Chương 52: Tôi rất thích cậu
Sau khi nghĩ thông suốt thì Kỷ Phong Miên lập tức đứng dậy sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Triệu Sâm kéo hắn lại, “Phong ca, mày đi đâu đấy?”
“Đi tìm Khương Nam Thư.”
Triệu Sâm thấy nhức nhức cái đầu, “Rồi sao?”
Kỷ Phong Miên nhìn cậu ta như kẻ ngốc, “Đương nhiên là nói cho Khương Nam Thư biết là tao thích cậu ấy.”
Đúng là Kỷ Phong Miên.
Triệu Sâm bó tay, kéo hắn lại nói, “Mày chắc chắn là Khương Nam Thư sẽ chấp nhận?”
“Ý mày là sao, tao và Khương Khương làm bạn bè bao năm, chẳng có người nào thân thiết với cậu ấy hơn tao cả!”
Triệu Sâm giải thích: “Đó là sự thân thiết giữa tình bạn, nhưng tình yêu thì khác. Người yêu thì sẽ hôn môi, sẽ làm những chuyện thân mật hơn, sẽ lên giường, mày chắc chắn có thể chấp nhận?”
Cậu ta vẫn nhớ không lâu trước đó Kỷ Phong Miên là người mắc chứng “sợ đồng tính” nghiêm trọng. Bây giờ mới tiến triển tới bước thích người cùng giới có phải là nhất thời xúc động?
“Đương nhiên, lúc ôm Khương Khương tao ngủ rất ngon.”
“Không phải, nếu là một đôi đồng tính, mày có biết làm tình như thế nào không? ” Triệu Sâm nói rõ hơn một chút, miêu ta một vài cảnh mà những người yêu khác giới không thể chấp nhận.
“Giống như bộ phim lần trước tao gửi mày ấy, mày tưởng tượng xem đổi thành bản thân thì có chấp nhận được không.”
Vấn đề xu hướng tình dục không hề đơn giản. Triệu Sâm thấy hơi hối hận, vừa rồi không nên nói ra từ “cong” nhẹ nhàng như vậy.
Vẻ mặt của Phong ca chắc là…
Kỷ Phong Miên nhíu mày nhớ lại bộ phim ngày đó thì lập tức thấy không thể chấp nhận được.
Nhưng…nếu đổi thành Khương Nam Thư thì…
“Phong ca, mày đỏ mặt cái gì đấy?”
“Liên quan gì tới mày.” hắn vội nói, “Nếu là Khương Nam Thư thì tao có thể.”
Triệu Sâm vỗ trán, “Rồi, cong hẳn rồi.”
Kỷ Phong Miên lại đứng dậy muốn đi, kết quả lại bị ngăn lại.
Không chờ hắn nổi giận Triệu Sâm đã vội nói, “Yêu đương là chuyện từ hai phía, mày chấp nhận được, vậy Khương Nam Thư có chấp nhận được không?”
Kỷ Phong Miên cứng người, “Sao mày biết cậu ấy không chấp nhận?”
Triệu Sâm: “Mày nghĩ xem sao gần đây cậu ta lại tránh mày, chắc chắn là v đã phát hiện ra tâm tư của mày rồi.”
Câu nói như sét đánh ngang trời khiến Kỷ Phong Miên ngồi về chỗ cũ.
Bộ não ngừng suy nghĩ tạm thời vì hưng phấn đã hoạt động trở lại, Khương Nam Thư bắt đầu tránh né hắn từ lúc nào?
Đúng, chính từ sau cái ngày uống say rượu.
Kỷ Phong Miên bắt đầu nhớ lại cẩn thận, ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Hắn uống say, Trương Thư lại tới nói một đống lời vớ vẩn, hắn nổi giận suýt thì đánh chết cậu ta. Sau đó Khương Nam Thư xuất hiện ngăn hắn lại, hai người tới khách sạn.
Sau đó, hắn thấy mùi nước hoa của Trương Thư thật buồn nôn nên cứ quấn lấy ngửi mùi của Khương Nam Thư…
Nghĩ đi nghĩ lại Kỷ Phong Miên không thấy có chỗ nào không đúng, rõ ràng giống như mọi ngày mà.
