Chương 53: Kẻ giả mạo
Vì vậy, ai ra vào chắc chắn đều phải đi ngang qua đây.
. 12h50
Phòng khách chỉ còn lại chiếc đèn bàn đang bật, ánh sáng yếu ớt của mặt trăng từ bên ngoài hắt vào qua lớp cửa kính dày trong suốt. Phía dưới hiện rõ khung cảnh đô thị lung linh, nhịp sống vẫn đang tiếp diễn, các toà nhà sáng đèn.
Sự phát triển ở thành phố chưa từng ngủ quên.
“Nỗ lực à…”
Từ Bạch Vũ ngồi trên sofa thẫn thờ nhìn về phía xa. Cậu biết con người đang cố gắng cho nhiều mục đích khác nhau, vì hiện tại và vì tương lai. Ở thế giới cũ, cậu từng hy vọng rằng bản thân có thể tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, mua một căn nhà riêng chăm sóc mẹ… Nhưng thực tế đã đập tan trong khoảng thời gian ngắn biến chúng thành vọng tưởng.
Vùng vẫy rất lâu mới phát hiện bản thân ở trong đám bùn lầy, càng cố gắng thì càng chìm sâu.
“Chờ đã, tự nhiên tâm trạng mình đi xuống ngang vậy?”
Cậu bừng tỉnh, trong không gian về đêm kết hợp căn phòng yên tĩnh của toà cao ốc, combo cực kỳ dễ khiến người ta rơi vào suy tư. Bạn nhỏ vỗ vỗ hai bầu má mềm xua đi suy nghĩ buồn bã, đứng dậy rót một cốc sữa ấm. Nhâm nhi uống được vài ngụm thì đồng thời chiếc điện thoại trên bàn sáng lên rung vài tiếng. Từ Bạch Vũ cười khổ.
“Đúng là không thể làm lơ được mà…”
“Tin nhắn mail của đồng nghiệp…”
“Hàiii.”
Cậu vừa đọc vừa thở dài, trong ánh mắt không nổi sự thất vọng. Từ khi Varel rời đi đến bây giờ Cố Dục Thiên vẫn không hề có dấu hiệu phản hồi tin nhắn và cuộc gọi. Thú thật cậu cảm thấy bất an vì sự đột ngột biến mất của hắn. Dù đã kiểm tra lại lịch trình lẫn kế hoạch xác nhận rằng hắn vốn dĩ không có việc gì phải ra ngoài đến khuya. Hơn nữa chính vì không biết người ở đâu nên không thể ra ngoài tìm, thành phố H vẫn không phải là nơi an toàn đối với CL. Tùy tiện hành động sẽ càng gây thêm rắc rối.
“Giải quyết công việc trước đã.”
Nhân viên của CL đang gặp vài khó khăn, Từ Bạch Vũ đi lấy laptop rồi hỗ trợ xử lý dự án ngay tại phòng khách. Sau khi hoàn tất, màn hình đã hiển thị hơn 1h30, cậu vươn người rồi ngáp dài, bất giác lại nghiêng đầu ngó ra cửa.
“…”
Sự im lặng khiến tâm trạng trở nên nặng nề, nhìn xuống chiếc điện thoại chỉ hiện đoạn nhắn từ một phía, phút chốc bỗng cảm thấy không vui. Bạn nhỏ dứt khoát thẩy điện thoại sang một bên, quay mặt đi ôm gối bĩu môi.
“Dù sao anh ta cũng lớn rồi, lớn hơn cả mình nên đâu cần phải—“
*Brừu*
Màn hình lần nữa sáng lên, cậu lén lút, do dự mới quyết định cầm điện thoại lên.
“Chị Lily?”
Ngạc nhiên khi Lily lại là người gửi tin nhắn đến kèm một đoạn video dài 20 giây.
Lily: “Vũ Vũ ngủ chưa? Xin lỗi đã làm phiền em vào giờ quái đản. 🤧”
Lily: “Có cái này lúc nãy chị chưa kịp cho em xem.”
Lily: “Hãy nghe ở nơi yên tĩnh nhé.”
