Chương 51: Thông suốt
Khương Nam Thư đóng cửa, anh rủ mắt đứng im một hồi.
Vừa rồi khi Kỷ Phong Miên ôm lấy anh, tim anh đã đạp rất nhanh.
Trạng thái này rất lạ, từ sau nụ hôn bất ngờ lúc nãy anh đã nhận ra hai người đã vượt quá giới hạn.
Anh quay lại sô pha, nhìn thấy chiếc điện thoại bị vứt một bên vừa sáng lên.
Tin nhắn của Phàm Tử.
Đúng lúc có người quay hình lại, có hơi ồn nhưng cũng có thể xem được.
Khương Nam Thư mở đoạn phim lên.
Người quay phim lại không biết là có mục đích gì, dù sao cũng không quan trọng.
Đoạn phim bắt đầu từ lúc Trương Thư tới ngồi cạnh Kỷ Phong Miên, cậu ta nhìn một hồi thấy Kỷ Phong Miên không có phản ứng mới dần sát lại.
Không ngờ Kỷ Phong Miên lại đột nhiên tỉnh lại đậy cậu ta ra.
“Cậu tính làm gì!”
Đến đây thì giống như những gì Kỷ Phong Miên đã kể.
Sắc mặt hắn khó coi nhưng không ra tay mà chỉ ngồi về chỗ, “Tôi đã nói là không có hứng thú với cậu, tôi không thích đứng gần con trai như vậy, lần sau cậu còn tới gần thì cẩn thận tôi ra tay.”
Trương Thư lại không rời đi mà hỏi một câu: “Vậy Khương Nam Thư thì sao?”
Kỷ Phong Miên cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi: “Liên quan quái gì tới cậu.”
Khương Nam Thư phát hiện, khi anh không có mặt Kỷ Phong Miên hoàn toàn là một con người khác. Kỷ Phong Miên anh biết vừa dính người vừa trẻ con.
Kỷ Phong Miên trong đoạn phim lại mang dáng vẻ đầy trưởng thành, còn mang theo chút lệ khí, nhìn vẻ khó mà dây vào.
Trương Thư bị nói vậy nhưng vẫn không đi, “Khương Nam Thư có thể chạm vào cậu và vì cậy thân phận bạn thuở nhỏ với cậu sao?”
“Ý cậu là gì.”
“Nếu cậu không thích con trai thì đừng cho người ta cơ hội. Vì tôi thấy cách cậu và Khương Nam Thư ở cạnh nhau nên mới tưởng rằng cậu có thể chấp nhận đồng tính, xem ra chỉ là có người cậy vào thân phận bạn thân của mình để làm ra cái ảo tưởng đó thôi.”
Mặt Kỷ Phong Miên tối lại, đổi thành người hiểu hắn như Triệu Sâm hay Phương Hiểu ngồi đây thì chắc chắn đã xông lên chặn miệng kẻ không biết sống chết này rồi.
Trương Thư không hiểu hắn, hơn nữa đã uống rượu nên có hơi bất cần, nói toàn mấy lời khó nghe.
“Tôi thấy Khương Nam Thư trông ngoài thì có vẻ lạnh nhạt, trong lòng lại thích cậu, mượn danh bạn thân để giữ lấy cậu, ngoài mặt thì cao ngạo, không chừng trong lòng lại nghĩ cách làm sao để dụ cậu lên giường chơi cậu ta…A!”
Kỷ Phong Miên đột ngột lao lên túm lấy Trương Thư đấm một cái.
Sau đó người quay hình cũng xông lên khuyên ngăn, điện thoại bị rơi xuống đất nên chỉ quay được trần nhà cùng với tiếng động hỗn loạn.
“Tao đánh chết mày!”
Trương Thư dường như cũng điên lên, miệng vẫn mắng, “Tôi nói sai à! Cậu ta thích cậu còn làm bộ! Con bitch bám lấy cậu! Hự….”
Cuối cùng hình như Kỷ Phong Miên được kéo ra, “Mày đừng có sỉ nhục tình bạn của tao và Khương Nam Thư, kẻ như mày không thể hiểu được đâu.”
“….”
Khương Nam Thư ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại đã tắt.
Anh không để ý những lời sỉ nhục, đó chỉ là những suy nghĩ của người khác cùng lời nói cảm tính vô nghĩa mà thôi, không hề có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của anh.
