Chương 25: Tim đập như đánh trống
Ngựa chạy rất nhanh, gió rít gào bên tai, cây cỏ bên đường dần lùi nhanh về sau.
Dung Ngọc chưa từng thử cảm giác này bao giờ, tim không khỏi đập nhanh hơn, hai mắt mở to nhìn cảnh sắc chung quanh, ngón tay nắm dây cương đã tái đi đôi chút.
Sở Đàn lặng lẽ bao tay mình lên tay Dung Ngọc, cùng nhau nắm dây cương. Dung Ngọc hoảng sợ cố giật tay ra nhưng không thoát được. “Bỏ ra, tự ta giữ được. ”
Sở Đàn trầm mặc vài giây rồi nghiêng đầu sát cạnh mặt Dung Ngọc. “Hả? Công tử nói lại đi. Gió lớn quá nói không có nghe. “
Dung Ngọc: “… “
Sau đó y trở tay cấu mạnh vào đùi Sở Đàn.
Sở Đàn đau méo miệng, kẹp chặt chân theo bản năng. Con ngựa bị dọa sợ nên phi càng nhanh, phi nhanh như chớp.
Chuyện bất thình lình khiến Dung Ngọc lung lay theo quán tính, ngã về sau đập mạnh vào ngực Sở Đàn. Sau đó lại mém ngã nhào về phía trước nhưng đã được một cánh tay ôm chặt lấy, dính sát vào người Sở Đàn.
Công tử đừng nghịch nữa, nếu không ta không chế ngự được nó đâu. ” Giọng nói trầm thấp của Sở Đàn truyền đến cạnh tai, hòa cùng tiếng gió lạnh và lưng ngựa xóc nảy, khiến tim cũng theo đó đập mạnh vài cái.
Dung Ngọc nhanh chóng cụp mắt, mím chặt môi, ngồi im bất động.
Chờ đến khi tốc độ của con ngựa chậm lại thì bọn họ đã chạy tuốt vào rừng sâu.
“Được rồi, bây giờ buông… ” Dung Ngọc đánh lên tay Sở Đàn nhưng lại bị tiếng “suỵt” của Sở Đàn cắt ngang.
Sở Đàn chỉ tay về phía trước, ý muốn kêu y nhìn thử.
Cách đó không xa, trên bãi cỏ, một chú thỏ đang gặm cỏ hăng say. Tròng mắt đỏ chuyển động liên hồi, vòm miệng nhai nhóp nhép cực kỳ chuyên tâm.
Hai mắt Dung Ngọc sáng lên, y xòe tay ra, Sở Đàn đặt cây cung lên tay y.
Đối với Dung Ngọc mà nói thì cây cung này hiển nhiên khá nặng. Từ nhỏ y đã sống trong cẩm y ngọc thực*, lại bệnh tật ốm yếu, mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng kéo được dây cung. Nhưng vừa đặt tên lên dây đã không cầm nổi nữa, mũi tên lảo đảo lắc lư, vô lực rơi trên khoảng trống cách con thỏ khoảng năm, sáu mét.
*Cẩm y ngọc thực: áo gấm, cơm ngọc, chỉ cuộc sống giàu sang phú quý.
Hai tai thỏ ta cảnh giác dựng thẳng, nhanh chóng nhảy tọt vào bụi cỏ.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ.
Mặt Dung Ngọc trầm xuống, quay đầu trừng Sở Đàn.
Sở Đàn lập tức ngậm miệng, dừng một chút rồi nói rất nghiêm túc: “Mới lần đầu mà công tử có thể làm được thế này quả thật đã rất tốt. Khi ta năm tuổi, lần đầu bắn cung ngay cả dây cung cũng không kéo nổi. “
Nghe có giống đang an ủi không chứ. Mặt Dung Ngọc càng lạnh, rít từng chữ qua kẽ răng: “năm tuổi? ”
năm nay Dung Ngọc đã mười bảy, sắp qua sinh nhật tuổi 18 rồi.
