Chương 87 - Máy chơi game
Từ đây đến ngày diễn ra hôn lễ cũng chỉ còn vỏn vẹn đúng một tháng,
dù vậy, mọi người đều rất khẩn trương chuẩn bị ngay từ bây giờ để khi
hôn lễ diễn ra mọi thứ đều phải thật chỉnh chu.
Sau một ngày trời
bị khủng hoảng ở Thẩm gia, Thiệu Huy cùng Thẩm Thịnh Quân nhanh chóng
lái xe chạy về nhà. Nhà ở đây hiển nhiên cũng là nhà riêng của hắn, cậu
làm gì có nhà riêng kia chứ!
Trong suốt một đoạn đường, hắn vẫn
luôn nơm nớp lo sợ, dù sao mọi chuyện cũng đều do mình vạ miệng mà ra,
dù ít hay nhiều cậu cũng sẽ giận hắn.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ ở đây là Thiệu Huy không hề tức giận với mình, thái độ từ khi rời khỏi
Thẩm gia rất bình thường, không lên cũng không xuống.
Lúc bước vào nhà, Thẩm Thịnh Quân tiện miệng hỏi: “Em không giận sao?”
Thiệu Huy chỉ bình thản đáp lời: “Giận cái gì mà giận chứ? Chuyện kết hôn dù
sao cũng phải đối mặt, đâu thể cứ nói đến là lại né tránh mãi như vậy
được.” Né vài lần còn được chứ né cả đời được chắc?
Sau đó cậu cởi bỏ áo khoác ra đặt lên ghế sô pha, dự định sẽ đi xuống nhà bếp làm nước uống.
“Anh muốn uống gì không?”
“Em cứ tùy tiện pha là được rồi.”
“Ồ.”
Thiệu Huy hỏi xong liền đi vào bếp, cậu vừa rời đi không lâu, điện thoại Thẩm Thịnh Quân lập tức đổ chuông. Màn hình điện thoại dần sáng lên, giao
diện cuộc gọi hiển thị cái tên Lạc Ngâm Tam.
Hắn cau mày nhìn tên
người gọi đến, y lúc này chẳng phải đang bận rộn ở phòng nghiên cứu hay
sao, gọi đến vào giờ này hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng.
Thẩm Thịnh Quân vừa đi ra ban công vừa bắt máy, đầu dây bên kia cũng không
đợi cho hắn nói gì liền lên tiếng trước, ngữ điệu nghe có vẻ rất hào
hứng.
[Thịnh Quân, tôi thành công rồi!]
“Thật sao?”
[Ừm ừm, dù mã code không mạnh lắm nhưng với tình trạng cạn kiệt năng lượng
như bây giờ, nó hoàn toàn không thể phản kháng được điều đó!]
Sau
khi bắt giữ được Hoàng Thành Long, Thẩm Thịnh Quân liền giống như những
gì mình đã từng nói trước đó, đem cậu ta đưa vào phòng thí nghiệm. Trước ánh mắt kinh hoàng của hệ thống, hắn chính tay cầm dao từng chút từng
chút mổ xẻ da đầu cậu ta, cưỡng chế đem tên kí sinh trùng này ra khỏi
vật chủ.
Bị tách ra khỏi vật chủ khiến hệ thống không còn khả năng tích trữ năng lượng cho riêng mình, giờ đây trông nó chẳng khác gì một
sinh vật vô dụng mặc cho người tiêu khiển cả.
Thẩm Thịnh Quân cảm
thấy để nó thoải mái sống trong buồng dinh dưỡng như vậy thực sự quá mức tiện nghi cho nó, vậy nên hắn liền cùng Lạc Ngâm Tam tìm cách thức khác để tra tấn nó.
Sau cùng Lạc Ngâm Tam quyết định nghiên cứu tìm
cách đưa nó vào bên trong máy trò chơi điện tử, đến nay cuối cùng cũng
có kết quả.
“Sáng ngày mai tôi sẽ đến chỗ cậu.”
[Được.]
Thẩm Thịnh Quân vừa tắt điện thoại, đương lúc quay sang liền chạm phải ánh mắt chứa đầy sự dò xét của Thiệu Huy.
Dù vậy, hắn vẫn không hề giật mình mà tỏ ra rất bình tĩnh hỏi: “Em ra đây khi nào vậy?”
“Vừa mới ra thôi.” Cậu đưa tách cà phê đến cho hắn rồi hỏi: “Anh nói chuyện với ai vây?”
“Là Lạc Ngâm Tam.”
Thiệu Huy gật gù sau đó xoay người bước vào bên trong, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha thưởng thức tách cà phê nóng vừa mới pha.
“Ngày mai em có rảnh không?”
“Chi vậy?”
“Cùng tôi đến phòng thí nghiệm một chuyến, có thứ đặc biệt muốn cho em xem.”
Ngữ điệu hắn nghe có phần thâm sâu khó lường, cậu cũng có thử dò hỏi nhưng
hắn lại không nói thêm bất kỳ điều gì liên quan đến thứ đó, thành công
khơi dậy sự tò mò của cậu.
