Chương 41: Cảm giác nguy cơ
“Yên tâm à?”
Ngón tay Kỷ Phong Miên khẽ run rẩy. Hắn rủ mắt, nhanh chóng nhét tay vào túi quần.
“Ừ.” Khương Nam Thư gật đầu, “Tình yêu là một thứ tình cảm cố chấp, bố mẹ tôi cũng vậy.”
Anh chợt dừng lại, ngẩng đầu ngước nhìn bức ảnh trên tường.
Kỷ Phong Miên nhìn theo ánh mắt anh, hắn phát hiện đó là một loạt ảnh gia đình, nhìn vào tuổi của Khương Nam Thư thì đoán được là mỗi năm chụp một bức.
Khương Nam Thư: “Nhìn vào ảnh có phải thấy đây là một gia đình rất hạnh phúc không?”
Anh cũng không cần câu trả lời, anh tiếp tục nói, “Nhưng đây là lần duy nhất tôi được gặp họ, tính chất công việc của họ vốn không thích hợp để lập gia đình, nhưng bởi vì tình yêu mà đến với nhau, lại bởi vì tình yêu mà sinh ra tôi.”
Bố mẹ của Khương Nam Thư là nhiếp ảnh gia chuyên quay chụp phim tài liệu.
Họ gặp nhau qua công việc, lại yêu nhau từ công việc. Một bộ phim tài liệu có thể cần thời gian nhiều năm, sinh sống hàng năm nơi dã ngoại hoang vu chỉ để chờ đợi khoảnh khắc đó.
Đây là ước mơ của họ, cũng là tình yêu của họ, trông đúng là đẹp đẽ, nhưng họ lại chỉ bỏ quên Khương Nam Thư.
Từ sau năm anh ba tuổi thì họ đã giao anh cho người khác chăm sóc.
Người thân duy nhất tại Lễ Châu của anh là bà nội và gia đình chú, nhưng họ lại thờ ơ vô cùng. Bố mẹ Khương Nam Thư hàng năm bôn ba bên ngoài, thu nhập cũng khá.
Chỉ khi bố mẹ Khương Nam Thư quay về họ mới xuất hiện một thời gian để bày ra vẻ tình thân giả dối.
Khương Nam Thư: “Tôi thấu hiểu ước mơ của họ, cũng hiểu tình yêu của họ, chỉ là…tình yêu là thứ tình cảm…ích kỉ và cố chấp như vậy…”
Anh quay lại nhìn Kỷ Phong Miên, “Vẫn là tình bạn khiến tôi yên tâm hơn. Đúng không, người bạn thân nhất của tôi.”
Ngón tay Kỷ Phong Miên buốt lạnh, thậm chí hắn cảm thấy như cái lạnh xuyên qua da đi thẳng vào nơi tim.
Rõ ràng đây là chuyện hắn đã biết rõ ngày từ ngày đầu tiên sống lại.
Hắn và Khương Nam Thư dừng lại ở mức bạn bè là thích hợp nhất.
Thế nhưng, tại sao hắn vẫn thấy có chút không cam tâm?
Kỷ Phong Miên im lặng một lát, “Ừ, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh, làm người bạn thân nhất của cậu.”
Hắn đứng dậy, “Được rồi, giờ cũng muộn rồi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cậu cũng mệt rồi, tôi về đây, cậu nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn không đợi Khương Nam Thư trả lời đã quay người rời đi.
Chỉ là bóng lưng của hắn lộ ra vẻ hoảng hốt bỏ chạy.
Khương Nam Thư không động đậy, anh cứ thế đứng bên cạnh bàn nhìn Kỷ Phong Miên rời đi, rồi lại nhìn đèn căn phòng đối diện sáng lên rồi lại nhìn đèn tắt đi.
Vậy là tốt nhất.
Những lời anh vừa nói thực ra là để nhắc nhở bản thân.
Lúc ở trên xe, anh biết rằng…
Tim mình đã đập nhanh hơn.
Lúc ôm lấy Kỷ Phong Miên anh đã có hơi xúc động.
Yêu thích cố chấp của Hà San San khiến anh thấy phiền và đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Phong Miên thì anh lại thấy yên tâm.
Khoảnh khắc đó thật hiếm có, Khương Nam Thư không còn suy nghĩ theo lý trí mà hoàn toàn làm theo cảm xúc.
Khi anh nhận ra thì đã tháo dây an toàn và ôm chặt lấy Kỷ Phong Miên.
Sau đó anh nghe thấy tiếng tim đập.
Thình thịch, thình thịch—
Anh không biết là của bản thân hay của Kỷ Phong Miên, trong âm thanh lẫn lộn anh cảm nhận được nguy cơ.
Cứ thế này thì không ổn.