Thất bại không khiến cho Dung Ngọc cảm thấy mất mặt, Sở Đàn cười mỉa mới khiến y tức giận. [Đã biết zợ dễ quê gồi mà cứ thích chọc:))))]
Cảm xúc Dung Ngọc không được ổn định cho lắm. Đôi khi tính nhẫn nại của y rất mạnh, cho dù bị bọn Dung Nguyệt và Cố Việt Trạch khiêu khích, sỉ nhục cũng không thể khiến y tức giận, thậm chí còn có thể tươi cười đối đáp.
Nhưng đôi khi y lại mẫn cảm quá mức, chỉ chút việc cỏn con cũng có thể kích thích lửa giận của y. Trong số những người có kỹ năng nắm bắt thuần thục cảm xúc lên xuống của y, Sở Đàn phải gọi là xuất sắc.
Cảm xúc ngày càng có xu thế mất kiểm soát, Dung Ngọc hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế. Sắc mặt y âm trầm, thở phì ra, sau đó quay mặt lại không nhìn Sở Đàn nữa, sợ mình lại tức đến phát bệnh, hiển nhiên nơi đây không phải là chỗ thích hợp để nổi bão.
Sở Đàn thấy dáng vẻ này của y quá mức đáng yêu. Giống như con mèo đang tức giận, chỉa móng vuốt vào đầu sỏ để uy hiếp, nhưng cuối cùng lại chỉ gầm gừ vài tiếng trong cổ họng.
Ánh mắt Sở Đàn ngậm ý cười nhưng không trêu y nữa mà chỉ nói: “Công tử đừng gấp, trước lạ sau quen, chúng ta thử lại lần nữa. ”
Dung Ngọc không nói chuyện, vừa cúi đầu mới phát hiện cánh tay Sở Đàn vẫn đang ôm eo y. Y cáu kỉnh đấm mạnh hai cái lên đó. “Bỏ cái móng chó của ngươi ra, còn ôm nữa thì ta chặt! ”
Sở Đàn nhướng mày, thả lỏng tay ra. Ở nơi Dung Ngọc không nhìn tới, trong mắt hắn là cười cợt và càn rỡ, không hề sợ hãi.
Con ngựa chậm rãi đi dạo trong rừng, bọn họ rất nhanh đã phát hiện con mồi kế tiếp, là một con hươu sao* lông vàng đốm trắng đang cúi đầu ăn lá trong bụi cây.
*梅花鹿: tục bên Trung gọi là mai hoa lộc tại có mấy đốm trắng nhìn như hoa nở chứ đúng là hươu sao nka.
Hai người không khỏi kiềm nhẹ hô hấp. Sở Đàn điều khiển con ngựa bước nhẹ tới, gỡ cung tiễn đeo sau lưng xuống, nhưng Dung Ngọc bất chợt ngăn Sở Đàn lại, huýt sáo một tiếng khiến con hươu hoảng sợ chạy đi.
“Là hươu cái có thai. ” Dung Ngọc nhàn nhạt nói.
Xuân Sưu có quy củ, không được săn thú cái đang mang thai. Mùa xuân là mùa động vật sinh sản, nếu giết hết mấy con thú cái có chửa, vậy e là số lượng động vật sẽ giảm mạnh.
Lúc này đây, ý thức của cổ nhân đã phát triển liên tục.
“Công tử hoả nhãn kim tinh, nô tài hổ thẹn không bằng. ” Sở Đàn nói.
Sắc mặt Dung Ngọc lạnh nhạt, không muốn để ý tới cái trò vỗ mông ngựa của hắn, thậm chí cảm thấy cạn lời.
Bỗng nhiên lùm cây rung lắc không ngừng, phát ra một trận sột sột soạt soạt thanh âm. Ngay sau đó bên trong đi ra một con giống nhau lộc động vật, cùng vừa rồi mai hoa lộc rất giống, nhưng toàn thân màu nâu da lông, không có lấm tấm, hình thể cũng muốn thấp bé rất nhiều.
“Là con hoẵng*. ” Sở Đàn nhẹ giọng nói.
*麅子 (hươu bào) hay 東方狍 (Đông phương bào) là con Hoẵng Siberia, là động vật có vú trong họ Hươu nai, được tìm thấy ở Đông Bắc Á. Da của nó dùng làm mui xe, thịt ăn khá ngon.
