Chương 30: Yến Minh Huyên thân là hoàng tử.. .
- Trang Chủ
- Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa - Quan Mộc
- Chương 30: Yến Minh Huyên thân là hoàng tử.. .
Trở lại trong phủ, Tần ma ma đã mời sẵn thầy lang đến chờ từ lâu.
Trùng hợp là, thầy lang này lại chính là Thái Thư, đứng bên cạnh là “đệ tử” Khương Tề.
Thái Thư chẩn mạch cho Dung Ngọc trước. Điều khiến hắn ta ngạc nhiên là dù Dung Ngọc đã rơi xuống vách núi tròn một ngày một đêm nhưng không những không có vết thương ngoài da, mà ngay cả tinh thần cũng rất tốt, quả thật có thể nói là thần thái sáng láng.
Mà khi Thái Thư nhìn thấy Sở Đàn, mọi chuyện đã sáng rõ như ban ngày. Chỉ nhìn cánh tay phải tàn tạ và bộ dạng chật vật, mặt mày xám xịt như thế cũng đã đủ hiểu thương tích của hai người đều do một mình Sở Đàn gánh hết.
Lúc Thái Thư tháo lớp băng gạc do tự tay Sở Đàn băng bó ra, vết thương máu thịt lẫn lộn bên trong dọa Khương Tề hoảng hồn.
“Trời, thế tử bị con gì cắn đấy? ”
Đầu lưỡi Sở Đàn đâm vào má trong, biểu cảm có vài phần tàn nhẫn, “Sói. ”
Sở Đàn nhớ lại cảnh tượng hôm qua mà vẫn còn sợ. Nếu Dung Ngọc thật sự bị con sói đó cắn… Hắn không dám nghĩ tới hậu quả.
“Trâu bò quá. Giết hổ xong lại tới giết sói, thế tử uy mãnh. ” Khương Tề nhìn như đang cười khà khà, nhưng thực chất trong lòng lại bị tảng đá nặng trịch đè lên.
Hôm qua bọn họ nghe được tin Dung Ngọc và Sở Đàn rơi xuống vách núi ở khu vực bãi săn thì ai nấy đều lo lắng. Tuy nói là tin tưởng vào năng lực của thế tử, nhưng vách đá kia cao tới mấy chục trượng, nếu thật sự lao thẳng từ trên xuống thì chắc té thành đống bầy nhầy luôn quá.
Người của bọn họ tìm thấy Dung Ngọc nhanh hơn đám người kia một chút, quá nửa đêm hôm qua đã tìm được rồi. Chỉ là Sở Đàn nói với bọn họ rằng hắn không sao, kêu họ quay về trước.
Lúc ấy trời tối, nhìn không ra rốt cuộc là Sở Đàn có bị thương hay không, nhưng nghe giọng điệu vẫn còn cứng lắm. Cứ ngỡ không bị làm sao, bây giờ xem ra, sức chịu đựng của thế tử rất mạnh.
Thái Thư giúp Sở Đàn rửa sạch miệng vết thương bị nhiễm trùng, khi bị con dao xẻo mất một lớp thịt hắn cũng không rên tiếng nào, chỉ là khuôn mặt tái đi đôi chút cũng đã đủ để hiểu đau đớn đến mức nào.
Tiếp tục rắc thuốc, băng bó, sau đó xử lý phần xương bị gãy bên tay phải, chờ xong xuôi hết thảy thì Sở Đàn cũng đã mồ hôi đầy đầu.
Đôi môi trắng bệt của hắn mấp máy, thở hắt một hơi, ngã phịch xuống giường.
“Thương tích lần này của thế tử nghiêm trọng hơn những lần trước nhiều. Trước khi hoàn toàn bình phục, chớ để bị thương thêm lần nữa, cũng không được để vết thương dính nước… ” Thái Thư dặn dò sơ qua một lượt, viết một phương thuốc, sau đó để lại một ít thuốc trị thương do hắn tự bào chế.
