Chương 46: Anh em thân thiết phải giúp đỡ nhau
- Trang Chủ
- Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh - Miêu Bát Tiên Sinh
- Chương 46: Anh em thân thiết phải giúp đỡ nhau
Màn hình xuất hiện khung cảnh trường học, một nhóm người mặc đồng phục đang đùa giỡn.
Kỷ Phong Miên nhíu mày xem một hồi cảm thấy ngờ vực, “Diễn viên phim học đường này sao cao to vậy.”
Liên tiếp mấy diễn viên Âu Mĩ xuất hiện đều cao to cường tráng, nhiều người còn để râu quai nón, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống học sinh.
Khương Nam Thư gật đầu tán thành, “Chắc là phim kinh phí thấp.”
“Sâm Tử gửi nhầm à?”
Kỷ Phong Miên không hiểu, sao Triệu Sâm lại gửi loại phim kinh phí thấp, diễn thô như vậy cho hắn.
Cắt cảnh rất nhanh, cảnh trên lớp vèo cái đi qua, trong lớp chỉ còn lại một học sinh.
Cậu học sinh ở lại này lại trông rất thanh tú, mặc đồng phục trông hài hòa hơn mấy người cơ bắp kia nhiều.
Cậu học sinh đang thu dọn đồ đạc không chú ý tới máy quay.
Kỷ Phong Miên cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, hắn cầm lấy điện thoại, “Phim rác gì không biết.”
Hắn phàn nàn một câu rồi kéo thanh tiến trình về sau, hắn tính xem thử mấy đoạn rồi tắt đi.
Ngón tay dừng lại, tiếng thở nặng nề phát ra từ ti vi.
Kỷ Phong Miên ngẩng đầu lên nhìn thấy màn hình tràn đầy màu sắc dục.
“!”
Tay hắn khẽ run, vô thức nhấn vào điện thoại, nhưng lại nhấn quá mạnh nên điện thoại rơi xuống đất.
Kỷ Phong Miên chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy, hắn nhoài người ra đỡ điện thoại.
Thế nhưng trong lúc hỗn loạn ngón tay hắn với được góc điện thoại, nhưng lại không cầm chắc, lại khiến chiếc điện thoại bị đổi hướng rơi.
Chiếc điện thoại thành công rơi vào gầm giường, Kỷ Phong Miên đơ người.
“Kỷ Phong Miên, người trong phim này đang làm gì vậy?” Khương Nam Thư hỏi.
Kỷ Phong Miên cứng người quay lại nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Khương Nam Thư rồi nhìn theo hướng ngón tay anh.
“Họ….”
Qua một hồi nhưng vẫn không có câu trả lời.
Tư duy của Khương Nam Thư dần dần quay lại, “Đây chính là phim mà Phương Hiểu nói bạn bè thường cùng nhau xem à?”
Logic của anh lúc này hoàn toàn không có giới hạn đạo đức, anh chỉ nghĩ đơn giản, Phương Hiểu nói bạn bè sẽ cùng nhau xem phim, đó là hành vi bình thường.
Kỷ Phong Miên gật đầu, “À, đúng vậy, chính là như vậy.”
Hắn nhìn ánh mắt còn mờ mịt của Khương Nam Thư, không biết xuất phát từ tâm tư gì mà lại ép mấy lời nói khác xuống, cũng chẳng cố gắng nhặt điện thoại nữa.
Khương Nam Thư nhìn ti vi, chăm chú xem phim.
Diễn viên trong phim đã bắt đầu cởi quần của nhau.
“Tại sao lại là hai con trai?” Khương Nam Thư hỏi một cách nghiêm túc, “Phương Hiểu nói là phim bạn bè cùng nhau xem, vậy phải là phim hành động nam nữ cùng nhau trao đổi kiến thức sinh lí chứ?”
Kỷ Phong Miên căn bản không có tâm tư xem phim, hắn chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng vì rượu của Khương Nam Thư, tai thì nghe âm thanh dây dưa trong tivi.
Máu không lên được não, máu toàn thân hắn đều dồn hết về chỗ nào đó đang bừng bừng khí thế.