Con hoẵng đó thấy bọn họ nhưng không bỏ chạy, nghiêng đầu tò mò nhìn họ, miệng vẫn còn đang nhóp nhép lá cây.
Sở Đàn đặt cung tiễn vào tay Dung Ngọc, trầm giọng nói khẽ: “Công tử cho ta một cơ hội thể hiện, ta kéo cung, công tử ngắm bắn, được không? ”
Tinh thần Dung Ngọc đều tập trung hết trên người con hoẵng, vẫn chưa nhận ra được Sở Đàn ở quá gần mình. Đôi môi mỏng của hắn dán lên vành tai y, lúc khép lúc hở, thở ra từng hơi nóng bỏng, như đang hôn môi lên vành tai y.
Dung Ngọc nhìn chằm chằm vào con hoẵng kia, tự biết mình kéo dây cung không nổi, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với đề nghị của Sở Đàn.
Sở Đàn cong môi, đưa tay bao lấy bàn tay Dung Ngọc, kéo cung cài tên, cười nhẹ: “Sai đâu đánh đó, đều nghe công tử. ”
Dung Ngọc cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, nhĩ tiêm run rẩy. Vì muốn ngắm thật chuẩn, cho nên bọn họ dựa sát vào nhau, mặt áp mặt. Chỉ cần Dung Ngọc động đậy một chút thì Sở Đàn sẽ như nhìn thấu được ý muốn của y, thuận theo điều chỉnh phương hướng mũi tên.
Chờ Dung Ngọc cảm thấy được rồi, Sở Đàn nhanh chóng kéo căng dây cung, sau đó bất chợt buông tay.
Mũi tên xé gió vụt đi như sao băng, vừa nhanh vừa chuẩn lao thẳng đến chỗ con hoẵng. Hoẵng ta lúc này mới ý thức được nguy hiểm, nhưng đã muộn rồi, mũi tên cắm thẳng vào cổ nó, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Con hoẵng ngã rạp trên đất co giật vài cái, sau đó im lìm.
Dung Ngọc rất phấn khích, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của y. Y quay đầu nhìn Sở Đàn, nhưng quên mất khoảng cách hiện tại của hai người họ, môi y sượt qua cằm Sở Đàn, chạm vào làn da vừa mỏng vừa lạnh. [đáng lý phải dày chứ mỏng là mỏng như nào hã tác giả? ]
Dung Ngọc ngẩn ra, nhăn mặt mắng: “Ngươi áp sát ta như vậy làm gì? Xê ra đi! ”
Còn chưa kịp mừng mà đã bị dội cho gáo nước lạnh, Sở Đàn rất tủi thân. “Còn không phải là để nhắm mục tiêu cho chuẩn hả? Sao công tử mới qua cầu mà giờ đã rút ván rồi? Vô tình quá đi mất. ”
Dung Ngọc cau mày, không muốn nghe mấy lời xàm xí của hắn, ra lệnh: “Ôm nó đến đây. ”
“Vậy công tử ngồi cho chắc, đừng để ngã. ” Sở Đàn xoay người nhảy xuống ngựa, bước nhanh qua đó, rút mũi tên trên cổ con hoẵng ra, sau đó ôm lên ước chừng cân nặng.
Động vật ở đây vừa mới trải qua mùa đông thiếu thốn lương thực. Nói nặng thì cũng không nặng, nhưng mà con hoẵng ngốc này thật ra có hơi béo một tí.
Sở Đàn cười nhạt, quay đầu nhìn Dung Ngọc. “Công tử… ”
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Trên cái cây cách Dung Ngọc không xa, một con rắn đang chậm rãi bò dọc theo nhánh cây, nửa thân trước của nó treo lơ lửng trên không, từ từ tiến gần đến bả vai Dung Ngọc.
Dung Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của Sở Đàn thì cũng nhận ra điều khác thường. Khóe mắt y liếc qua con rắn đang thè lưỡi, người đứng cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
Trên đời này Dung Ngọc sợ nhất hai con. Một là loại chân không là chân, còn hai là loại không có cái chân nào.