Sở Đàn nhìn hắn, “Dung Ngọc đâu? ”
“Không phải hồi nãy thế tử đã hỏi rồi à? ” Khương Tề cạn lời, “Tiểu thiếu gia tinh thần minh mẫn, không hề bị thương. Nhưng ngược lại là thế tử, ai không biết còn tưởng cậu ấy đã hút sạch tinh khí của người đấy. Tự người điều dưỡng cho tốt trước đi. ”
Thái Thư bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Dung tam lang đích thực không có vấn đề gì. Có điều bình thường sức khỏe cậu ấy khá yếu, bị phong hàn nhẹ, cộng thêm khí huyết có chút hao hụt, uống vài liều thuốc sẽ khỏi thôi. ”
Sở Đàn gật đầu.
Thái Thư nhớ tới hồi nãy lúc chẩn mạch, hắn có để ý mấy vết đỏ dưới cổ áo Dung Ngọc, kết hợp với thái độ lo lắng của thế tử, không tránh khỏi suy nghĩ thâm sâu một chút.
Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng có người gõ cửa, sau đó một hạ nhân tiến vào, trong tay bê hai thùng nước ấm, nói với Sở Đàn: “Tam công tử biết ngươi đang bị thương không thể tắm được, nên gọi riêng ta đưa nước ấm qua đây cho ngươi lau mình. ” [vailoz khỏe dữ]
Sở Đàn giương mắt nhìn gã, “Công tử đã tắm chưa? ”
“Vẫn chưa. ” Gã hạ nhân đáp lời, “Tam công tử nói dùng cơm rồi mới tắm. Phải rồi, thức ăn hôm nay của ngươi lát nữa sẽ có người đưa tới, ngươi lau mình trước đi. Cần ta giúp không? ”
Bây giờ Sở Đàn cũng coi như là tùy tùng thân cận của Dung Ngọc, so với đám chạy vặt chuyên làm việc nặng trong viện như bọn họ thì cao hơn hẳn một cái đầu. Hơn nữa còn nghe nói hôm qua Sở Đàn cứu công tử ở bãi săn, biết đâu sau này sẽ một bước lên mây cũng không chừng. Tên chạy vặt cũng rất vui lòng cho hắn sắc mặt tốt.
“Không cần đâu, ngươi ra ngoài đi, cơm cũng đừng đưa tới, lát nữa ta sẽ tự đi tìm công tử.” Ngữ điệu Sở Đàn nhàn nhạt.
Tên chạy vặt đáp lại theo bản năng: “Dạ. “
Chờ ra tới cửa nó mới phản ứng lại, gãi gãi đầu, nói thầm: “Quái. Đều là nô tài, mắc gì mình lại phải nghe lời hắn? “
Cửa bị đóng lại lần nữa. Thái Thư nhúng khăn vào nước ấm rồi nói: “Thế tử có cần thuộc hạ giúp không? “
“Không. ” Sở Đàn cầm lấy khăn lau lên mặt và cổ, hỏi tiếp: “Dương Châu thế nào rồi? “
Khương Tề vui vẻ, “Tính là hôm qua báo cho thế tử, Tiểu Ngũ gửi thư nói là đã tìm được diêm trường* dưới danh nghĩa của tam hoàng tử. Miệng đám thương nhân đó đóng cứng ngắc, Tiểu Ngũ lân la ở Giang Nam mấy tháng, nhưng không thâm nhập vào trong. Người đoán thử xem làm sao cậu ta phát hiện diêm trường này? “
*Diêm trường: Cơ sở sản xuất muối có quy mô lớn.
Sở Đàn cụp mặt không nói.
Khương Tề tự nói luôn: “Tam hoàng tử độc chiếm một khu to như thế, giấu không khai báo. Muốn thuê nhân công cũng không dám làm rình rang trắng trợn, vậy mà lại dám thương nhớ đến đám ăn mày và bọn trẻ lang thang, bắt bọn họ đi làm cu li. Những người vô danh tiểu tốt ở tầng chót như họ, cho dù có vô duyên vô cớ mất tích thì cũng sẽ chẳng có ai giúp báo quan. Tiểu Ngũ cho người đến mấy chỗ miếu hoang trong thành và mấy nơi vàng thau lẫn lộn để thăm dò, phải hơn một tháng mới tìm được chút đầu mối.