“Cậu nói gì?” Kỷ Phong Miên chỉ có thể hỏi lại.
“Tại sao lại là hai người con trai, bạn bè cùng nhau xem phim là cùng xem phim đồng tính à?”
Khương Nam Thư nhìn sang hỏi rất nghiêm túc.
Ánh mắt Kỷ Phong Miên liếc sang màn hình tv, sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn không thể tin được.
“!” Kỷ Phong Miên không để ý nổi chuyện gì khác, cuối cùng hắn nhớ ra chiếc điều khiển ở tủ đầu giường, hắn cầm lấy rồi tắt tv đi.
Hắn cho rằng đến đây là đã kết thúc.
Không ngờ, Khương Nam Thư say rượu lại cực kì…khó dỗ.
Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, lại hỏi lần nữa, “Tại sao lại là hai người con trai.”
“Chắc là Triệu Sâm gửi nhầm?”
Không ngờ logic của Khương Nam Thư lại rất chặt chẽ.
“Triệu Sâm hình như cũng không thích đồng tính, vậy tại sao cậu ta lại gửi phim đồng tính cho cậu.”
Kỷ Phong Miên im lặng ba giây, cuối cùng cũng nhớ ra lời Triệu Sâm nhắn lại.
Xem ra hắn chỉ có thể nói thật.
“Không phải, là vì trước đó tôi có hỏi cậu ta làm sao để kiểm tra bản thân có sợ đồng tính không, cậu ta bày cách, bảo tôi xem phim này.”
Khương Nam Thư nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi gật gật đầu, “Ra là vậy, vậy cậu thấy thế nào?”
Đương nhiên là chẳng ra sao cả!
Kỷ Phong Miên vừa rồi chỉ muốn dập lửa, căn bản không để ý nổi cái khác.
“Cậu có thấy buồn nôn không? Hai người con trai kia vừa mới hôn môi.”
“Đương nhiên…” Kỷ Phong Miên nhớ lại cảnh đó liền lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng không biết sao, lời đã tới miệng lại thay đổi.
Cảnh đó đúng là rất ghê, nhưng nếu…
Nếu gì?
Ánh mắt Kỷ Phong Miên rơi vào đôi môi Khương Nam Thư, ngây người.
“Sao vậy?” Khương Nam Thư hơi nghiêng đầu, giọng điệu vẫn chầm chậm mềm mại.
Anh hỏi một câu rồi cầm cốc nước cam bên cạnh lên uống một ngụm. Đôi môi ướt át, dưới ánh đèn vàng ấm áp hiện rõ vẻ căng bóng.
“Kỷ Phong Miên.”
“Hả?” Kỷ Phong Miên hồi thần, hắn xoa xoa mũi, cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Có lẽ hắn cũng say rồi, dòng suy nghĩ cứ như ngựa thoát cương không thể khống chế được.
Trong khoảnh khắc, hắn lại lồng ghép gương mặt của Khương Nam Thư vào cảnh tượng vừa rồi.
Dừng lại!
Sao có thể, Khương Nam Thư là anh em tốt của hắn, điều này đúng là khinh nhờn anh.
“Cậu…thật sự sợ đồng tính sao?”
Khương Nam Thư lại hoàn toàn không để ý chi tiết này, anh chỉ một mực muốn biết đáp án.
Từ sự cố bất ngờ hồi chiều, chuyện này đã quấy nhiễu anh rất lâu rồi.
Kỷ Phong Miên cúi đầu nhìn cái chắn, nơi nào đó vừa mới lắng xuống lại bắt đầu ngoi lên. Thế cho nên, rốt cuộc hắn có sợ hay không?
Ừm, xem tiếp đi, để kiểm chứng vấn đề tâm lý của hắn.
Hắn nhanh chóng tìm được một lý do chính đáng, thoát khỏi sự hổ thẹn do giới hạn đạo đức mang tới.
“Khương Khương, ban nãy tôi chưa xem kĩ, hay là chúng ta xem tiếp?”
Nếu Khương Nam Thư khi tỉnh táo sẽ để cho Kỷ Phong Miên một mình tự kiểm tra. Nhưng giờ anh lại chớp chớp mắt, “Được.”