Lẽ nào là lão khốn kia đã làm gì?
Nghĩ đến đây Kỷ Phong Miên lại thấy khó chịu, thậm chí bắt đầu nghĩ xem có cần đi hỏi bác sĩ tâm lý cách để loại bỏ nhân cách kia không.
Lúc trước hắn cảm thấy nhân cách kia cũng là một phần của hắn, có thể chung sống hòa hợp là được.
“Phong ca, nghĩ gì thế?” Triệu Sâm thất Kỷ Phong Miên suy tư thì hỏi.
Kỷ Phong Miên nói không chút do dự, “Nghĩ cách để giết chính mình.”
“Hả? Không đến mức ấy chứ, cho…cho dù Nam ca nhất thời không thể chấp nhận thì cậu cũng có thể lấy thân phận là bạn thân mà!” Triệu Sâm khuyên liên tục, với sự hiểu biết của cậu ta về Kỷ Phong Miên, lời hắn nói tuyệt đối không phải nói bừa.
“Có ích à?”
“Đương nhiên, mày nghĩ đi, trước đây mày dính lấy Nam ca, cậu ta cũng không thấy phiền, chắc chắn cậu ta là “not come out of the closet” [1]
[1] Gốc là 深柜 xuất phát từ từ 出柜 – come out of the closet: công khai tính hướng của mình. 深柜 mình tra Baidu thì là chỉ những người đồng tính không dám công khai tính hướng của mình. Vì chưa tìm được từ nào phù hợp nên mình để tạm vậy, mong mọi người góp ý.^o^
Kỷ Phong Miên nghi ngờ hỏi: “Not come out of the closet?”
“Nghĩa là bản chất là thích đồng tính nhưng lại giấu quá sâu, đến cả bản thân cũng không biết.”
Kỷ Phong Miên nghĩ ngợi gật đầu, “Ừ, tao biết rồi.”
Triệu Sâm thở một hơi dài tiếp tục đưa ra đề nghị, “Phong ca, hay là thế này, giờ mày giữ khoảng cách hợp lý một chút, hai người suốt ngày dính nhau như hình với bóng thì không nhận ra được tâm ý thật sự của bản thân đâu.”
“Vậy à.”
***
Khương Nam Thư mở cửa, trong phòng kí túc tối om.
Cuối tuần nhóm Phàm Tử thường ra ngoài chơi không về, mà Kỷ Phong Miên thì nói đi tham gia buổi tụ họp với Triệu Sâm.
Lần này Kỷ Phong Miên không mời anh.
Khương Nam Thư khẽ dừng lại, giơ tay lên bật đèn.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo khiến căn phòng kí túc càng trở nên quạnh quẽ.
Anh đặt balo lên bàn, lấy từng cuốn sách ra sắp xếp gọn gàng, bấy giờ anh mới cầm cốc chuẩn bị đi rót nước.
Không ngờ chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn đã được rót đầy nước. Mở ra, bên trong là nước chanh ấm.
Khương Nam Thư hơi sững người, anh hiểu ra trước khi đi Kỷ Phong Miên đã rót nước giúp anh, đến giờ độ ấm của nước đã vừa để uống. Anh ngồi xuống uống hết cốc nước rồi lại đọc sách một lúc xong mới đứng dậy vào phòng tắm.
Bây giờ ab đã vào cuối thu, nhiệt độ buổi tối đã giảm xuống mấy độ.
Kí túc xá vẫn chưa bật máy sưởi, có thể nói đây là đoạn thời gian khó khăn nhất trước mùa đông.
Bước ra khỏi phòng tắm mũi anh hơi lạnh.
Nhiệt độ cơ thể Khương Nam Thư vốn đã thấp, vào mùa này đắp chăn cả đêm cũng không thấy ấm.
Thời gian qua Kỷ Phong Miên cũng lấy cớ này làm ầm muốn ngủ chung, nhưng anh đã từ chối. So với cái lạnh, nằm cạnh Kỷ Phong Miên càng khiến anh khó ngủ hơn.