“Nhưng càng tra thì càng lạ. Tiểu Ngũ phát hiện mấy năm gần đây không ít bá tánh ở Dương Châu mất tích không rõ lý do, nhưng quan phủ luôn kết án qua loa, không giải quyết vấn đề triệt để, đến tận bây giờ vẫn còn diễn ra. “
“Thế tử nghĩ những bá tánh đó đã đi đâu?” Nói đến đây, Khương Tề đã không cười nổi nữa, mặt mày rét lạnh, “Yến Minh Huyên thân là hoàng tử, thế nhưng lại to gan lớn mật, dám bắt cóc bá tánh thường dân ép đi lao động nặng! “
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn mỗi tiếng thở phì phò phẫn nộ của Khương Tề.
Một lát sau, Sở Đàn nói: “Quan trường ở Dương Châu cũng nên tra xét qua một lần đi. “
Thái Thư gật đầu, “Quả thật, ăn mày mất tích không ai quan tâm, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ. Nhưng nhiều bá tánh lương dân mất tích như vậy, lên cáo quan cũng bị qua loa cho qua chuyện, thật sự không thể chấp nhận được. “
Thái Thư trầm ngâm một lát, nhìn Sở Đàn, “Thế tử có còn nhớ ai đang ở Dương Châu không? “
Đôi mắt đen thâm trầm của Sở Đàn lóe lên, “Lâm Ngu công chúa. “
Lâm Ngu công chúa hay ngũ công chúa, năm nay hai mươi, ba năm trước gả cho tri châu Dương Châu Tống Tử Khiêm, là ruột thịt cùng một mẹ với tam hoàng tử.
Tuy nói đường đường là công chúa nhưng lại gả cho tri châu ngũ phẩm, đích thực là có chút chênh lệch. Nhưng Tống Tử Khiêm trước khi được điều tới Dương Châu vốn là Trạng Nguyên kim bảng, đến Dương Châu làm quan chỉ là mạ thêm một lớp vàng, kiếm chút thành tích mà thôi. Sau này sẽ được điều lại về kinh nhậm chức. “
“Kết hợp lại, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng. ” Đáy mắt Thái Thư lóe sáng.
Khương Tề đứng bên cạnh lắng nghe. Tuy là không đủ khả năng để kéo tơ lột kén* như hai người họ, nhưng chỉ nghe sơ cũng đủ hiểu. Giờ đây cậu thật sự tức giận đến mức hai mắt bốc cháy, siết chặt nắm tay.
*Kéo tơ lột kén: chuyện xảy ra theo trình tự từng bước một, chậm rãi mà rõ ràng; tựa như bóc một cái kén, phải rút từng sợi từng tầng.
“Một người là hoàng tử, một người là công chúa, hưởng thụ ơn nuôi dưỡng cung phụng của thiên hạ, nhưng lại vây khốn bá tánh trong dầu sôi lửa bỏng vì tư lợi của bản thân, thật sự là… Không bằng heo chó! “
Thái Thư vỗ vai Khương Tề, nói: “Được rồi, đừng quá kích động. Giang Nam là nơi phồn vinh hoa lệ và đông đúc nhất thiên hạ. Cái gọi là phú quý che mắt người ấy mà, nơi nào trông càng sạch sẽ sáng sủa, thì nơi đó càng che đậy nhiều thứ dơ bẩn. Mấy năm gần đây hoàng đế ngu dốt độc tài, kỷ cương triều đình không ra làm sao, thế lực khắp nơi rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Quan trường ở Giang Nam, e là đã rối ren đục ngầu từ lâu. “
Sở Đàn không hề bị vây trong mớ cảm xúc phẫn hận này, trước sau vẫn bình tĩnh, mặt mày trầm ngâm.