Rắn đã bò lên vai Dung Ngọc, còn may là Mặc Thư đã giúp y buộc áo choàng, không đến mức để cho nó trườn thẳng trên da. Nhưng y vẫn có thể cảm nhận được quỹ đạo đường đi của nó, thậm chí dường như còn cảm giác được xúc cảm trơn trượt, lạnh lẽo, khiến cả ngươi y nổi da gà.
Con rắn ngẩng đầu lên, thè lưỡi tạo thành tiếng xì xì, là tư thế chuẩn bị tấn công.
“Công tử xin đừng cử động. ” Sở Đàn trầm giọng.
Hắn cài tên lên dây cung, ngắm thẳng vào đầu con rắn, tròng mắt đen láy lập lòe những tia sáng sắc lạnh như tiễn vũ*. Cằm hắn bạnh ra một đường cong sắc bén, mu bàn tay nôi gân xanh, kéo căng dây cung nặng trĩu.
*Tiễn vũ: mưa tên. Như kiểu mưa bom bãi đạn đồ đó.
Cả hai dường như đều ngừng thở.
Ngay lúc con rắn phóng tới công kích, cung tên cũng thuận đà xé gió lao đi, khí thế sắc bén quyết tiến không lùi vun vút qua sát Dung Ngọc, nháy mắt đã cắm xuyên qua mắt rắn, ghim chặt đầu nó lên thân cây đằng sau.
Sở Đàn nhanh chóng chạy tới, thấy Dung Ngọc vẫn căng mặt duy trì tư thế không nhúc nhích lúc nãy thì nhíu mày thắc mắc, lúc hạ mắt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt dây cương của Dung Ngọc mới bừng tỉnh đại ngộ nhướng mi.
Sở Đàn leo lên lưng ngựa, nhẹ nhàng ôm lấy Dung Ngọc, dùng tay mình để ủ ấp tay Dung Ngọc, xúc cảm lạnh lẽo như băng.
Hắn thong thả, nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay Dung Ngọc, truyền từng chút hơi ấm mình có cho y, chậm rãi ủ mềm những ngón tay cứng đờ vì sợ hãi.
“Không sao rồi công tử, đừng sợ, ta đã giết nó rồi. ” Giọng hắn nhẹ nhàng trầm thấp, kiên nhẫn dỗ dành như là đang dỗ một đứa trẻ.
Dung Ngọc chớp mắt mấy cái. Lồng ngực của Sở Đàn rắn chắc nóng bỏng, đôi tay cũng rất ấm, khiến cho cơ thể cứng đơ lạnh ngắt này nóng lên, từng múi cơ căng cứng được thả lỏng, nhất thời mềm người, ngã vào ngực hắn.
Sở Đàn thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng trong đáy mắt dần phai nhạt, đổi lại là chút sung sướng trồi lên, hưởng thụ khoảnh khắc gần gũi hiếm hoi khó có được với Dung Ngọc. Hắn nhẹ ngửi mùi thuốc và huân hương trên người y, vừa mê vừa nghiện.
Đáng tiếc Dung Ngọc rất nhanh đã bình tĩnh lại. Y không những bực vì bị rắn hù, mà mặt khác còn thẹn vì bị Sở Đàn dỗ dành như con nít.
Dường như chuyện Sở Đàn lén lút ăn đậu hũ y lúc này đã không còn quan trọng đến thế nữa. Dung Ngọc cố hết sức duy trì biểu cảm bình tĩnh, nói rất lãnh đạm: “Thả ta ra, cút xuống. ”
Vì muốn nhanh chóng dời sự chú ý của bản thân, muốn mau chóng quên đi chuyện mất mặt này
Sở Đàn rủ mắt nhìn y. Tiểu công tử nói trở mặt là trở mặt, chỉ có qua cầu rút ván là giỏi.
Hắn chỉ đành leo khỏi ngựa rồi hỏi: “Công tử muốn xuống dưới nghỉ ngơi chút không? ”
Dung Ngọc lắc đầu, thực chất y sợ tự nhiên có con rắn chui ra khỏi mặt đất.
Sở Đàn đi nhặt con rắn kia về, xác rắn chưa dài được hai thước, thân nó màu xanh lục, dần chuyển thành nâu đỏ ở chóp đuôi.