Cậu dù không hiểu gì vẫn bấm vào xem, đoạn video hiện lên là hình ảnh đen trắng.
“Là cảnh siêu âm…”
Trong video có thể thấy được đầu và trán của bé con khá to, còn thân mình thì bé xíu. Bỗng nhiênbên tai cậu đang nghe và nghe những tiếng “thình thịch” đầy bất ngờ.
Âm thanh vang vọng giữa khoảng không tĩnh lặng, thật thần kỳ, thật tuyệt diệu. Là minh chứng rõ ràng cho kỳ tích. Em nhỏ xíu của cậu đang sống rất khoẻ mạnh. Em ngoan ngoãn chờ đến ngày đón chào thế giới mới.
“Hức…”
Nước mắt không nghe lời điều khiển từ não bộ, cứ vậy mà chảy xuống. Không phải là ảo tưởng, cũng không phải do cậu điên quá hoá rồ. Trong bụng thật sự có bé con, tồn tại một sinh linh phát triển mạnh mẽ. Áp chiếc điện thoại vào gần tai, cảm nhận hơn nữa từng tiếng nhỏ. Từ Bạch Vũ lặng lẽ đưa tay chạm vào bụng, thật sự không có quá nhiều khác biệt nhưng hình như đã nhô lên một chút.
Tim cậu đang rung động, trong ánh mắt tràn ngập lấp lánh:
“Bé con của mình.”
Sau đó có một bạn nhỏ đã tua đi tua lại đoạn video ngắn, tự mình trong bóng tối xem rất lâu.
______
. 3h40
*Cạch*
Sàn nhà phản chiếu bóng đen lớn, tiếng gót giày va vào nền nhà phát ra tiếng động nhỏ. Dù nhường như người đi đã nhẹ nhàng hết sức có thể.
Dưới ánh trăng sáng ngũ quan người đang bước vào dần dần hiện rõ. Cố Dục Thiên chậm rãi tiếp cận, đơn giản dựa vào ly sữa uống dở trên bàn cùng đôi dép đi trong nhà đặt bên cạnh sofa, dễ dàng đoán được trong phòng khách có người. Việc đầu tiên hắn cẩn thận quan sát người đang cuộn mình như chuột hamster mà ngủ say.
Khi chắc chắn rằng Từ Bạch Vũ đã chìm vào giấc ngủ sâu mới giáo giác nhìn xung quanh. Thấy chiếc áo khoác nâu của cậu đang vắt trên ghế, Cố Dục Thiên nhanh chóng cầm lên nhẹ nhàng thu hồi thiết bị nghe lén đằng sau cổ áo.
Hoàn tất việc cần làm, hắn liếc nhìn về phía sofa. Trên người cậu chỉ đắp tạm một cái chăn mỏng, lại còn ngắn. Hơi lạnh phà vào liền co vai rúc nửa mặt vào chăn. Chân mày Cố Dục Thiên hơi nhăn lại, không thể cản nổi sự mệt mỏi mà chậc một tiếng.
“Hừ, tự nhiên lại thấy khó chịu–“
“Ưm…”
Từ Bạch Vũ cựa mình, lật người sang một bên. Chiếc điện thoại cầm trong tay vô tình tuột ra rơi xuống đất, bên dưới trải thảm lông nên không gây ra tiếng động lớn. Trong đầu hắn nhường như đang có suy tính, cuối cùng quyết định nhặt điện thoại của cậu lên. Khi bấm mở máy thì quả nhiên đã khoá mật khẩu.
Hắn cầm tay cậu nhẹ nhàng sử dụng vân tay ngón cái để mở. Sau khi xác nhận thành công, chưa kịp hành động tiếp đã nhìn thấy một file đang mở sẵn.
“Video?”
Cố Dục Thiên không chần chừ bấm nghe, để loa áp sát tai. Sau khi nghe xong đã im lặng khá lâu, vai hạ xuống buông lỏng. Hắn đưa tay vuốt tóc ngược về sau, đem điện thoại cậu tạm thời để trong túi quần. Sau đó chầm chậm chạm vào vai Từ Bạch Vũ, dễ dàng nhấc bổng cơ thể của người trưởng thành.
