Chương 40: Quan trọng là kĩ năng
- Trang Chủ
- Phác Tổng Sủng Hạnh Cô Nhóc Vô Tâm - Khiết Hạ
- Chương 40: Quan trọng là kĩ năng
– “Con tự bắt xe về được, mọi người không cần lo đâu.” Cô lên tiếng tìm lí do từ chối trước.
Ngay lập tức ba mẹ cô liền ngăn cản ngay ý định tuyệt sách vừa chớm nở này:
– “Để con đi một mình ba mẹ không yên tâm tí nào, huống gì còn có Tiểu Phong ở đây.”
– “Nhưng mà…”
– “Không có nhưng nhị gì hết, thánh chỉ đã ban. Cấm ngươi phản kháng, mẫu thân ngươi sẽ buồn đó.” Câu bông đùa của ba cô thành công khiến mọi người bậc cười rôm rả, duy chỉ có hai bạn trẻ là khoé miệng còn chẳng chịu nhấc lên chứ đừng bàn đến cười.
Cô vừa định mở lời phản đối liền bị ba cất giọng phụ hoạ thêm cho mẹ, còn nói đó chính là nhiệm vụ bắt buộc. Ôi trời ơi, cô có thật sự là con gái của hai người này không cơ chứ. Quả nhiên là do cái tên sao quả tạ đó ám cô rồi, lúc nào cũng chỉ thấy màu khói đen – Yến Băng một lòng mang chấp niệm xấu, lôi tên anh ra mà rủa thầm.
Phía anh cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi ba anh trước khi rời khỏi nhà hàng còn ghé vào tai mà nói nhỏ, nội dung chứa đầy sự đe doạ. Nhiều lúc anh còn phải nghi ngờ xem bản thân có thật sự là con ruột không đấy, ba anh choàng tay mình lên vai anh rồi ghé đầu nói:
– “Về tận nhà, chụp hình báo cáo. Con mà giở trò thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.”
– “Nhìn mặt con trai ba giống người không đàng hoàng lắm sao mà ba nói vậy?” Anh khẽ cười vì ba anh cho rằng bản thân mình là kẻ chuyên giở trò, xem có tức không cơ chứ.
– “Ba chỉ nói vậy, còn bản thân con có như vậy không thì chính mình vẫn là người rõ nhất.”
Sau cùng cả anh và cô vẫn là không ai có thể từ chối yêu cầu của bốn vị phụ huynh đây, kết quả là anh vẫn phải đưa cô về nhà. Cả hai cùng xuống hầm gửi xe, vừa yên vị vào ghế phụ lái bên trong chiếc xe thể thao màu đỏ rượu thuộc nhãn hiệu Ferrari đình đám, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì cô đã được tận mặt chứng kiến cảnh một trong những em ghệ tươi xanh nhưng “mất não” của người được xem là vị hôn phu của cô đang điên cuồng khóc lóc chặn đầu xe. Quả nhiên là không hổ danh người đàn ông đào hoa nhất nhì thành phố này, thế quái nào mà ba mẹ cô lại ưng bụng mới khổ. Tiêu chuẩn con rể của phụ huynh nhà cô xem ra cũng thật kém!
– “Anh Phong, anh giải thích cho em mau. Đây là con nhỏ nào?” Ả ta vừa mếu, vừa chỉ tay vào cô.
Vừa nhìn là cô đã có đáp án trong lòng, lại là bộ sưu tập “ong bướm” để trưng của tên đào hoa này. Cách nhận biết hạng người này xem ra cũng quá khinh thường trí óc của cô rồi, váy áo thì ngắn cũn cỡn, thích trưng diện đồ hiệu nhưng nhìn xem có khác nào với đồ chợ không? Ngoài ra còn phải bàn đến lối trang điểm loè loẹt làm người khác nhức mắt. Kết hợp thêm cả việc ăn nói không suy nghĩ thì xem ra gu của tên này có vấn đề thật rồi.
Cô ung dung, bình tĩnh thắt dây an toàn rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Mạnh Phong lúc này toàn thân toát lên khí lạnh, đôi mày chau lại trông vô cùng dữ tợn. Miệng không ngừng nói ra những lời không mấy chuẩn mực, giây sau hành động của anh khiến cô phải mở to mắt mà quan sát. Không chần chừ khởi động xe, ánh đèn pha hắt thẳng vào cô gái đang làm loạn phía trước kia. Hành động ấy khiến cô gái đó ngay lập tức dừng ngay việc ăn vạ mà nhanh chóng lấy tay che mắt, nhân cơ hội đó anh lùi xe về sau rẽ sang hướng khác, nhanh chóng rời khỏi khu vực để xe ở nhà hàng.
Quan sát biểu cảm của cô gái thông qua kính chiếu hậu, cô khẽ lắc đầu rồi buông câu bâng quơ nhằm nói anh:
– “Gu thẩm mỹ cũng khá phết!”
– “Lên giường thì quan trọng kĩ năng, tắt đèn thì nhìn gì đến khuôn mặt.”
Câu đáp trả bình thản của anh khiến cô ngay lập tức bị đóng băng, mặt thoáng chốc đỏ bừng. Nhưng không vì thế mà có thể cản trở được khẩu khí chuyên đi khịa người của cô:
– “Đàn ông chỉ toàn suy nghĩ bằng thân dưới, ông chú đây chắc hẳn là minh chứng.”
Tiếng phanh gấp khiến cô giật mình cùng phản xạ giật người về trước, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị anh áp sát vào phía cửa. Bốn mắt đối nhau, hơi thở cũng trở nên dồn dập…
…- Còn tiếp -…