“Là trúc diệp thanh(1), có độc. ” Sở Đàn nói. “May là ta kịp bắn chết con súc sinh này mới cứu được công tử. ”
Hai mắt hắn phát sáng, mong muốn được khen ngợi rất trắng trợn.
Nhưng Dung Ngọc không thèm để ý tới hắn, duỗi tay nói: “Đưa nó cho ta. ”
Sở Đàn kinh ngạc. “Công tử không sợ sao? ”
“Đã chết rồi thì còn gì để mà sợ? ” Tuy nói như vậy nhưng y vẫn đang cật lực che giấu đi nỗi sợ sâu thẳm đang chực chờ trào ra khỏi đáy mắt.
Y sợ rắn không phải vì nó sẽ cắn chết người, mà là vì trời sinh cái loại bò sát lành lạnh dinh dính này đã khiến y sợ. Dù rắn đã chết rồi nhưng loại xúc cảm này vẫn còn nguyên ở đó.
Dung Ngọc mím chặt môi, tiếp nhận xác rắn từ trong tay Sở Đàn. Đầu rắn đã bị mũi tên đâm bấy nhầy, phần thịt nát bươm trộn lẫn với da, không phân biệt được tròng mắt nó ở đâu.
Dung Ngọc cắn răng, một tay nắm cổ rắn, tay còn lại rút dao găm đeo bên hông ra, đâm mạnh vào đầu rắn, sau đó dùng sức kéo mạnh, chẻ xác con rắn ra làm đôi.
Máu tươi văng khắp nơi, thậm chí có vài giọt văng lên mặt y, điểm xuyết vệt đỏ máu trên làn da tái nhợt. Những giọt máu chậm rãi trượt xuôi xuống, lăn thành một vệt dài trên má.
Dung Ngọc ngừng tay, nhìn máu chảy “tong tong” trên xác rắn, xuôi theo ngón tay, chảy dài xuống bàn tay. Tròng mắt nhạt màu có một loại lạnh lẽo vô cớ.
Qua một lúc lâu, khóe môi y cong nhẹ, tác động đến cơ mặt, khiến những vệt máu dính trên đó trông có chút đáng sợ. Khuôn mặt y bây giờ hưng phấn kì dị, sắc môi tươi hơn cả màu máu.
Cách tốt nhất để đối diện với nỗi sợ của bản thân là gì? Tất nhiên là phải tự tay hủy diệt nó.
Dung Ngọc biết, từ nay về sau, y sẽ không bao giờ sợ rắn nữa.
Một chiếc khăn mềm chạm lên gương mặt ấy, Dung Ngọc ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt không có biểu cảm nào của Sở Đàn. Dường như hắn không chút ngạc nhiên đối với những hành vi của Dung Ngọc, bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn cầm chiếc khăn, nhẹ lau đi vết máu trên mặt Dung Ngọc, sau đó lại gỡ tay Dung Ngọc ra lấy đi hai nửa xác con rắn, xong lại tiếp tục lau ngón tay và lòng bàn tay y, cứ lau mãi đến khi nào trắng trẻo xinh đẹp lại mới thôi.
“Máu bẩn. ” Sở Đàn nói.
“Về nhà rồi ta sẽ ban thưởng cho ngươi, coi như thù lao vì ngươi đã cứu ta. ” Dung Ngọc nhàn nhạt nói.
Sở Đàn cười khẽ: “Vậy xin công tử cho phép ta được quyền chọn phần thưởng. ”
Dung Ngọc rút tay về. “Đừng được một tấc rồi lại muốn tiến thêm một thước. ”
Sở Đàn bình thản nhướng mày, lấy túi nước đưa cho Dung Ngọc. Dung Ngọc uống hai hớp rồi đưa cho Sở Đàn, Sở Đàn nhận bình rồi cũng uống hai hớp.
Dung Ngọc nhíu chặt chân mày, vừa muốn mắng hắn không biết gia quy thì bỗng có tiếng la truyền tới từ phía bên kia cánh rừng.
Nghe như có tiếng mấy người cùng vây lại để săn một con mồi.
Ánh mắt Sở Đàn lập tức trở nên cảnh giác, nhảy phắt lên ngựa, điều khiển nó chạy theo hướng khác.