Thứ anh để ý là câu nói khác.
Anh thích Kỷ Phong Miên?
Câu nói này như mở ra đầu mối cho tất cả những cảm xúc rối rắm những ngày qua. Ngay sau đó nó trở nên rõ ràng vô cùng.
Khương Nam Thư nhận ra, anh đã bị bản thân mình đánh lừa. Anh bị cái gọi là “bạn thân” trong chuẩn mực giao lưu giữa anh và Kỷ Phong Miên lừa gạt.
Anh chỉ nghĩ rằng, bạn thân thì nên như vậy, nên đã ngó lơ đi suy nghĩ thật sự trong lòng.
Anh…không phải người thích quan hệ gần gũi, người khác tới quá gần, tiến vào cuộc sống của anh thì anh sẽ không quen. Chỉ có Kỷ Phong Miên, cho dù đã từng giúp đỡ nhau một chuyện quá hoang đường, giúp hắn chà lưng, thậm chí là nụ hôn vừa…Khương Nam Thư đều không hề thấy phản cảm.
Điều này thật sự không bình thường.
Nhất thời, Khương Nam Thư có hơi hoảng hốt, trong kế hoạch của anh không có việc yêu ai đó. Chỉ là, trước khi Kỷ Phong Miên xuất hiện, anh cũng không có ý định sẽ có một người bạn.
Chuyện đã xảy ra anh chỉ có thể chấp nhận và điều chỉnh kế hoạch cho thích hợp.
Chỉ là chuyện thích không phải là chuyện một phía, anh không biết suy nghĩ của Kỷ Phong Miên.
“Khương Khương.”
Cơ thể ấm áp bao trùm lấy anh từ phía sau, trên người còn mang theo hơi nước.
“Ừ.”
Anh không nhìn thấy vẻ mặt của người đằng sau, đang muốn nói thì lại cảm thấy cổ hơi nhột.
“Cậu đừng dụi vào người tôi.” Khương Nam Thư khẽ nhíu mày. Giờ nghĩ mới thấy động tác này trông rất mập mờ.
Khi ở trường Kỷ Phong Miên làm vậy cũng không tránh người khác. Cho dù có người qua lại ngoài cửa lớp thì hắn cũng ôm lấy anh rồi cọ cọ dụi dụi.
“Sạc thêm năng lượng.”
Khương Nam Thư cúi nhìn bàn tay đang ôm lấy vai anh, “Cậu…không nhớ vừa rồi đã làm gì à?”
“Vừa rồi? Cậu nói chuyện ở quán Karaoke à? Tôi đã đánh nhẹ rồi, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Khương Nam Thư: “Không phải chuyện đó, tôi nói chuyện xảy ra sau khi vào phòng.”
Giọng điệu anh rất bình tĩnh, như thể chỉ thuận miệng hỏi. Bản năng Kỷ Phong Miên lại khiến hắn căng thẳng, trong phút chốc nhớ ra rất nhiều.
Hắn có thể nhớ một chút, trong lúc hỗn loạn hắn đã đè lên Khương Nam Thư. dường như còn đụng phải chỗ nào đó.
Nhưng khi hắn ngất đi người khống chế cơ thể là nhân cách khác, không biết lão khốn đó đã làm gì mới khiến cảm xúc Khương Nam Thư lúc này rất lạ.
Kỷ Phong Miên cảm thấy vấn đề này chắc chắn rất quan trọng. Mặc kệ thế nào cũng không được nhận.
“Vừa rồi tôi say quá nên không nhớ gì cả.” Nói xong hắn lại căng thẳng chờ Khương Nam Thư trả lời.
Đồ nói dối.
Khương Nam Thư rủ mắt. Kỷ Phong Miên đã từng nói hắn uống rất giỏi, uống say cũng sẽ vẫn nhớ hết.
Hơn nữa ban nãy ánh mắt hắn rõ ràng là tỉnh táo.
Vậy chỉ có thể hiểu là Kỷ Phong Miên không muốn thừa nhận nụ hôn đó, không muốn vì thế…mà phá vỡ quan hệ bạn bè giữa hai người.
“Ừ, tôi đi tắm đây.”
Khương Nam Thư đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi hoa sen chỉnh thành nước lạnh rồi bước vào, nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống mặt khiến anh dần bình tĩnh lại.