Sau khi nhận ra tình cảm có sự thay đổi cho dù có là người lạnh nhạt như anh thì lúc ở quá gần nhau anh cũng sẽ có những suy nghĩ kì lạ, thậm chí cảm xúc này còn ảnh hưởng tới sự thay đổi của cơ thể.
Anh không thích như thế nên bèn từ chối đề nghị của Kỷ Phong Miên, anh cũng không muốn vì hai người quá gần gũi khiến tình cảm này phát triển tới mức không thể vãn hồi.
Giữ khoảng cách, đợi sau này hằng năm bôn ba bên ngoài rồi cũng có thể học được cách quen với nó thôi.
Không ngờ sau khi lật chăn lên chui vào Khương Nam Thư lại thấy trong chăn vẫn còn chút hơi ấm.
Anh giơ tay lần mò rồi sờ thấy một chiếc túi sưởi lông.
Cái này là?
Trên túi sưởi có in hình một con chó đen trắng với hai mắt màu xanh dương, dường như là giống chó husky.
Bên ngoài túi sưởi còn có một ngăn túi nhỏ, bên trong hình như có một tờ giấy.
Túi sưởi này sẽ thay tôi làm ấm giường cho cậu.
Nét chữ thân quen, là của Kỷ Phong Miên.
Khương Nam Thư ngơ ngẩn nhìn hình con husky trên túi sưởi, anh cảm thấy ánh mắt hung hăng này lại nhìn thấy hơi ngốc ngốc, rất quen.
Anh ra sức nhắm mắt, trong lòng tự giễu. Rõ ràng đã nghĩ là phải quay về giới hạn như bạn bè bình thường, nhưng mới xa nhau nửa ngày mà nhìn hình con chó thôi anh cũng nhớ tới Kỷ Phong Miên.
Thật không hợp lẽ thường.
Khương Nam Thư vốn định bỏ túi sưới sang một bên, do dự một hồi anh lại nhét nó về trong chăn.
Anh nhắm mắt nhưng không ngủ được, lật qua lật lại một hồi thì bắt đầu nhẩm đọc cổ văn, qua sự thôi miên này anh mới dần chìm vào giấc ngủ.
Nhớ lại mới thấy, sau khi vào đạo học B thì đây là đêm đầu tiên anh không ở chung vơi với Kỷ Phong Miên.
Mọi thứ yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn tiếng thở đều đều.
Chiếc đồng hồ trên bàn khẽ nhảy lên một số, cửa kí túc mở ra.
Ánh sáng mờ mờ ngoài hành lang chiếu qua khe cửa, động tác người nọ nhanh nhẹn, chưa mở hết cửa đã lách người vào, sợ làm người trong phòng tỉnh giấc.
Dáng người nọ cao lớn, cao gần 1m9, hắn đi tới đứng trước chiếc giường sát cửa sổ.
Rèm cửa sổ kéo kín, tiếc là rèm của trường không phải rèm che nắng, ánh trăng đêm nay lại rất sáng. Thế là, không cần mở đèn Kỷ Phong Miên cũng có thể nhìn rõ đường nét của người đang nằm ngủ trên giường.
Đúng vậy, người quay về chính là Kỷ Phong Miên.
Hắn vốn đã đồng ý với đề nghị của Triệu Sâm, hai ngày này đều không về trường, hợp để xa cách một chút rồi xem phản ứng của Khương Nam Thư.
Thế nhưng trên đường hắn lái xe về chung cư thì không biết sao lại đổi hướng quay về trường.
Vừa nãy để khiến cô quản lý mở cửa cho Kỷ Phong Miên còn phải chịu một trận thuyết giáo.
Ôm một bụng khó chịu lên lầu, khoảnh khắc nhìn thấy Khương Nam Thư hắn lại thấy mọi thứ đều đáng giá. Xa cách cái gì, khoảng cách cái gì, tất cả đều bị hắn vứt ra sau đầu.
Kỷ Phong Miên cao, đứng cạnh giường chẳng cần tốn chút sức nào cũng có thể nhìn được người nằm trên giường. Hắn đứng nhìn, mệt thì lại dựa vào giường nhìn tiếp.
