Chương 88 - Hỏi ý
Đương lúc Thiệu Huy đang hăng say chơi game, điện thoại cậu lại bất chợt rung lên, là một cuộc gọi đến, cũng không biết ai gọi cậu vào giờ này nữa.
Không muốn bỏ lỡ màn game, cậu chỉ đành quay sang nhờ hắn giúp đỡ.
“Anh nghe máy giùm em với.”
Bất đắc dĩ, Thẩm Thịnh Quân đành phải đồng ý với cậu. Hắn lấy điện thoại từ trong túi quần cậu ra, nhìn vào màn hình lại thấy người gọi đến là
Hoàng Trường Giang. Đột nhiên lại gọi vào giờ này, hẳn là có chuyện gì
đó quan trọng.
“Con nghe đây thưa ông.”
Vừa nghe giọng ông liền nhận biết hắn:[Là Thịnh Quân à? Còn Thiệu Huy đâu cháu?]
“Em ấy đang bận chút việc, ông gọi cho em ấy có chuyện gì không ạ?”
[Cũng không có gì, chỉ là ông muốn hỏi thằng bé đám cưới tới có muốn mời Kim gia hay không?]
Kim gia dù sao cũng là gia tộc bên ngoại của Thiệu Huy, ít nhiều gì cũng
phải cho họ một chút mặt mũi. Thế nhưng, khi nghe đến hai chữ “Kim gia”
hắn liền lộ ra biểu cảm chán ghét không thể giấu.
Còn nhớ nếu lúc
đó hắn không tình cờ đi ngang qua chỗ của đám người A Đại, có khi đã
không phát hiện ra tấm hình gã cầm trên tay, cũng sẽ không kịp lúc ngăn
cản nguy hiểm đang cận kề cậu.
Bên tận bây giờ khi nghĩ lại, cho
dù bản thân hắn cũng đã làm ra hành động trả đũa đối với Kim Hủy nhưng
không có nghĩ hắn sẽ dễ dàng quên đi chuyện này.
Huống hồ chi…
“Cháu nghĩ là không cần đâu ạ, dù sao thì mối quan hệ đó của bác gái cùng
thiếu gia nhà họ Kim cũng có phần hơi khiếm nhã, nhỡ mà lộ ra bên ngoài
chỉ sợ…”
Hoàng Trường Giang tất nhiên biết rõ, cũng chính vì điều này nên ông mới phải gọi điện đến để hỏi ý.
Dù sao Kim Mai cũng là mẹ ruột cậu, không thể không mời bà đến tham dự
được. Còn về phần Hoàng Tư, càng nhắc ông lại càng cảm thấy đau đầu.
Sau khi công ty con do gã quản lý phá sản, gã liền sa đọa ăn chơi đến các
quán bar, club. Cũng từ đó, gã bị người khác dụ dỗ chơi thuốc, lâm vào
con đường nghiện ngập.
Hoàng Trường Giang cũng xem như đã cắt đứt hoàn toàn với đứa con trai này, bây giờ người thân duy nhất của ông chỉ còn mỗi Hoàng Văn cùng Thiệu Huy mà thôi. Điều đáng mừng ở đây là chú
cũng đã chấp nhận quay trở về sau những ngày tháng bôn ba trên biển, dù
rằng mối quan hệ của cả hai luôn khiến ông phải gay mắt khó chịu, thế
nhưng việc Chu Chí Tâm có… cũng xem như là một điều đền bù nhỏ nhoi
đối với ông.
“Vẫn là nên hỏi ý kiến thằng bé đã, con truyền máy đến nó giúp ông.”
Thẩm Thịnh Quân thở dài, nhìn người con trai vẫn còn đang mãi mê chơi kia,
bất đắc dĩ đứng một bên cầm điện thoại cho cậu nói chuyện.
Thiệu Huy vừa ấn điều khiển game vừa nói: “Con nghe đây thưa ông.”
[Huy này, về khách mời trong hôn lễ, con có muốn mời Kim gia cùng đến dự hay không?]
Cậu hơi cau mày lại, suy nghĩ một lúc lại đáp: “Tùy ý ông ạ.”
Dù sao mối quan hệ của cậu cùng nhà ngoại cũng không thân thiết gì mấy,
thứ ràng buộc duy nhất giữa cậu với họ lại chính là Kim Mai. Mà sau khi
xuất viện bà lựa chọn định cư luôn ở nước ngoài, không còn có ý định
quay về nữa, có lẽ trước lúc đi bà vẫn chưa nói điều này với ông.
[Vậy được, cháu làm gì thì làm đi, ông cúp máy trước.]
“Dạ vâng, tạm biệt ông.”
Hoàng Trường Giang vừa tắt máy, ván game của cậu cũng liền kết thúc. Từ nãy
đến giờ hệ thống cứ liên tục la hét inh ỏi, quả thực khiến người khác
phải cảm thấy khó chịu.
Chơi game cũng khá lâu khiến mắt cậu mỏi
vô cùng, tùy tiện quăng máy chơi game sang một bên, cậu ngước lên chớp
chớp mắt nhìn hắn.
“Sao vậy?”
“Đau mắt.”
Thẩm Thịnh
Quân nghe vậy thì không cách nào ngồi yên được, dò hỏi xem Lạc Ngâm Tam
có nước nhỏ mắt không rồi lấy đến nhỏ vào mắt cậu.
“Lần sau không cho em chơi nữa.” Chơi một lần liền quất tận ba tiếng đồng hồ, bảo sao mắt lại không đau cho được.
“Không được, anh không thể cấm em chơi!” Cậu cật lực phản đối.
Thẩm Thịnh Quân búng mạnh vào trán cậu mắng: “Đồ bướng bỉnh nhà em.” Hắn cứ
nghĩ cậu sẽ biết tiết chế, không ngờ lại chơi đến tận khi bản thân đau
mắt mới chịu ngừng lại.
Cũng không còn chuyện gì nên hai người
không tiếp tục nán lại đây nữa, khi rời đi, Thiệu Huy cầm theo máy chơi
game bên mình như thể sợ hắn cướp đi mất vậy.
“Đưa đây cho tôi, từ nay đến tối em không được phép chơi nó nữa.”
“Đừng mà.” Cậu giấu máy chơi game ra sau lưng, không để cho hắn chạm tới.
Thiệu Huy đối với việc xem hệ thống thành bao cát đánh đi đánh lại hết sức
vui vẻ, cậu chơi đến mức bị nghiện luôn rồi, sau hắn có thể nhẫn tâm làm như vậy chứ!
Hết cách, hắn đành phải dùng đến biện pháp đe dọa: “Em mà không nghe lời, tôi liền mang nó trả lại cho Lạc Ngâm Tam.”
Cậu “hừ” một tiếng, phụng phịu mắng: “Đồ đáng ghét nhà anh, chỉ biết hù dọa em.”
Cho đến cuối cùng, máy chơi game cũng rơi vào tay Thẩm Thịnh Quân. Hắn vứt
đại nó ở một chỗ nào đấy trên xe, sau đó quay sang bảo cậu thắt dây an
toàn vào rồi nhanh chóng đạp ga chạy đi.