Nhưng đã muộn rồi, một thân hình to lớn phóng qua lùm cây rồi đáp đất.
Là một con hổ vằn.
Đôi mắt đen tròn của nó nhìn chằm chằm vào Dung Ngọc và Sở Đàn, chân trước cào cào trên mặt đất. Nó cúi thấp người, hàm răng sắc nhọn chảy dãi. Sau lưng nó là những kẻ đeo bám không tha, cơn giận của con hổ đã đụng nóc, hai kẻ trước mắt nó chính là đôi tượng để trút giận.
Con hổ lấy đà nhảy vọt lên, lao thẳng đến chỗ hai người với tốc độ cực nhanh, chỉ thấy được tàn ảnh màu cam của nó.
Bây giờ lắp cung tên đã không còn kịp nữa, Sở Đàn chỉ có thể thúc ngựa chạy như bay. Con hổ đuổi sát phía sau không rời một bước, đã sắp đuổi kịp rồi. Nhưng đúng lúc này, một mũi tên bay vút qua, cắm trước mắt con hổ. Nó thắng gấp dừng lại.
Mà những kẻ đi sanw cũng đã đuổi tới nơi. người đó cũng đã đuổi tới trước mặt.
Đúng là Cố Việt Trạch, Gia Dương công chúa đám người.
Cố Việt Trạch thấy Sở Đàn và Dung Ngọc, nhướng mày vui sướng khi người gặp họa. “Ra là các ngươi cũng ở đây. Tính ra thì mạng bọn bây cũng lớn phết, may mắn gặp được ta cứu đấy, bằng không sợ là đã sớm nằm trong bụng hổ lâu rồi. ”
Dung Ngọc kinh hồn chưa tan. Đây là lần đầu tiên y gặp phải hổ ngoài sở thú, tuy tim đã nhảy thót lên cổ họng nhưng y vẫn duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt, lạnh lùng nói: “Nếu không phải do Cố tiểu tướng quân đuổi hổ tới đây, e là cũng chưa tới lượt chúng ta bị nó săn. ”
Cố Việt Trạch híp mắt, đang muốn nói gì đó thì bị Gia Dương quận chúa chặn lời.
“Mũi tên đó là do ta bắn, liên quan gì đến ngươi? Bớt tự dát vàng lên mặt đi! ” Gia Dương quận chúa không vui chửi gã.
Thế nên Cố Việt Trạch nhanh chóng đổi hướng công kích. “Con hổ đó là do ta phát hiện trước! ”
“Có bản lĩnh phát hiện trước sao không có bản lĩnh tự mình săn? ”
“Ngươi tưởng ta nhất định phải có ngươi mới làm được à! ”
……
Hai người lại bắt đầu cự nhau.
“Thôi đi! Giờ nào rồi mà còn gây! ” Thái Tử đi lên từ phía sau, sau lưng có một đám thị vệ tháp tùng.
Hắn liếc nhìn bọn người Dung Ngọc đang đứng đằng kia, sau đó nói với Cố Việt Trạch và Gia Dương quận chúa: “Hai người các ngươi không cần phải giành, ai giết được thì là của người đó.”
Đoàn người vây con hổ lại gần phiến đất trống. Con hổ nóng nảy bồn chồn, không ngừng gầm gừ ra uy.
Gia Dương quận chúa nhìn Cố Việt Trạch rồi hừ lạnh, sau đó ra lệnh cho đám thị vệ: “Các ngươi cẩn thận một chút, không được cắt rách da hổ, ta ưng tấm áo choàng da hổ này rồi! ”
Cố Việt Trạch cười lạnh nói: “Ngươi tự tin hơi quá rồi đấy. Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu! ”
Vốn dĩ một đám người cầm vũ khí muốn giết một con hổ cũng không phải là chuyện khó. Nhưng bởi vì mệnh lệnh của Gia Dương quận chúa nên ai cũng có chút bó tay bó chân, không ái dám mạo muội bắn cung, chỉ có thể chậm rãi tới gần con hổ, chọn dùng chiến thuật đnahs vu hồi*.
*Đánh vu hồi: chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch.
Việc này khiến con hổ càng thêm bất an, lông trên người xù hết lên, tiếng gầm càng lúc càng lớn, gần như là khiến núi non phải rung chuyển.