Hắn nói nhàn nhạt: “Thời cuộc càng loạn thì càng có lợi cho chúng ta. “
Thái Thư đánh giá rất cao khả năng trấn tĩnh trong mọi tình huống của Sở Đàn. Hắn có mục tiêu rõ ràng, luôn biết rõ bản thân muốn cái gì, không bị những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Nhưng lòng Thái Thư vẫn xúc động, buồn bã nói: “Chỉ khổ cho bá tánh. “
Quả thật là như thế. Dù cho là thay đổi triều đại hay là chuyển giao quyền lực, bất luận có là ai có thể một lần bước lên cái ghế cao quý nhất kia, thì cũng chẳng có chút can hệ nào với bách tính thường dân ở tầng chót.
Nhưng những kẻ mong muốn được thượng vị luôn nóng lòng nhọc nhằn, tranh đấu gay gắt, từ đó sinh ra chiến tranh hoặc bạo loạn. Tới cuối cùng, người phải gánh lấy hậu quả lại là dân chúng.
Bất kể là hưng thịnh hay suy vong, khổ, cũng chỉ có dân.
Thái Thư thở dài, “Cũng không còn cách nào khác nữa. “
Thái Thư nhìn Sở Đàn, ẩn sâu trong đáy mắt là sự mong chờ. Mong rằng những khổ cực phải chịu đựng lúc này không phải là vô ích. Hắn cùng muôn dân khắp nơi đều đang chờ đợi một vị minh quân đăng cơ, còn thiên hạ đang chờ đợi lúc thái bình thịnh thế.
Sở Đàn cụp mắt trầm tư, một lát sau lại nói: “Tra thử xem tiền tam hoàng tử kiếm được đã đổ vào đâu. Hẳn là gã đang mưu đồ một chuyện gì đó rất lớn. “
Phải, tam hoàng tử không thiếu tiền tiêu bao giờ. Gã mạo hiểm buôn bán muối tư, lừa bắt cư dân, đến tột cùng là vì cái gì?
“Ý thế tử là… ” Thái Thư và Khương Tề liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, “Nuôi binh? “
Nếu thật vậy thì gã tam hoàng tử này đúng là thâm tàng bất lộ.
Sở Đàn cong môi, “Rất thú vị. “
Hắn tỉ mỉ lau sạch tay phải, từng ngón tay thon dài, gân và xương rõ ràng. Vài vết thương nhỏ trên đốt ngón tay chẳng những không làm tổn hại đến mỹ cảm mà ngược lại lại còn tăng thêm một chút quyến rũ khó tả.
Sở Đàn ném chiếc khăn vào thùng nước, sau đó quay lại nhìn hai người, “Còn gì nữa không? “
Nếu không còn thì hắn muốn đi tìm Dung Ngọc, bằng không chờ lát nữa tiểu công tử cơm nước xong xuôi muốn đi tắm, thế nào Mặc Thư cũng sẽ đòi hầu hạ cởi áo tuột thắt lưng, chỉ tưởng tượng thôi mà đã ê răng.
Thái Thư và Khương Tề vừa rời đi chân trước, chân sau Sở Đàn đã bỏ chạy một mạch tới chính viện.
Bây giờ Dung Ngọc đang dùng cơm, Tần ma ma và Mặc Thư đứng hầu hạ bên cạnh, ánh mắt đầy trìu mến.
“Xem ra công tử ăn rất ngon miệng. ” Sở Đàn nói.
Dung Ngọc ngẩng đầu, nuốt con tôm đang nhai trong miệng xuống, vẫy tay gọi hắn: “Ngươi đến rồi, ngồi xuống ăn cùng đi. ”
Đôi mắt đen láy của Sở Đàn rà soát hết người Dung Ngọc một lần, thấy tiểu công tử cũng không định trở mặt thì đáy lòng rất kinh ngạc. Nếu là trước đây á, bây giờ chắc chắn là đang cầm roi đợi hắn, chứ đừng mơ tới chuyện mời hắn dùng bữa cùng.