Hỏi rõ rồi, vậy sau này nên làm thế nào anh cũng biết rồi.
Thích một người mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Khương Nam Thư không định theo đuổi hay tỏ tình, quan hệ như hiện tại đã đủ ổn định, nó sẽ không phá vỡ kế hoạch tương lai, cũng sẽ không đi theo cốt truyện, bởi vì quan hệ quá hỗn loạn sẽ dẫn tới kết cục thê thảm.
Bạn bè là tốt nhất, có chừng mực.
Chỉ là sau khi nhận ra bản thân mình thích Kỷ Phong Miên, Khương Nam Thư cảm thấy anh không thể vô tư tiếp nhận những hành động thân thiết vượt mức bạn bè như trước đây được.
Trong 10 phút Khương Nam Thư đã vạch rõ suy nghĩ của mình, anh mặc đồ rồi đi ra ngoài.
Đèn bên ngoài đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ ở đầu giường còn sáng.
Bọn họ thuê một phòng đôi, Kỷ Phong Miên đã nằm trên một trong hai chiếc giường đơn nhưng lại chỉ nằm có một nửa giường.
Thấy Khương Nam Thư đi ra hắn liền vỗ vỗ chỗ trống trên giường rồi nói, “Khương Khương, tới đây, tôi làm ấm giường giúp cậu rồi này.”
Hắn lật chăn lên mặt đầy tha thiết.
Khương Nam Thư đi tới, anh ngó lơ ánh mắt khát vọng của Kỷ Phong Miên rồi nằm lên chiếc giường còn lại.
“Khương Khương?” vẻ mặt Kỷ Phong Miên đầy khó hiểu.
Anh quay sang giải thích: “Không thay đồ không muốn ngủ chung.”
“Cậu chê tôi!”
“Đúng vậy.”
Khương Nam Thư lạnh lùng đáp lại bằng hai chữ rồi tắt đèn đi ngủ.
***
Một tuần sau, cuối tuần
Quán bar nào đó.
“Phong ca, uống không?”
Kỷ Phong Miên ngồi trong góc, lười nhác ngước nhìn, “Không uống, không có tâm trạng.”
“Ấy, cậu quay về nửa năm rồi, khó lắm mới có thời gian đi tụ tập với anh em mà lại không uống một ly, thế thì…”
Chưa nói hết người nọ đã bị ánh mắt của Kỷ Phong Miên dọa lùi lại một bước.
“Nào nào, qua đây qua đây.” Triệu Sâm đứng dậy kéo người no đi sang chỗ khác.
Hôm nay bọn họ đã bao hết chỗ này, người tới đây đều là người quen, cậu ta cũng không ngờ người này lại không có mắt như vậy.
“Mày cố ý tới tìm chết à, hôm nay Phong ca không được vui nên đừng có qua chọc nó.” Triệu Sâm nói nhỏ.
Người nọ quay lại nhìn một cái, “Tao có biết đâu, thời gian trước còn thấy nó mặt đầy ý vui mà, sao thế, bị bạn gái đá à?”
“Mày nói bậy gì thế, Phong ca lấy đâu ra bạn gái.”
“Lần trước tao tới đại học B đón người gặp Phong ca đang đợi ai, nhìn mặt mày hớn hở như thế chắc chắn là đợi bạn gái mà.”
“Rồi rồi, mày đừng có qua tìm chết nữa.”
Triệu Sâm dẫn người qua chỗ khác rồi mới quay lại cạnh Kỷ Phong Miên.
“Mày sao thế?”
Kỷ Phong Miên cầm cốc trên bàn lên muốn uống, nhưng ngửi thấy mùi rượu lại nhăn mày bỏ xuống, đổi sang một cốc coca.
“Tâm trạng không vui sao không uống?”
“Uống rượu hại thân, nếu không phải tại rượu thì Khương Khương cũng không có mâu thuẫn với tao.”
Triệu Sâm nghe xong thì không hề bất ngờ, trong lòng còn nghĩ “biết ngay mà”. Có thể khiến Kỷ Phong Miên sầu thành thế này thì cũng chỉ có Khương Nam Thư.
“Làm sao?”
Kỷ Phong Miên uống hết nước rồi than thở, “Không biết?”
“Không biết? Nam ca không để ý mày? Chiến tranh lạnh à?”