Từ lúc đi vào đại viện cho đến khi dừng trước cửa nhà, Khương Nam Thư đã bình tĩnh lại.
Anh lại nhớ tới giấc mộng đó, nhớ tới kết cục của tiểu thuyết, nhớ tới bố mẹ anh, lại nhớ tới sự cố chấp của Hà San San.
Tất cả mọi thứ dường như đang chỉ rõ một chuyện.
Anh và Kỷ Phong Miên tốt nhất là nên dừng lại ở vị trí bạn bè, đừng nên tiến thêm một bước.
Tiến thêm một bước…là vạn kiếp bất phục.
***
Hai tháng sau, mùng 1 tháng 9.
Khương Nam Thư kéo vali đi vào đại học B, quảng trường trung tâm hoạt động sinh viên náo nhiệt khác thường.
Anh nhìn thấy khu bảng chào đón sinh viên của khoa văn ở trong một góc trông vắng vẻ. So với những khu khác người tới người đi thì chỗ này thực sự là có hơi vắng vẻ.
Đàn anh đàn chị ngồi sau cũng mang vẻ ăn không ngồi rồi.
kt dừng lại, “Chào anh chị, em là sinh viên mới năm nay.”
“Có việc có việc kìa!”
Chị gái đang ngồi chơi điện thoại không thèm ngẩng đầu, nói với người bên cạnh, “Triệu Hải Phong, con trai, của cậu đấy.”
Anh trai đang dọn dẹp đống đồ đằng sau ngẩng đầu lên nhìn, “Ờ ờ, bạn tên gì?”
“Khương Nam Thư.”
Anh mới nói ra tên thì chị gái kia đã ngẩng phắt đầu lên, “Khương Nam Thư?”
Cô đeo kính, trông có vẻ rất giỏi giang, chỉ là ánh mắt nồng nhiệt của cô khiến Khương Nam Thư hơi muốn lùi lại.
“Vâng, là em.”‘
“Cậu chính là thám hoa của tỉnh Y nhưng lại chọn học khảo cổ, là truyền kì chưa nhận được giấy báo nhập học đã bị đám lão Đào dẫn đi tỉnh C làm cái hạng mục đó hả?”
Khương Nam Thư: “Em chỉ đi theo mở rộng tầm mắt thôi ạ, thực tế là không làm gì, ngược lại đã gây cho nhóm giáo sư Đào thêm không ít phiền phức.”
“Thôi thôi, chuyện của cậu đã lan truyền khắp cả học viện rồi, nhóm giáo sư Đào rất tán thưởng cậu, nào nào, điền vào cái đơn này, tôi dẫn cậu tới kí túc xá sắp xếp ổn thỏa đã.”
“…Chị ơi…”
“Gì?” Trương Như lườm anh trai bên anh.
“Không phải bảo con trai thì em dẫn ạ?”
“Hả? Tôi có nói vậy à? Chắc cậu nghe nhầm rồi, người quan tâm đàn em như tôi đây có việc gì đương nhiên là phải tiên phong rồi.”
tn liếc nhìn Khương Nam Thư đang điền đơn, tay nhanh nhẹn gửi một tin vào nhóm chat.
Tôi nhìn thấy Khương Nam Thư rồi.
Thế nào thế nào? Mấy tấm ảnh có phải photoshop không?
Chắc chắn là có photoshop rồi, tôi không tin có người đẹp trai mà thành tích còn tốt như thế.
Chưa chắc đâu, sinh viên mới bên khoa luật không phải trông còn đẹp trai hơn trong ảnh à? Đã qua xác nhận thống nhất rồi.
Đó đã là có thể gặp nhưng không thể cầu rồi, lẽ nào còn tới thêm một người nữa ư? Nhưng mà có tới thêm thì cũng không tới lượt khoa chúng ta.
He he, còn đẹp trai hơn trong ảnh.
“Chị ơi, em điền xong rồi.”
“Ừ, được, tôi dẫn cậu tới kí túc xá, tiện thể giới thiệu những chỗ trên đường cho cậu luôn.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Từ chỗ đó tới kí túc xá cũng không xa, đi khoảng 10 phút là tới, trên đường đi qua khu căn tin số 3 và một vài dãy phòng học.
Đại học B là ngôi trường nổi tiếng có lịch sử lâu đời, không ít kiến trúc đều là kiến trúc được giữ lại từ mấy chục thậm chí tới cả trăm năm trước. Xen lẫn giữa những hàng cây xanh um tươi tốt, nó mang tới bầu không khí thư hương yên tĩnh cổ điển.
Tới kí túc xá phải đi qua một con suối, đi qua cây cầu dường như là đến một thế giới hoàn toàn khác, đập vào mắt là những kiến trúc hiện đại.
tn nói: “Kí túc xá bên này mới được xây, nhóm sinh viên mới các cậu đúng là may mắn, trong kí túc có điều hòa với nhà vệ sinh, không như tôi lúc mới nhập học.”