Cố Việt Trạch rất tự tin vào bản thân, ôm tâm tư trêu đùa con hổ ấy một chút, bắn từng mũi từng mũi tên qua đó, nhưng lại không bắn trúng, chọc cho con hổ tức giận.
Bỗng nhiên Cố Việt Trạch nhìn thấy Sở Đàn và Dung Ngọc ở cách đó không xa, cong môi cười, nảy ra trò chơi xấu.
Gã cưỡi trên lưng ngựa, phi nước đại bắn ra một mũi tên, dồn con hổ đến chỗ hai người họ.
Chỗ Dung Ngọc đang đứng vốn không có ai bảo vệ, bây giừo trở thành lỗ hổng duy nhất, con hổ lập tức phóng như điên qua chỗ y.
Hiện giờ Sở Đàn đã bình tĩnh lại, hắn bắn mấy mũi tên về phía con hổ hòng làm chậm tốc độ chạy của nó, sau đó nói vào tai Dung Ngọc: “Công tử đừng sợ. Hãy ôm chặt cổ ngựa. ”
Dung Ngọc nhìn hắn khó hiểu, chỉ thấy Sở Đàn đánh mạnh vào mông ngựa, dẫm lên lưng ngựa đứng thẳng lên, đổi hướng chạy về nơi khác.
Con hổ tất nhiên sẽ đuổi theo nhân loại bắn tên vào nó, Sở Đàn phi mấy bước bò lên thân cây, xoay người lại bắn vào cái miệng đang gầm thét của nó.
Con hổ chỉ mới bị thương nhưng chưa chết, lúc Sở Đàn nhảy xuống khỏi thân cây thì phi nhanh đến đó, mà Sở Đang cũng lợi dụng lúc đó trượt xuống dưới ngươi con hổ, trong tay cầm mũi tren cuối cùng, vừa ác vừa chuẩn cắm thẳng bộ phận yếu ớt nhất dưới cổ nó.
Lão hổ gầm to rồi ngã quỵ, bụi bay mịt mù, gào rống hai tiếng nữa rồi hoàn toàn im lặng.
Tất cả phát sinh trong chớp nhoáng, đám người còn chưa kịp tỉnh táo thì Sở Đàn đã chui ra từ dưới xác con hổ, nhanh chóng đứng dậy, nhảy phắt lên thân cây, nhảy qua mấy cái cây đã đuổi kịp con ngựa đang hoảng sợ, giật mạnh dây cương ghìm con ngựa lại.
Dung Ngọc quay đầu, đôi mắt hoa đào trong xoe vì kinh sợ, thơ thẩn nhìn nam nhân trước mắt mình.
Trên đầu, trên người Sở Đàn dính đầy bụi bẩn. Sợi tóc dính tán loạn bên sườn má, trên gương mặt tuấn mỹ dính máu hổ bắn ra. Hỗm hợp mồ hôi, máu tươi và bụi bẩn nhầy nhụa, bẩn thỉu chảy từ trên dầu chảy xuống tới mí mắt.
Tròng mắt Sở Đàn sắc lạnh kinh người, phủ kín tơ máu. Khoog rõ là do máu hổ bắn vào, hay thực chất nó vốn là do sát khí tạo nên.
Dung Ngọc nhìn Sở Đàn, trong đầu lướt qua cảnh tượng lúc nãy.
Sở Dàn đã ôm tâm tình gì mà nhảy xuống đó, là định giết hổ trước, hay muốn cứu mình trước?
Vậy còn mình thì sao? Trái tim ngụ trong lồng ngực đang đập như đánh trống, là vì hổ, hay vì Sở Đàn?
Nhưng mà không chờ y suy nghĩ kỹ càng, một mũi tên lao tới từ phía xa, cắm thẳng vào mông ngựa.
Con ngựa bị đau hí vang trời, phát điên chở Sở Đàn và Dung Ngọc chạy về phía trước.
Cố Việt Trạch bỏ cung tên xuống, ngại ngùng cười cười: “Ấy chết, trượt tay. ”
– ———————————-
Sở Đàn giết hổ.
Ngọc Ngọc:
– —————————