Nói thật lòng Triệu Sâm cảm thấy Khương Nam Thư có thể nhịn đến bây giờ đúng là tốt tính. Cậu ta và Phương Hiểu đã nhìn thấy mức độ dính Khương Nam Thư của Kỷ Phong Miên, quả thực là sắp…giống keo con chó rồi.
Hắn chỉ hận không thể dính trên người Khương Nam Thư mọi lúc mọi nơi.
“Không.” Kỷ Phong Miên giơ tay lên xoa mũi, “Ngày ngày vẫn ăn cơm cùng nhau, cùng về kí túc, tôi chơi bóng cậu ấy cũng vẫn tới xem.”
Triệu Sâm thấy lạ, “Vậy sao mày nói là Nam ca giận.”
Kỷ Phong Miên: “Cậu ấy không ngủ chung với tôi nữa.”
“Hả?” Trong lúc nhất thời Triệu Sâm không hiểu được ý của hắn. Cậu ta nhớ rằng bọn họ đang ở kí túc xá, năm nhất không được ở bên ngoài.
Với cái giường kí túc rộng có 1m2 thì hai người con trai cao hơn 1m8 có thể chen chúc à? Không ngủ chung là bình thường mà?
“Cậu ấy còn không tắm chung với tôi, tôi hỏi cậu ấy giúp đỡ nhau không cậu ấy cũng từ chối!”
Triệu Sâm nghe mà ngu luôn, vô thức hỏi, “Giúp đỡ? Mày nói giúp cái gì?”
“Thì là bạn bè giúp đỡ nhau đó, lúc xem phim với nhau ấy. Mày với Phương Hiểu cũng thế đúng không?”
“Đéo nhé!” Triệu Sâm suýt thì hét to, “Tao với Phương Hiểu chưa từng làm thế!”
Kỷ Phong Miên nhíu mày, “Trước đó không phải Phương Hiểu nói bọn mày hay xem phim với nhau, rồi còn giao lưu nữa mà?”
Triệu Sâm: “Bọn tao xem phim cùng nhau đấy, nhưng của ai người nấy xử, cùng lắm thì giao lưu một câu phim nào hay, sao có thể giúp nhau chứ, cũng đâu phải gay…gay?”
Cậu ta đột nhiên nhận ra gì đó rồi nhìn Kỷ Phong Miên với ánh mắt không thể tin nổi, “Phong ca, không phải mày cong rồi đấy chứ?”
“Hả? Cong gì?”
Triệu Sâm hít sâu một hơi, sắp xếp lại từ ngữ, “Mày và Nam ca giúp nhau…là ai chủ động?”
“Tao..”
“…” Triệu Sâm hỏi tiếp, “Say rồi đúng không?”
Kỷ Phong Miên lắc đầu, “Tôi không say, Khương Khương thì hơi say.”
Triệu Sâm nín thở, hỏi câu cuối cùng, “Vậy…mày không thấy buồn nôn hay phản cảm à?”
Rầm!
Kỷ Phong Miên đặt mạnh chiếc cốc trên tay xuống bàn rồi nhìn Triệu Sâm với ánh mắt dữ dằn, “Mày vừa nói gì. Khương Khương nhà tao sao lại buồn nôn được! Tao chỉ hận một ngày giúp cậu ấy 800 lần…”
Nói đến đây hắn lại ủ rũ, “Tiếc là không biết sao cậu ấy lại giận, căn bản không cho tôi đụng vào.”
Triệu Sâm giơ tay vỗ vai Kỷ Phong Miên, “Phong ca, mày cong hết cứu rồi, đã thế vẫn còn nghĩ đây chỉ là tình bạn đơn thuần à.”
“?”
Thấy ánh mắt hắn vẫn còn nghi hoặc, Triệu Sâm nói thẳng, “Mày thích Khương Nam Thư, thích theo kiểu muốn kết hôn, muốn ngủ, muốn sống bên cậu ta cả một đời ấy.”
“Tao thích..Khương Nam Thư?”
Kỷ Phong Miên ngơ ngác ba giây rồi hiểu ra, “Đúng! Tao thích Khương Nam Thư! Như vậy mới đúng!”
Hóa ra sự nôn nóng bất an và cảm thấy không thỏa mãn thời gian qua đều bởi vì thích, thích đến mức không biết thế nào mới tốt.
Thế nên hắn mới muốn tới gần, gần đến mức khi cả hai không còn chút khoảng cách nào nữa.
_________