Chương 5: Cô thích trà xanh sao?
Dưới trời nắng hơn ba mươi hai độ, Khả Di cưỡi con xe tay ga lao trên đường đông đúc xe cộ. Lần theo địa chỉ mà cuối cùng chiếc xe của cô cũng dừng lại ở trước cửa của một tập đoàn lớn, cô thoáng có chút trầm trồ và ngưỡng mộ trong lòng. Một suy nghĩ khẽ loé lên trong đầu, nếu sau này ra trường mà được xin vào tập đoàn lớn thế này để làm việc thì quả là có phúc nhiều đời mất.
Bước vào sảnh, Khả Di nhanh nhảu gọi cho lễ tân (người bảo cô giao nước đến):
– “Dạ chị ơi em đến giao nước ạ!”
– “À chị cảm ơn nhé!”
Vì là đơn hàng thanh toán bằng phương thức chuyển khoản nên Khả Di nhanh chóng rời đi.
– “Dạ không có gì, em xin phép về trước. Cảm ơn chị đã ủng hộ.” Cô khẽ cúi người rồi xoay lưng ra phía cửa chính.
Rời đi nhanh nên cô không để ý rằng phía sau lưng đang có người dõi theo bản thân. Không ai khác là Phác Triết Lực, sở dĩ anh ở đây là vì tập đoàn này là của anh. Trên địa chỉ cũng có ghi tên nơi đến là sảnh chính tập đoàn Phác Thịnh, chỉ là cô chẳng nhớ và quan tâm người đứng đầu ở đây là ai mà thôi. Hiện giờ đã đến giờ mà anh cho phép mọi người được ăn uống và nghỉ trưa, anh cũng đang định ghé một cửa hàng nào đó để dùng bữa nhưng có lẽ bây giờ anh hơi khát hơn là đói.
– “Chào chủ tịch.” Nhân viên ở sảnh khi thấy anh đều cúi đầu chào một tiếng.
– “Cô cho tôi xin địa chỉ quán nước mà cô vừa đặt được chứ?”
– “À dạ được thưa chủ tịch, dạ là quán Relax ở gần rạp phim Uni ạ!”
Vừa nhận được thông tin như bản thân mong muốn, Triết Lực liền lập tức lao như bay về phía sảnh – nơi chiếc xe Rolls Royce Phantom của anh đang được dừng bánh tại đó – hành động của anh làm thư kí ở phía sau được một phen bất ngờ vì không nghĩ chỉ vì cơn “khát nước” mà lại nôn nóng như thế. Thật khác với tác phong thường ngày của chủ tịch Phác mà anh thường thấy, thật doạ ngất bảo bảo rồi.
Trên xe hiện giờ đang có một thân ảnh như ngồi trên đống lửa vì sắp được gặp “tình trong mộng”, anh cất giọng hối thúc tài xế:
– “Cậu lái nhanh lên một tí đi, chậm chạp thật!”
Anh thư kí cùng tài xế đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, ngầm đặt dấu chấm hỏi to lớn về người đang cáu gắt ở đằng sau kia.
Chiếc xe nghe theo lời chủ nhân mà nhanh chóng dừng ngay cửa hàng đồ uống mang tên Relax, chẳng cần thư kí mở cửa mà Triết Lực đã mở và sải bước nhanh vào quán. Khi đi nhưng vẫn không quên để lại câu nói đầy thâm sâu khiến trái tim cậu thư kí như muốn vỡ vụn:
– “Đi đâu thì tùy, đừng ám ông đây tìm người.”
Ơ ai ám ai mới phải đây? Cậu thư kí ai oán nhìn chủ tịch nhà mình, cố nhìn thêm loạt hành động kì quái của Phác tổng mà chàng thư kí tên Quang buộc miệng nói:
– “Ngày gì đây? Tôi là ai và người đó làm sao vậy kìa? Hết cứu.” Cậu thư kí khẽ thở dài.
Tình hình trong quán cà phê nhỏ:
– “Cà phê Relax xin chào ạ! Cho hỏi anh muốn dùng gì?”
Giờ thì Khả Di cô nhớ mặt thật rồi, cô không phải vô tâm đến mức gặp qua hai lần mà chả thèm để người ta vào mắt. Đã vậy cái người trước mặt này còn gây ra một ít “sóng gió” cho cô suốt mấy ngày vừa qua nữa kìa, ta ghim.
Còn bản thân Triết Lực lúc này chả biết cô gái mình ngày đêm mong nhớ đang thầm đem mình ghim lên bảng đen. Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng quả thật ông trời dường như nhận ra tấm chân tình của anh mà để người nhận yêu cầu của anh là cô – Di Di nhà chúng ta – vậy nên anh vui vẻ ra mặt liền nói:
– “Cho tôi hỏi thường thì cô sẽ chọn món đồ uống nào?”
Đây có thể gọi là tuyệt chiêu thăm dò sở thích đúng chứ? Nhưng với người không có kinh nghiệm yêu đương như cô thì chẳng thể nhận ra. Cô ngờ nghệch hỏi lại:
– “À dạ có phải ý anh là món bán chạy nhất ở quán chúng tôi phải không ạ?”
Khả Di vừa dứt câu anh liền đáp trả chỉ vì sợ cô không hiểu ý mình.
– “Không, ý tôi là cô thường thích uống gì ở đây?”
Cô nghe anh nói xong thì thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và nói:
– “Dạ tôi thường uống matcha đá xay thưa anh.”
– “Cô thích trà xanh sao?”
Gì đây cha nội? Tui thích gì thì kệ tui đi, hỏi làm gì vậy trời. Tui thích matcha chứ tui không thích làm người thứ ba đâu nha ông – đó là suy nghĩ trong lòng của Khả Di chứ cô chẳng dám nói ra – cô khẽ thở nhẹ, trên môi nở một nụ cười công nghiệp rồi nói với anh:
– “Dạ phải, phiền anh gọi giúp tôi đồ uống nhé!”
Triết Lực cảm thấy cô gái này đang khó chịu với anh dù không nói ra, nhưng với một người bình thường chịu khó để ý vẫn có thể nhận ra chứ đừng nói gì đến một “con sói” có thâm niên hơn cả thập kỉ trên thương trường như anh.
– “Tôi cũng thích uống matcha đá xay, làm giúp tôi một ly.”
…- Còn tiếp -…