Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo - Chương 51 - Đi họp
Thiệu Huy tin tưởng chị đồng nghiệp để chị giúp mình đánh ít kem che
khuyết điểm lên phần má bị sưng lên của mình, thế nhưng dường như không
có gì có thể qua mắt được Thiên Tửu.
Cận kề giờ họp, cậu đi đến
văn phòng của cô để cùng cô đi đến hội trường. Không ngờ ngay sau khi
nhìn thấy cậu, cô lại đưa cho cậu một miếng khăn giấy ướt rồi bảo.
“Lau đi cho chị.”
Cậu ngơ ngác vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô muốn cậu lau là lau cái gì chứ?
Thấy cậu cứ ngơ ra đấy, cô không đợi cho cậu kịp phản ứng trực tiếp dùng khăn ướt lau lên trên má cậu.
Tấm khăn giấy ướt dính đầy kem che khuyết điểm nhanh chóng được cô vứt vào
bên trong sọt rác, nhìn đến vết sưng đỏ trên má cậu, cô nhíu chặt mày
hỏi: “Ai đánh em?”
Cũng đã bị phát hiện, cậu cũng không muốn tiếp
tục giả ngây với cô. Dù sao thì cậu cũng có cảm giác như cô từ lâu đã
nhìn thấu được con người thật của mình, cứ ngơ ngơ ngác ngác quài ra đấy chỉ sợ lại khiến cô phải cảm thấy khó chịu.
“Xô xát với đồng nghiệp một chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu thưa giám đốc.”
Nhưng cô lại rất cố chấp với vấn đề này, một khi đã hỏi liền phải hỏi cho ra lẽ.
“Xô xát với ai?”
Cậu không có ý định đáp, cứ im im như vậy cho đến tận giờ họp. Thấy vậy cô cũng chỉ biết thở dài, cùng cậu đi đến hội trường.
Vừa đi Thiên Tửu vừa nói: “Em không nói chị cũng có cách tìm ra.”
“…”
Hơn ai hết Thiệu Huy biết rõ cô dễ dàng có khả năng biết được ngọn ngành sự tình ngày hôm nay, gã nhân viên kia sau ngày hôm nay có bị đuổi việc
hay không thì còn phải xem lại cách ăn ở của mình rồi.
…
Vào bên trong phòng họp, mọi cửa sổ trong phòng lúc này đều bị kéo kín lại
hết, không để cho ánh sáng có cơ hội lọt vào bên trong.
Chờ đến
khi mọi người đã đến đầy đủ, màn hình lớn mới bắt đầu chiếu hình ảnh về
công đoạn sản xuất quần áo của công ty. Ai có thể không biết những công
đoạn này đến từ nhà xưởng nào nhưng Thiệu Huy lại rõ như ban ngày, đây
chẳng phải là công đoạn sản xuất áo của nhà xưởng Lập Hoa hay sao?
Cậu đã từng xem qua những công đoạn này rồi, có thể nói đầu óc cậu ghi nhớ
rất tốt nên chỉ xem qua một lần liền có thể nhớ rõ không thể nào quên
được. Huống chi sự việc giám sát nhà xưởng đó để lại ấn tượng sâu sắc
trong đầu cậu đến như vậy thì thử hỏi, cậu còn có thể quên được sao?
Chỉ tiếc là hôm nay Thiên Tửu dẫn cậu đến phòng họp quá bất ngờ nên cậu
không kịp chuẩn bị thứ gì, nếu mà biết sớm sẽ có cơ hội tốt như vậy thì
cậu nhất định sẽ đem theo máy quay lén để ghi lại phần trình chiếu này
làm bằng chứng rồi.
Dường như có thể nhận thấy được sự lơ đãng của cậu ở thời điểm
này, cô giả vờ ho lên vài tiếng nhằm thu hút sự chú ý của cậu, ngụ ý
nhắc nhở cậu nên tập trung vào công việc của mình.
Thiệu Huy rất
thông minh, có thể nhanh chóng hiểu rõ được điều Thiên Tửu muốn nói với
mình thông qua hành động này, cậu tạm thời gác suy nghĩ trong đầu sang
một bên, tiếp tục nghiêm túc quan sát màn hình để còn ghi chép lại cho
cô.
Buổi hợp ngày hôm nay cũng chỉ đơn giản là nói về quy trình
sản xuất quần áo của công ty, quy trình sản xuất áo cậu rất quen thuộc
thế nhưng quần thì lại hoàn toàn lạ lẫm, không biết rằng nó được sản
xuất bởi nhà xưởng nào, có can hệ gì với tập đoàn nhà cậu không?
Chỉ mong rằng nó sẽ không dính dáng gì đến nhiều, nếu không sau khi trở về
chỉ sợ cậu lại phải đích thân tìm đến nhà xưởng sản xuất để tiếp tục
giám sát.
Kết thúc buổi họp, Thiên Tửu dẫn Thiệu Huy trở về văn phòng mình, đợi đến khi cửa phòng đóng lại cô mới lên tiếng chất vấn.
“Đang trong buổi họp mà em lại lơ đãng cái gì, chị dẫn em đến để quan sát rồi ghi chép vào sổ chứ có phải để em suy nghĩ những chuyện vu vơ đâu?”
Biết rằng cô đã tức giận, phần nào nguyên nhân cũng là do mình không tập
trung vào công việc cô đã giao cho, vậy nên cậu rất thành thật mà nhận
sai.
“Xin lỗi giám đốc, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Cô đe dọa: “Lần sau mà còn như vậy, chị trực tiếp đuổi việc em.” Có thể
ngày phỏng vấn cô không có quyền hạn không nhận cậu vào làm việc, nhưng
bây giờ vào làm rồi cô lại hoàn toàn có đủ khả năng để đuổi cậu đi bất
cứ lúc nào mình muốn.
Thiệu Huy cũng rất biết lấy lòng, hùa theo mà vâng vâng dạ dạ nói: “Em biết rồi, những lần tới sẽ không để chị phải tức giận.”
“Nói được thì nhớ làm được.”
“Vâng vâng.”
“Được rồi, để sổ ghi chép lại cho chị còn em thì trở về vị trí làm việc của mình đi.”
“Vậy em xin phép rời đi trước.”
Sau khi đi, cậu cũng không quên giúp cô đóng cửa lại. Rời khỏi văn phòng,
cậu không quay trở lại phòng làm việc ngày mà đi đến một góc vắng người
gọi điện thoại.
Cậu muốn đem chuyện này báo cáo lại cho ông nội
một tiếng để ông còn phòng bị, một nhà xưởng Lập Hoa là quá đủ, bây giờ
nếu còn để thêm một nhà xưởng khác phải vướng vào chuyện này chỉ sợ tập
đoàn sẽ phải đối mặt với mức thiệt hại không hề nhỏ.