Vốn dĩ ngày mai Thiệu Huy sẽ phải đến
công ty để tiếp nhận lại công việc từ tay Chu Chí Thiên, thế nhưng so
với nó cậu lại càng muốn biết thứ “đặc biệt” trong lời hắn nói rốt cuộc
là cái gì, thôi thì đành hẹn lại anh khi khác vậy.
“Được.”
…
Sáng hôm sau.
Chiếc xe hơi màu đen dừng chân trước cửa viện nghiên cứu, bước ra từ bên trong là hai người Thẩm Thịnh Quân cùng Thiệu Huy.
Như đã nói trước đó, buổi sáng sau khi đã ăn xong, cả hai liền lập tức lái
xe đến đây. Vừa đến đã có người bước ra nghênh đón từ trước, Chu Tô đứng trước của phòng nghiên cứu, nhìn thấy hai người bọn họ liền vui vẻ tiến đến chào hỏi.
“Thẩm thượng tướng, Hoàng thiếu gia.”
“Ngâm Tam đang ở bên trong sao?”
Nó gật đầu sau đó nói: “Mời hai người đi theo tôi.”
Phòng nghiên cứu này được xây lên cách đây không lâu, mọi thứ đều do một tay
hắn chủ trương bí mật xây lên để tiện cho công việc sau này.
Càng đi sâu vào trong, con đường lại càng lúc nhỏ hẹp, cuối dùng họ dừng
chân ngay trước cánh cửa căn phòng được đặt ở dưới lòng đất.
Chu
Tô mở cửa ra, mời bọn họ tiến vào trước còn bản thân thì đi theo phía
sau cẩn thận khóa cửa lại như thể sợ có ai đó theo dõi mình.
Thiệu Huy có hơi thắc mắc: “Có cần phải cẩn thận đến mức đó không?”
Dù sao đây cũng là phòng nghiên cứu của họ, ai lại to gan lớn mật đến mức đột nhập vào chứ?
Nó bắt đầu giải thích: “Đề phòng trước vẫn hơn, dù sao những kẻ làm việc ở đây tâm tư cũng không hề nhỏ.” Đâu ai muốn làm mãi một chức quân y nhỏ
trong quân đội như vậy, so với nó, họ càng muốn bản thân mình được trọng dụng giống như Lạc Ngâm Tam.
“Đến rồi à?” Lạc Ngâm Tam từ bên
trong phòng nghỉ mệt mỏi bước ra, những ngày qua đều thức trắng đêm để
nghiên cứu khiến y mệt mỏi vô cùng.
Nhìn đến buồng dinh dưỡng lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, hắn mới có thể chắc chắn, y thành công rồi.
“Nó đâu?”
Y chỉ chỉ tay về phía bàn làm việc nói: “Ở đằng kia.”
Thẩm Thịnh Quân tiến lại gần, trước mắt hắn giờ đây chính là một cái máy
chơi game nhỏ màu đen. Cũng không chờ Lạc Ngâm Tam nhắc, hắn liền nhanh
tay mở nút nguồn lên.
Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một con virus có dạng hình cầu đang đỏ mắt dữ tợn trừng mình.
004: [Loài người chết tiệt, các ngươi mau thả ta ra!]
Giọng nói nó nghe có vẻ rè rè như bị nhiễu sống, âm thanh phát ra chữ được
chữ mất, thế nhưng họ vẫn có thể hiểu được nó vừa mới nói cái gì.
Thiệu Huy vừa nghe thấy âm thanh của hệ thống liền nhanh chóng dòm vào máy
chơi game trên tay hắn, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú.
“Em có thể chơi thử được không?”
“Tất nhiên là được.” Nói rồi hắn đưa máy chơi game đến cho cậu.
Thiệu Huy từ nhỏ đã chú tâm vào việc học, không ai có thể nghĩ một kẻ chăm
chỉ học tập như cậu lại biết chơi trò chơi điện tử. Thế nhưng cậu lại
hoàn toàn rõ ràng hon ai hết, bản thân ngoài học tập ra thứ cậu yêu
thích nhất chính là chơi game.
Cầm máy chơi game trên tay, Thiệu
Huy thích thú bắt đầu màn chơi, nhưng cậu càng cảm thấy hưng phấn hơn
khi con quái trong game cậu đánh chính là hệ thống.
Thiệu Huy
khoanh chân ngồi trên ghế, ngón tay liên tục ấn vào nút điều Khiển để
đánh quái. Mỗi một lần như vậy, hệ thống liền buông lời chửi mắng cậu,
dù chỉ là tiếng máy móc, nhưng họ lại có thể nghe ra sự đau đớn ẩn chứa
trong đó.
Nhìn Thiệu Huy ngồi chơi hăng say như vậy, hắn tất nhiên cũng cảm thấy vui lây. Nếu sớm biết cậu sẽ vui vẻ như vậy, hắn đã đề
nghị Lạc Ngâm Tam làm ra ngay này từ sớm rồi.