Mặc Thư rất cảm kích Sở Đàn đã cứu Dung Ngọc ở bãi săn tận mấy lần. Cậu đi lấy chén đũa tới, đặt xuống trước mặt Sở Đàn.
Tâm trạng Dung Ngọc có vẻ đang rất tốt. Y cười nói: “Vừa nãy ta đang kể cho tần ma ma và Mặc Thư nghe chuyện đêm qua đã vật lộn với bầy sói như thế nào. Họ sợ hết rồi, ngươi nói cho họ nghe, ta có lợi hại không? ”
Sở Đàn nhướng mày, “Đó là đương nhiên. Công tử tự mình giết sói đầu đàn, dũng mãnh vô biên. ”
Dung Ngọc nghe thấy Sở Đàn khích lệ mình thì càng kích động hơn. Khóe mắt và đuôi lông mày thấm đẫm sự sung sướng và ngạo nghể.
Y vẫn biết con sói đầu đàn là do Sở Đàn giết, nhưng có ai lại từ chối lời nịnh hót bao giờ, mà y cũng không buồn giải thích. Chẳng qua cái con nhào tới chỗ y không phải là con đầu đàn mà thôi, nếu là nó, y nhất định cũng có thể dễ dàng giết chết.
Sở Đàn nheo mắt, lặng lẽ đánh giá trạng thái tinh thần của Dung Ngọc. Đôi mắt tiểu công tử sáng ngời, người y toát ra một loại hưng phấn và tự tin khác thường. Y nói luôn miệng không ngừng, cũng không khác tối hôm qua là mấy, nhưng ít nhiều gì cũng không khoa tay múa chân, e dè hơn một chút.
Tần ma ma và Mặc Thư đứng bên cạnh lại rất sợ hãi. Tần ma ma ôm ngực, trong miệng cứ lẩm nhẩm niệm “A di đà phật, Bồ Tát phù hộ”. Mặc Thư thì vừa đau lòng vừa tự trách, trách bản thân tại sao hôm qua lại không đi cùng công tử, tại sao lại không thể bảo vệ được công tử.
Đợi cho ăn uống no nê, Mặc Thư mới đẩy Dung Ngọc đến phòng tắm. Sở Đàn đuổi theo, nói hắn cũng muốn đi.
Dung Ngọc liếc sơ qua cánh tay phải đang bị nẹp của Sở Đàn, cánh tay bị quấn một lớp gạc rất dày, treo lủng lẳng trước ngực.
“Ngươi được phép đụng vào nước à? ”
“Bể tắm không sâu lắm, ta đứng hầu hạ công tử là được. ”
Dung Ngọc gật đầu, “Vậy ngươi đến đây đi. ”
Tới phòng tắm rồi, Sở Đàn lập tức cản Mặc Thư đang muốn cởi quần áo cho Dung Ngọc lại, “Để ta làm là được, ngươi lui ra đi. ”
Tuy Mặc Thư rất cảm kích Sở Đàn đã cứu mạng Dung Ngọc nên cũng không còn đối chọi gay gắt như lúc trước nữa, nhưng cậu vẫn rất cảnh giác. Cậu cứ luôn cảm thấy Sở Đàn có ý đồ xấu với Dung Ngọc, nhưng mà Dung Ngọc đã gật đầu rồi, cậu cũng chỉ đành lui ra.
Thật ra là do Dung Ngọc sợ Mặc Thư nhìn thấy mấy dấu vết trên cơ thể mình thì sẽ khóc tiếp mất, nhức óc lắm.
Trút đi từng kiện quần áo trên người Dung Ngọc. Trên làn da trắng tuyết sau lớp áo đó là vô số dấu hôn chi chít màu đỏ thắm, kéo dài từ trước ngực xuống đến cẳng chân. Mà trong đó, phần đùi trong là nghiêm trọng nhất. Nào là dấu hôn, dấu tay, dấu răng, quả thực rất khó coi.
