Chương 54: Kẻ kỳ dị
“Từ Bạch Vũ, em thật sự là ai?”
*Xoạt*
Từ bên ngoài cửa sổ một cơn gió to bất chợt thổi vào khiến xấp giấy trượt khỏi tay cậu bay tứ tung, lộn xộn rơi vãi trên giường lẫn dưới đất. Những mảnh giấy rơi bao gồm rất nhiều thông tin kèm hình ảnh, tất cả chúng đều là về con người cậu.
Phơi bày rõ ràng Từ Bạch Vũ thực sự là ai.
Bắt đầu từ quá khứ cho đến hiện tại. Sắc mặt Cố Dục Thiên bình thản, ánh mắt hiện tại nhìn cậu không còn dịu dàng, dáng vẻ đối đáp ân cần thay thế bởi sự cẩn trọng. Cậu hiểu rõ hắn chỉ biểu hiện gương mặt này khi trước mắt là một mối nguy hiểm cần phải đề phòng. Hắn cất giọng đều đều.
“Em nhường như chẳng hề yêu em trai của mình…”
Hắn đã biết trước đây Từ Bạch Vũ đã đối xử tệ đến như thế nào với Từ Vũ Niên. Tiểu học, trung học, trung học phổ thông còn từng giao lưu với rất nhiều thành phần xấu, gây ra không ít chuyện. Không phải một người anh sẵn sàng đứng ra bảo vệ em trai, mà vốn là cơn ác mộng tột cùng của em trai.
Không chỉ Từ Vũ Niên là nạn nhân, vài học sinh khác cũng bị nhóm của Từ Bạch Vũ bạo lực thể xác lẫn bạo lực tinh thần đến mức phải bỏ học để điều trị tâm lý. Hậu quả tất nhiên đều đổ tất cả lên vai của cha và dì Hoa. Họ đã phải đứng thay mặt đứa con trai mà quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Vì để con trai không bỏ nhà đi mà họ đã không la mắng. Phương pháp nuôi dạy nuông chiều ảnh hướng không ít đến tính cách của Từ Bạch Vũ.
Từ Vũ Niên hoàn toàn ngược lại, hiểu chuyện từ khi còn bé. Vì tiếng xấu của anh trai mà bị ảnh hưởng theo, dần dần bạn bè xa lánh, nhưng y lại giấu nhẹm không để người khác biết. Mỗi ngày đi học đều cô độc một mình, vô cùng khó khăn và chật vật. Sự căm ghét của Từ Bạch Vũ lên y chưa từng một giây nào suy giảm, ngày ngày tính kế tìm cách để mẹ con y ra khỏi nhà.
“Nếu không cứu em ấy, tôi chắc chắn sẽ hối hận.”
Không do dự dùng thân mình bảo vệ Từ Vũ Niên, nói ra câu đó với ánh mắt kiên định… không phải hối hận mà là cảm giác có lỗi
Cố Dục Thiên đưa ngón cái đè lên môi dưới của cậu, thản nhiên bồi thêm một câu: “Cái miệng nhỏ này ở chi nhánh cũ nói được mấy câu tốt đẹp?”
Khi đi làm, tính tình Từ Bạch Vũ cũng không khá hơn. Tiếng xấu trong công ty rất nhiều cũng không đi qua xa vì chỉ mới vào làm được nửa năm. Nhưng ít nhiều mọi người đều nhận định rằng người rất kiêu ngạo, dễ nổi nóng, không kiên nhẫn, không có khả năng teamwork… Mức độ làm việc tầm trung, nếu không muốn nói là yếu ớt trong một số mặt nhất định.
Người cật lực làm việc bên cạnh hắn, tay chân nhanh nhẹn, kỹ tính và có tinh thần trách nhiệm cao. Cũng coi là kẻ vô dụng?
Cố Dục Thiên vì những nguồn thông tin mâu thuẫn lẫn nhau mà đấu tranh không ngừng. Nhưng nút thắt hoá giải toàn bộ sự việc là một nút chết.
“Thôi, thôi xong mẹ rồi!” Mặt Từ Bạch Vũ cắt không còn giọt máu.
Tất cả các tội trạng đều được liệt kê rõ ràng, mạch lạc không thiếu một chi tiết nào. Nếu bây giờ nói bị đá chọi trúng đầu rồi tỉnh ngộ thì hắn có tin không?
Cậu run rẩy muốn trốn khỏi ánh mắt tra khảo của Cố Dục Thiên, nhưng cằm bị nắm chặt nên đầu không xoay được chỉ có thể di dời ánh mắt nhìn về hướng khác. Tay cậu vô thức đưa lên xoa xoa cổ, khoé môi giật giật cười ngượng nhỏ giọng nói.
“Tôi, chuyện này n—“
“Em muốn nói rằng đây chỉ là quá khứ bốc đồng?”
“?”
“Khi thông suốt rồi mới thay đổi?”
“Biết, biết hay vậy!” Từ Bạch Vũ đổ mồ hôi hột nhìn hắn.
Tất cả mọi lý do để chống chế đều bị Cố Dục Thiên lôi ra hết, nói với một biểu cảm: mặt tôi giống như sẽ tin sao?
Làm gì có chuyện sự kiêu ngạo và thù ghét kéo dài gần 20 năm mà có thể sau một đêm đã cảm thấy hối hận? Trừ phi…
Hắn ấn cậu nằm xuống giường, ngón tay trỏ di chuyển chạm vào yết hầu người nằm dưới thân, từ từ đến xương quai xanh đến giữa ngực kết thúc ở phần bụng hơi nhô lên. Giọng nói trầm thường ngày hiện tại trở thành đoạn dây xích cuốn lấy cậu.