Phương Hiểu nói, bạn thân cùng nhau xem là bình thường, Khương Nam Thư uống say trong lòng đã hình thành một quy tắc.
Kỷ Phong Miên xuống giường mò điện thoại ra rồi mở tv lên, bắt đầu phát lại phim.
Hắn còn giữ lại một đường lui, hắn kéo thanh tiến trình về trước, tránh cho nhìn thấy cảnh phim quá chấn động lại không chịu được.
Thế nhưng, khi phim chiếu đến cảnh hai người con trai quấn lấy nhau không rời thì hắn vẫn cảm thấy buồn nôn.
“Xem ra, cậu vẫn sợ.”
Kỷ Phong Miên nhìn hai má Khương Nam Thư vẫn đỏ nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh thản nhiên, hắn hỏi, “Cậu không thấy ghê sao?”
Khương Nam Thư lắc đầu: “Không ghê.”
“!”
Vậy là?
Lòng Kỷ Phong Miên vừa ngạc nhiên vừa mừng vui, hắn cũng không biết bản thân vui vì điều gì, hắn chỉ vội vàng hỏi, “Vậy cậu có cảm giác gì khác không?”
“Không có.” Khương Nam Thư nhìn màn hình đang dừng phát.
Lúc này, màn hình đang dừng ở cảnh hôn môi, cảnh này dễ chấp nhận hơn cảnh quấn quýt trước đó một chút.
“Làm thế này…thích lắm à?” Khương Nam Thư rất thắc mắc.
Kỷ Phong Miên nói một câu không qua não, “Vậy chúng ta thử xem?”
Khương Nam Thư nhìn hắn, không hề tức giận, anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Phương Hiểu nói, khi xem phim thì sẽ giao lưu, nhưng không nhắc tới chuyện hôn môi.
Vậy thì không nằm trong quy tắc.
Anh lắc đầu, “Không được, không thích hợp.”
Kỷ Phong Miên bị từ chối thu tay lại, hắn dựa vào giường có vẻ ủ rũ. Cảm giác chấn động, buồn nôn khi nhìn thấy cảnh tượng trên tv, hay sự kinh ngạc vui mừng khi nghe Khương Nam Thư nói không phản cảm, đủ loại cảm xúc chồng chéo biến thành sự phiền muộn không biết trút đi đâu.
Hắn với lấy điện thoại, nhấn nhấn vào màn hình, lại không cẩn thận nhấn mở video tiếp theo.
Kỷ Phong Miên đang muốn tắt đi thì lại nghe Khương Nam Thư mở lời.
“Cậu có muốn xem bộ phim này không?”
Hắn quay sang nhìn với vẻ không thể tin được, Khương Nam Thư…mời hắn xem phim? Chủ động mời hắn?
Có lẽ là vẻ mặt quá chấn động của Kỷ Phong Miên khiến người đang suy nghĩ chậm chạp như Khương Nam Thư cũng nhận thấy không thỏa đáng.
Anh giải thích, “Có vẻ bộ này là nam nữ, nếu cậu sợ đồng tính, vậy thì xem phim này sẽ không thấy ghê.”
Kỷ Phong Miên ngơ ngác gật đầu, không phải vì muốn xem phim mà là hắn muốn kiểm chứng một chuyện khác. Lúc này chuyện hắn có sợ hay không đã không còn quan trọng.
Điều hắn muốn biết là cái nhìn của Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư không phản cảm với phim đồng tính, cũng không có cảm giác gì. Vậy phim dị tính thì sao, anh có cảm giác gì không?
Nếu có cảm giác, vậy có phải là anh chỉ thích khác giới…
Vậy…vậy cái gì?
Kỷ Phong Miên không nói ra được, hắn chỉ biết sâu trong lòng hắn nảy sinh ra một cảm giác sợ hãi.
“Được.” Hắn nghe thấy giọng của chính mình.
Màn hình lại chuyển động, bộ phim này còn dài hơn phim trước, đoạn đầu có tình tiết. So với bộ phim đồng tính chỉ có tiếp xúc thân thể thì bộ này có mỹ cảm hơn.