Đêm qua ánh sáng lờ mờ nên tới bây giờ Dung Ngọc mới thấy rõ được đống hỗn độn trên người mình. Y cau mày, “Ngươi là chó chắc. ”
Trông có khác gì chó gặm không.
Bên Sở Đàn thì tâm tình lại sung sướng, trong ánh mắt lập lòe dục vọng chiếm hữu. Hắn cầm lòng không đặng ôm lấy Dung Ngọc, in lên xương quai xanh của y thêm một dấu hôn.
Dung Ngọc ghét bỏ đẩy đầu Sở Đàn ra, “Ôm ta vào trong đi, bẩn muốn chết. ”
Hai người trần truồng bước xuống ao tắm. Dung Ngọc ngồi dựa vào vách ao, Sở Đàn ngồi bên cạnh lau người cho y.
Nói là lau người, thực chất là chiếm lợi. Dù chỉ còn 1 bàn tay cũng không biết cách dùng sao cho đúng nữa, cứ sờ tới sờ lui, sờ đến mức cơ thể Dung Ngọc khô nóng.
Dung Ngọc vẫn đang trong trạng thái cuồng loạn, bị trêu ghẹo như vậy hiển nhiên sẽ dễ dàng bị khơi gợi dục vọng. Khi bàn tay Sở Đàn lướt qua giữa hai chân y, Dung Ngọc đè tay hắn lại, nghiêng mắt nhìn hắn.
Một ánh nhìn quyến rũ và hớp hồn.
Sở Đàn nhếch môi cười, hiểu ý đưa một ngón tay xuống dưới thăm dò. Đầu ngón tay chạm vào cánh hoa mềm mại, xoa nhẹ xung quanh mép hoa. Đến khi nụ hoa tươm mật ngọt thì mới cắm ngón tay vào trong lối đi nóng bỏng ấy.
Dung Ngọc thoải mái thở ra, nhắm mắt tựa vào thành ao, thả lỏng người hưởng thụ sự hầu hạ của Sở Đàn.
“Vừa rồi Bạch thị phái người tới hỏi thăm ta. Cha ruột còn chưa quan tâm ta sống hay chết, người làm mẹ kế như bà ta tính ra cũng thật ân cần. ” Dung Ngọc cười mỉa, “Chuyện tức cười nhất là, người hầu của bà ta nói bà ta không tự mình tới được, bởi vì hôm qua Dung Nguyệt cũng té xuống sườn núi! Ha ha ha ha ha.”
Chuyện tất nhiên. Nếu không có cảnh té xuống thì làm gì cảnh vô tình hít phải hoa độc. Mà nếu không hít hoa độc thì sao mà chơi dã chiến với tam hoàng tử? Rồi thì lấy đâu ra lý do để vào hôm độc tố tái phát trùng hợp húp luôn cả Cố Việt Trạch?
Dung Ngọc cười muốn bệnh, ho khan mấy tiếng.
Sở Đàn hôn lên môi y, mút lấy cánh môi đỏ mọng, nói với vẻ không vui: “Trong lúc này mà công tử vẫn còn tâm tình nhớ đến nam nhân khác? ”
Vừa nói, hắn vừa gia tăng lực ngón tay, cố ý thọc mạnh vào nơi nhạy cảm nhất.
Dung Ngọc thở dốc, “Ư a… Dung Nguyệt, dấm của Dung Nguyệt mà ngươi cũng ăn… Hưm… ”
“Ai cũng không được. ” Sở Đàn cắn nhẹ lên môi dưới của Dung Ngọc, ngón tay tăng nhanh tốc độ xỏ xuyên, khuấy đảo thịt non mẫn cảm.
“A… Dung Nguyệt thích ngươi… Ha ưm… Nhiều như vậy… Nếu biết được… Chắc sẽ đau lòng lắm… Ha ha… ” Dung Ngọc cười đến là vui, gương mặt đỏ ửng, không biết rốt cuộc là vì tâm trạng tốt hay là vì cơ thể sướng nữa.