“Bên trong này, đổi thành một người khác.”
Câu nói khiến Từ Bạch Vũ không dám tin vào tai mình, đồng tử mở căng trong vô thức nín thở, không dám động mạnh.
“Làm sao đây?! Mình phải làm gì? Anh ấy—!”
Tay vừa đưa lên đã bị Cố Dục Thiên tóm chặt. Hắn ngồi đè lên chân người dưới thân, dùng một tay khống chế cả hai cổ tay cậu cố định trên đỉnh đầu, mỉm cười đắc ý.
“Có lẽ em không biết bản thân có thói quen xoa cổ khi nói dối?”
Từ Bạch Vũ từ nãy giờ không nói được một câu nào đàng hoàng. Hoài nghi không biết hắn có khả năng đọc suy nghĩ hay không mà hiểu rõ cậu hơn chính bản thân cậu.
Cố Dục Thiên tiếp tục bóp má cậu, nắn nắn tự mình chơi rất vui, sau đó mới tự bật cười nói.
“Thay vì đổi người khác, việc em đột ngột hối hận dễ tin hơn.”
“Vậy anh muốn tôi nói về điều gì?” Cậu cố giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi đối diện với hắn.
Trong lòng cậu thật sự rất hoảng, bụng cồn cào cảm giác muốn nôn sắp dâng lên đến cổ họng. Trong nguyên tác khi điều tra ra được những chuyện mà phản diện gây ra cho Từ Vũ Niên, thời điểm đó nếu y không kịch liệt phản đối, ngăn không cho hắn ra khỏi nhà thì chắc chắn sẽ đi tìm Từ Bạch Vũ tính sổ.
“Với thái độ này mình có cảm giác trọng điểm không phải đặt ở đó? Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra?!”
Cả hai im lặng mất một lúc, Cố Dục Thiên mới thả người, thở dài ngồi sang một bên. Hắn mở bóp để trong túi quần, lấy ra một tấm ảnh cũ. Tấm ảnh dường như đã rất lâu nhưng vẫn được đặt cẩn thận trong sleeve chứng tỏ chủ nhân rất trân trọng nó.
“Cầm lấy.”
Cậu nhận bằng cả hai tay, chăm chú xem nó, nghiên đầu không hiểu hắn có mục đích gì. Tấm ảnh là hình của ba người, Cố Dục Thiên, Triệu Phong và một cô gái. Kỳ lạ là Triệu Phong đứng sát mép tấm hình, hình chụp ba người không ở vị trí trung tâm. Nhường như đây không phải là một bức hình hoàn chỉnh. Từ Bạch Vũ nheo mắt cảm giác nhường như đã gặp qua cô gái trong ảnh ở đâu.
“Đây… là ai?”
Chân mày hắn nheo lại, hai tay đan vào nhau nghiêm túc hỏi cậu.
“Em thật sự không biết đó là ai?”
Cậu lắc lắc đầu.
“Tôi không chắc, nhưng có vẻ như là không.”
“Lâm Lưu Hạ.”
Cả người cậu khựng lại, hắn lại tiếp tục nói.
“Quả nhiên em có phản ứng với cái tên này.”
“Haha… đây có phải là em họ của anh?”
“Sao em biết con bé là em họ tôi?”
Từ Bạch Vũ lúng túng trả lời ngắt quãng.
“V–vì là con gái của ngài Lâm Húc nên—“
“Việc tôi có quan hệ họ hàng xa với thầy Lâm số người biết không quá mười đầu ngón tay. Triệu Phong cũng chắc chắn sẽ không kể cậu nghe chuyện này.”
Ánh mắt Cố Dục Thiên trầm xuống, nhường như mỗi lần nhắc đến Lâm Lưu Hạ tâm trạng hắn càng tệ đi.
“Chuyện em nói với Từ Vũ Niên ngày hôm qua tôi đều biết. Xin lỗi vì đã gắn thiết bị nghe lén lên người em.”
Cậu tròn mắt kinh ngạc, từ lúc nào mà hắn có thể?! Não vận dụng toàn bộ chất xám tìm ra một lý do thích hợp, tay khẽ nâng lên nhưng lại giật mình hạ xuống.
“Mình đúng là có thói quen này!” (Đó giờ hoàn toàn không để ý).
“T–tôi cũng chỉ là nghe lời truyền miệng từ người khác. Tôi hiểu tin đồn không chính xác không đáng tin nhưng tôi muốn thử nhỡ đâu…”
Cố Dục Thiên cúi đầu, một tay che mắt một tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh tím. Hắn gằn giọng đầy phẫn nộ.
“Tin đồn?! Là tên khốn nào truyền con bé ở học viện Âm Nhạc?!! Tôi sẽ đấm chết hắn!”
Từ Bạch Vũ giật mình, hoang mang nuốt nước bọt nhìn hắn. Tại sao lại kích động như vậy?
“A Thiên, đây chỉ là tin đồn tôi—“
“Lâm Lưu Hạ… mất rồi.”
“S–Sao…?”
“CON BÉ ĐÃ MẤT KHI MỚI 18 TUỔI!!!”
Bờ vai to lớn run nhẹ, hắn cắn môi kiềm chế tiếng gầm gừ trong cổ họng.
“Học viện Âm Nhạc là khát khao của con bé…”
“…”
Cả người cậu vô lực tự đổ về sau, mềm oạch dựa lên thành giường. Gương mặt cứng đờ tái mét, chằm chằm nhìn vào lòng bàn tay của mình.
“Tôi là một kẻ dị hợm!”
Kết thúc chương 54.