Vừa di chuyển về phòng ngủ, vừa cụng nhẹ trán mình vào trán cậu. Trong miệng thì thầm hỏi bên tai bạn nhỏ.
“Tôi nên làm gì với em đây? Kẻ giả mạo?”
_____
. Sáng hôm sau.
“Hmm, m–mình đã ngủ bao lâu vậy?”
Vì hôm qua ngủ trễ nên đến tận gần trưa Từ Bạch Vũ mới mở mắt nổi. Cậu chưa tỉnh hẳn lọ mọ ngồi dậy, mặt mũi bơ phờ trông cứ như cây nấm rơm. Theo phản xạ đưa tay dụi mắt rồi trong ngơ ngác nhìn xung quanh. Tối qua hình như đã ngủ quên trên sofa sao bây giờ đã nằm trên giường rồi? Đây càng không phải phòng cậu. Phòng của cấp trên cậu.
“Lẽ nào—“
*Loạt xoạt*
Nghe bên ngoài phát ra tiếng động nhỏ, cậu tức thì nhận ra, vẻ mặt hớn hở bước xuống giường. Nhưng khi đặt một chân lên sàn nhà, cửa phòng cũng vừa mở. Cố Dục Thiên mang theo một phần bánh sandwich và sữa tươi đi vào trong.
“A Thiên. Anh về rồi, hôm qua—“
*Cạch*
Hắn đặt khay ăn xuống đầu giường bên cạnh, lạnh nhạt lên tiếng.
“Mau ăn đi.”
Cả quá trình không nhìn cậu lấy một cái. Rất không giống bình thường.
“A Thiên, anh—“
Từ Bạch vươn tay, hắn ngay lập tức né sang một bên tránh cái chạm của cậu. Cố Dục Thiên quay đi lấy một cái ghế đặt ké bên giường cậu, bình tĩnh ngồi xuống. Lần này nhìn trực tiếp vào mắt cậu, giọng đều đều như cũ nhường như đang tạo khoảng cách giữa hai bên.
“Mau ăn.”
Hắn đang ra lệnh cho cậu. Bạn nhỏ dưới ánh mắt ủy hiếp sợ không dám đối diện, nhanh chóng cầm miếng bánh mì lên ăn.
“Mình đã gây ra hoạ gì à?…“
Cậu cắn từng ngụm lớn chưa nhai kỹ đã vội nuốt kết quả bị nghẹn, đấm thùm thụp vào ngực để thức ăn trôi xuống. Ly sữa được đưa đến miệng kịp thời mới cứu cái mạng nhỏ. Từ Bạch Vũ nghiêng đầu, giọng nói đứt quãng.
“C–cảm ơ…”
Để ý kỹ, một tay Cố Dục Thiên cầm ly sữa, một tay đang nắm chặt ga giường, còn hơi run rẩy nhẹ.
Hắn đang đấu tranh vì điều gì?
Cậu không ăn nổi nữa, có chuyện gì đó đã xảy ra và chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
“A Thiên. Anh có gì muốn nói với tôi phải không?”
Hắn nhìn cậu, biểu cảm muộn phiền quay người đi lấy trong ngăn bàn làm việc một tệp phong bì dày.
“Là gì vậy?”
Từ Bạch Vũ nhận lấy, mở ra xem xấp giấy bên trong. Mắt cậu càng đọc càng mở to, tay siết chặt xấp giấy đến nhăn nheo. Mồ hôi lạnh chảy trên trán, lăn dài qua xương gò má. Yết hầu chuyển động nuốt nước miếng. Rõ ràng là biểu hiện của chột dạ.
Cố Dục Thiên lấy ra trong túi áo một tấm ảnh. Hắn nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự lúng túng và sợ hãi.
“Cứ như là một người khác vậy.”
“Từ Bạch Vũ, em thật sự là ai?”
Kết thúc chương 53.
Bên dưới có sao bình chọn nào~