Khương Nam Thư thật là đẹp.
Hắn luôn biết là knr rất đẹp, chỉ là tính cách quá lạnh nhạt, rất ít người dám tới bắt chuyện với anh.
Ở trường, trong tối ngoài sáng thực ra có rất nhiều con gái hỏi thăm tin tức của Khương Nam Thư, Kỷ Phong Miên là bạn thân nhất của anh nên tất nhiên trở thành đối tượng dò hỏi.
Chỉ là khi gặp tình huống này Kỷ Phong Miên đều nhăn mặt từ chối. Hắn vốn tưởng rằng đây là nghĩa vụ của bạn thân, bởi vì Khương Nam Thư không thích giao tiếp với người khác.
Là người anh em thân thiết của Khương Nam Thư, hắn đường nhiên phải thay anh giải quyết những chuyện phiền phức này rồi.
Bây giờ nghĩ lại, là bởi vì bản thân hắn thích Khương Nam Thư nên tất nhiên không muốn những người muốn ngấp nghé Khương Nam Thư giống như An Khả Hạ lượn lờ xung quanh họ.
Kỷ Phong Miên hơi ngây người, rồi chợt bị một cơn gió thổi tỉnh. Hắn tỉnh lại thấy Khương Nam Thư xoay người, chăn bị lật ra.
Hắn vô thức đưa tay ra đắp lại chăn rồi vô tình sờ vào thức gì đó mềm mềm nhiều lông.
Kỷ Phong Miên thuận tay lấy ra, hắn nhận ra đây chính là túi sưởi hôm nay hắn đã cố ý đi mua.
Khương Nam Thư lại ôm túi sưởi hắn cho đi ngủ?
Lòng hắn vui vẻ rồi đối diện với ánh mắt con husky trên túi sưởi lại chợt thấy khó chịu.
Lúc chọn không có chủ ý gì, sao giờ nhìn mắt con chó này thấy gợi đòn thế nhỉ?
Kỷ Phong Miên thuận tay ném túi sưởi sang một bên. So với con chó này làm ấm giường cho Khương Nam Thư chi bằng để hắn tự thân ra trận.
Hắn sẽ không để Khương Nam Thư ôm thứ gì khác ngoài hắn đi ngủ đâu.
Kỷ Phong Miên là người thuộc phái hành động, lập tức chạy vào phòng tắm tắm nước ấm, rồi sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường Khương Nam Thư.
“Ưm—”
Khi hắn chuẩn bị nằm xuống thì đột nhiên thấy người bên cạnh cử động.
Động tác lật chăn lên của hắn cũng dừng lại, hắn khẽ cúi đầu thì thấy lông mi Khương Nam Thư khẽ chuyển động.
Anh mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
“Kỷ Phong Miên?”
“Ừ, tôi đây.” Khương Nam Thư căng thẳng, vội giải thích, “Tôi thấy cậu đá chăn, ngủ chung đi, tôi đắp chăn cho cậu, tránh bị cảm lạnh.”
Hắn nói nhảm rồi chuẩn bị leo xuống.
Không ngờ Khương Nam Thư lại đáp lại, “Ừm.”
Sau đó anh lại nhắm mắt, má anh khẽ chạm vào cánh tay Kỷ Phong Miên đang chống trên cái gối.
“Người cậu ấm quá.”
Một câu nói mớ như than thở.
Ầm một tiếng, Kỷ Phong Miên cảm thấy người hắn như bốc cháy, hắn không biết làm sao, tình cảm điên cuồng xông ra.
Hắn thích Khương Nam Thư, thật sự rất thích.
Không, không chỉ là thích.
Hắn yêu Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên như bị mê hoặc, ngón tay kích động muốn chuột rút, cơ bắp cánh tay hắn căng chặt lộ ra gân xanh, hắn cúi đầu hôn lên môi Khương Nam Thư.
Vừa thành khẩn vừa cẩn thận.
Chỉ là cái chạm khe khẽ, người hắn ôm lấy Khương Nam Thư, cái cảm giác thỏa mãn này như thể có được cả thế giới.
________