Khương Nam Thư hỏi: “Điều kiện kí túc xá lúc đó không được tốt ạ?”
“Ừ, nhất là khoa có ít người vắng vẻ nhưng khoa chúng ta, toàn phải ở trong kí túc cũ kĩ, muốn tắm thì phải bưng chậu đi mười phút tới nhà tắm chung, mùa đông thì càng khổ hơn…, tới rồi, ở đây, tôi không tiện vào, cậu vào trong nói mã sinh viên với cô quản lý kí túc là được.”
Khương Nam Thư ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt.
“À phải, khoa chúng ta không có nhiều sinh viên, con trai lại ít, phỏng chừng phải ở ghép với mấy người khoa khác, xem vận may cậu ra sao rồi.”
tn dừng lại chút rồi nói tiếp, “Nhưng mà con trai các cậu cũng không sao đâu ha, tôi đi trước nhé, bye bye.”
Anh gật đầu, “Cảm ơn chị, tạm biệt.”
Khương Nam Thư báo mã sinh viên với cô quản lý kí túc, cô quản lý nhanh chóng tìm thấy tên anh trong danh sách, sau đó quay đi tìm chìa khóa.
Anh vô tình liếc qua danh sách, phát hiện ra trên đấy chỉ ghi mã sinh viên đã đăng kí, ngoài anh ra, mã sinh viên những người trong phòng 508 đều được tích một cái, xem ra đã tới rồi.
Tuy chỉ có mã sinh viên nhưng qua quy tắc mã số anh có thể đoán được ba người bạn cùng phòng của anh không phải người cùng khoa với anh.
Xem ra là giống như tn nói, anh là sinh viên phải ở ghép với người của các khoa khác.
Sẽ không…trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?
Khương Nam Thư đột nhiên nhớ tới Kỷ Phong Miên, sau khi thi xong hắn từng nói muốn ở chung kí túc với anh.
Hai tháng qua bọn họ cũng không liên lạc nhiều.
Sau chuyện của hss, Kỷ Phong Miên đã quay về An Bình thăm ông nội, tiện thể nói chuyện điểm thi và trường hắn muốn học cho phụ huynh.
Hắn mời Khương Nam Thư đi cùng nhưng Khương Nam Thư đã từ chối.
Sau đó Khương Nam Thư lại nhận được điện thoại của giáo sư Đào khoa khảo cổ.
Đúng lúc họ có một hạng mục khai quật ở tỉnh Y, lại nghe được chuyện thám hoa của tỉnh là Khương Nam Thư lại chọn học khảo cổ, thế là ông nhiệt tình mời anh đi trải nghiệm công việc khai quật khảo cổ.
Khương Nam Thư đồng ý ngay lập tức.
Nơi khai quật nằm tít sâu trong núi, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có, trước đi vào núi anh có gọi điện thoại báo cho Kỷ Phong Miên, sau đó hai người dường như không liên lạc gì.
Lần này tới An Bình, lúc ở sân bay anh đã gọi điện cho Kỷ Phong Miên, hắn chỉ nói đã nhập học xong rồi, hắn sẽ đợi anh ở đại học B.
“Cháu ơi, chìa khóa của cháu đây.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Khương Nam Thư kéo hành lý tới thang máy, phòng 508 nằm bên phải thang máy, nằm ở giữa dãy hành lang.
Cửa phòng 508 đang đóng, bên trong dường như không có người, rất yên tĩnh.
Khương Nam Thư khẽ gõ cửa, bên trong không có tiếng động.
Chắc ba bạn cùng phòng đều đều đã ra ngoài.
Vậy thì chắc không phải là Kỷ Phong Miên rồi, nếu là hắn thì chắc chắn sẽ ở trong phòng đợi anh.
Khương Nam Thư cũng không biết cảm giác trong lòng là gì, rõ ràng khi anh từ chối tới An Bình chơi hai tháng với Kỷ Phong Miên thì trong lòng có chút trốn tránh.
Anh cảm thấy hai người quá gần gũi, cách cư xử với nhau cũng không bình thường, đặc biệt là sau khi nói chuyện với lớp phó thể dục, anh càng thấy giữa anh và hắn cần có không gian riêng.
Nhưng, khi biết bạn cùng phòng không phải là Kỷ Phong Miên anh lại có cảm xúc rất lạ.
Như vậy là không đúng. Bạn cùng phòng không phải Kỷ Phong Miên thì càng tốt chứ sao, thế mới có thể duy trì mối quan hệ bạn bè, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khương Nam Thư nhanh chóng bình ổn cảm xúc, anh lấy khóa ra mở cửa.
“!”
Không ngờ bên trong lại có người.
“Khương Khương! Surprise!”
______