Sở Đàn nheo đôi mắt hẹp dài, giọng điệu khó chịu: “Một kẻ dị hợm mà thôi. Công tử mà còn nhắc đến hắn nữa thì ta mới là người phải đau lòng. ”
Dung Ngọc bị những lời này của Sở Đàn lấy lòng. Cứ hễ nhớ tới Vệ Kinh Đàn trong sách khiến Dung Nguyệt chết mê chết mệt bây giờ lại đang hầu hạ mình, hơn nữa còn xếp Dung Nguyệt vào hàng “dị hợm”, bỗng có cảm giác sung sướng khi trả được thù.
Loại sung sướng này chuyển hóa thành tính dục phục vụ y, khiến cơ thể y hưng phấn, ham muốn ngày càng nhiều.
Chỉ ngón tay thôi là không đủ để thõa mãn. Y liếm môi, dứt khoát nói: “Ta muốn làm tình với ngươi. ”
Sở Đàn luôn bị chọc cười bởi những yêu cầu táo bạo của Dung Ngọc. Hắn cảm thấy công tử như vậy vừa thẳng thắng, thành thật lại vừa đáng yêu, chỉ muốn che chở người nơi đầu quả tim.
Sở Đàn ngậm lấy vành tai Dung Ngọc, nhẹ giọng nói: “Cầu còn không được. ”
Hắn nâng một chân Dung Ngọc một lên, đâm dương v*t đã cứng từ lâu vào bên trong. Nhưng Dung Ngọc giơ tay đẩy ngực hắn, ngẩng cao cằm, kiêu căng nói: “Ta muốn nằm trên. ”
Sở Đàn nhướng mày, bế Dung Ngọc lên thành ao.
Dung Ngọc cưỡi trên eo Sở Đàn, đè tay lên ngực Sở Dàn đẩy hắn ngã xuống, cố sức muốn nâng mông lên. Nhưng sức y có hạn, mà hai chân thì không thể dùng lực được, chỉ có thể nhờ Sở Đàn giúp một tay. Bàn tay hắn đỡ lấy bờ mông đẫy đà của y rồi nâng cả người y lên.
Dung Ngọc cầm lấy dương v*t Sở Đàn đặt vào ngay miệng lỗ, chậm rãi ngồi xuống.
Nụ hoa đã sớm ướt nhẹp, lúc đi vào không chút trắc trở, dương v*t thô cứng nóng bỏng từng chút mở rộng lối đi nhỏ hẹp, dần dần nhồi đầy trong âm hộ non nớt.
Gương mặt Dung Ngọc ngày càng mê ly. Y chống tay lên ngực Sở Đàn, vừa vuốt ve cơ bắp rắn chắc của hắn, vừa đong đưa eo nuốt lấy dương v*t, sướng đến mức run người, đôi môi hồng hào rên dâm không ngừng.
dương v*t xinh đẹp nhạt màu lắc lư, lỗ sáo tiết ra dịch nhầy trong suốt, kéo dài thành sợi chỉ bạc dính trên bụng Sở Đàn.
Sở Đàn nằm trên thành ao, một tay đỡ eo Dung Ngọc, nhìn tiểu công tử tự mình chơi rất thích chí, dịu dàng trong đáy mắt cơ hồ tràn ra ngoài.
Có điều Dung Ngọc đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân nên không thể nhìn thấy.
【Tác giả muốn nói:】
Thái Thư: Thế tử nhớ kỹ, miệng vết thương chớ để dính nước.
Sở Đàn: Hả? Vợ tui muốn đi tắm, tui phải tắm zới vợ tui!
P/S: Ngọc Ngọc cảm thấy bản thân có thể giết được sói đầu đàn không phải là vì ẻm ếch ngồi đáy giếng mà là vì tinh thần ẻm có vấn đề.