắn?
Hay là vì ghen?
Kỷ Phong Miên ngộ ra, hắn thấy bản thân đã tìm thấy được chân tướng. Bởi vì khi Khương Nam Thư chủ động nắm tay hắn thì hắn cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Kĩ ức thuộc về riêng hắn thì không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
Bọn họ là cùng một người, tuy là nhân cách ở thời gian khác nhau nhưng vẫn hiểu rõ đối phương.
“Sao hôm nay anh cứ ngây người suốt vậy?”
Kỷ Phong Miên hồi thần, hắn nhíu mày bày ra vẻ mặt sầu não: “Có lẽ là do di chứng sau khi bị đụng đầu, có một số chuyện anh không nhớ rõ lắm. Em nói sân bóng rổ nào?”
“Về An Bình anh phải đi kiểm tra tổng thể mới được.” Khương Nam Thư không nghi ngờ hắn, dù sao trước đây đầu Kỷ Phong Miên đã từng bị thương, xuất hiện vấn đề gì cũng không lạ.
“Ừm, được, em nói đèn ở sân bóng rổ nào?”
Khương Nam Thư giải thích: “Lần anh tỏ tình ở sân bóng rổ không phải đã treo rất nhiều đèn đó sao, sau đó đã muộn rồi nên anh bảo ngày hôm sau sẽ tới dọn. Sáng hôm sau thì em lại đi dự án với giáo sư Diêu…”
Nghe tới đây Kỷ Phong Miên rất tức giận.
Thằng nhãi kia lại lấy trộm kí ức của hắn! Treo đèn tỏ tình ở sân bóng là chuyện hắn từng làm với Khương Nam Thư. Đó là nơi chứa đựng kỉ niệm thuở nhỏ của họ, hắn đã chọn nó làm nơi tỏ tình lần đầu tiên.
Thế nhưng hắn bị từ chối.
Khương Nam Thư chỉ đứng đó lạnh lùng nói: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, không quan trọng.”
Nói xong anh liền quay người đi. Kỷ Phong Miên đợi rất lâu nhưng cũng không đợi được đối phương quay lại.
Rõ ràng là cùng một người, cùng cách tỏ tình, tại sao lần này hắn lại được đồng ý. Kỷ Phong Miên không hiểu, thậm chí còn thấy không cam tâm.
“Bỏ đi, về ngủ đã, có chuyện gì mai tính.”
Bây giờ đã hơn 9 giờ tối, hai người ở quê về, lại gặp phải tai nạn nên vừa đói vừa mệt.
Kỷ Phong Miên đi theo Khương Nam Thư vào sân, đi đến cửa hắn vô thức dừng lại, “Chúng…chúng ta cùng ăn tối nhé?”
Khương Nam Thư gật đầu: “Ừ, trong nhà chắc vẫn còn ít mì với giăm bông, ăn tạm trước, ăn xong rồi ngủ, có chuyện gì mai thì nói.”
Mấy câu ngắn ngủi Kỷ Phong Miên đã nhận thấy không đúng, “Em….anh…anh ngủ ở đây?”
Khương Nam Thư thấy lạ: “Không thì sao, sau khi em chạy đi dự án không phải anh còn ở nhà em mấy ngày à, chăn bên kia anh vẫn chưa giặt chưa phơi nắng đúng không?”
“À, phải, anh quên mất.” Khương Nam Thư phản ứng rất nhanh đáp lại một câu.
Hắn lại khinh thường lập trường không kiện định của bản thân, rõ ràng muốn làm bạn, nhưng lại không kháng cự lại được sức hấp dẫn của việc ngủ chúng với anh.
Còn cái thằng nhãi kia nữa, đúng là không biết xấu hổ! Lại đi dùng một cái cớ không có sức thuyết phục như vậy để ở lì trong nhà Khương Nam Thư.
Đúng là vô sỉ!
_________