Hai người im lặng xem phim, không có biểu cảm gì, trông như thể đang nghe diễn thuyết vậy.
xem một hồi, điện thoại Kỷ Phong Miên reo lên, hắn cúi đầu nhìn thấy tin nhắn Triệu Sâm gửi tới.
Phong ca, thế nào rồi?
Bộ thứ nhất rất buồn nôn.
Ok ok, nếu mày mà thích bộ đầu tiên vậy thì bệnh mày nặng lắm rồi. Bộ thứ 2 thì sao?
Cũng tạm.
Đầu Kỷ Phong Miên đang rất rối, mắt lại luôn liếc trộm vẻ mặt của Khương Nam Thư, căn bản chẳng hề xem kĩ.
Triệu Sâm không phục, cậu ta đánh một hàng chữ dài.
Đó là nữ thần khai sáng của tao đó, báu vật tao cất giữ bao lâu nay, mày lại nói được mỗi câu “cũng tạm”, nữ chính không đẹp à, không ngây thơ à, vẻ ngoài cao ngạo lúc đầu với lúc sau….
Kỷ Phong Miên đọc tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn màn hình một cái.
Trên màn hình đã chiếu tới đoạn không thể miêu tả.
Hắn nhìn gương mặt nữ chính mà Triệu Sâm hết miệng khen ngợi, hắn cảm thấy chẳng đẹp chút nào. Không bằng…không bằng Khương Nam Thư.
Nếu Khương Nam Thư cũng lộ ra vẻ mặt như vậy…
!
Kỷ Phong Miên cứng người, hắn ngừng thở, rủ mắt nhìn, sau đó nhân lúc Khương Nam Thư không chú ý lén kéo lại cái chăn bị lật lên lúc hắn mò điện thoại.
“Cậu…thích kiểu này à?” Giọng Khương Nam Thư vang lên.
Kỷ Phong Miên đơ người, tay vẫn đang túm chăn, “Đâu có, đây chẳng phải phản ứng bình thường của con trai à? Chắc chắn cậu cũng…”
Lời chưa nói hết ánh mắt hắn đã nhìn vào nơi không hề có chút động tĩnh nào của Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư cũng nhìn, anh có hơi nghi ngờ, “Ai cũng vậy sao? Vậy sao tôi lại chẳng có cảm giác gì cả?”
Chất cồn khiến phản ứng của con người trở nên chậm chạp, Khương Nam Thư không có cảm giác cũng rất bình thường, chỉ là anh lúc này không còn nhớ chuyện đó, chỉ đi theo lối tư duy của Kỷ Phong Miên.
Sau đó anh hỏi, “Kỷ Phong Miên, tôi…yếu sinh lí ư?”
Bàn tay đang túm lấy chăn của hắn đột nhiên buông ra, “Sao có thể có chuyện đó! Khương Khương nhà ta là tốt nhất, để tôi giúp cậu.”
Mới nói xong hắn lại thầm mắng mình ngu ngốc, sao có thể…
“Được, giúp thế nào?” Khương Nam Thư gật đầu đồng ý.
Đại não chậm chạp của anh chưa nhận ra lời nói này không hợp lý đến mức nào, anh chỉ muốn kiểm tra xem cơ thể của mình có vấn đề gì không.
Thậm chí Khương Nam Thư còn không hiểu tại sao tai Kỷ Phong Miên lại đỏ lên, đỏ tới mức như muốn nhỏ máu.
Anh đợi một hồi, rồi lại nói, “Cậu cũng không biết à, vậy thì thôi…”
“Không được! Thôi là thôi thế nào!”
Kỷ Phong Miên đột ngột sấn tới, tay phải giữ lấy vai của Khương Nam Thư, tay trái thì để lên không chút do dự.
“Chiều hôm nay, Phương Hiểu có nói, bạn bè giao lưu giúp đỡ lẫn nhau là biểu hiện của mối quan hệ thân thiết.”
Hắn hạ giọng nói, không biết là đang thuyết phục Khương Nam Thư hay là đang thuyết phục chính mình.
Màn hình tivi đã dừng chiếu.
Chỉ là hai người trong căn phòng đã không còn tâm trạng xem tiếp nữa.
__________