Chương 4: Bệnh khó chữa
– “Di Di nhà chúng ta thật là hạnh phúc quá đi thôi, ganh tị thật đó!” Yến Băng bày giọng điệu vờ tị để ghẹo cô gái đang trốn sau chiếc chăn nằm trên giường kia.
– “Đừng có ghẹo nữa coi, tui cũng biết buồn mà.” Khả Di nói vọng ra, khỏi cần nói cũng có thể đoán được gương mặt của cô nàng lúc này đang có vẻ ngại ngùng, má được điểm xuyến thêm màu hồng đỏ.
– “Này, đừng chọc Di Di nhà chúng ta nữa. Di Di tổn thương là cắn bọn mình đó.” Anh Thư vừa dứt câu liền bị một chiếc gối ném trúng vào mặt.
– “Cái đồ bạo lực này!”
Chủ nhân của nó không ai khác đó là Khả Di, cô nàng khó khăn chui đầu ra khỏi chăn. Không nằm ngoài dự đoán, gương mặt của cô gái nhỏ lúc này đỏ bừng xen lẫn vẻ bất lực vì bị hai cô bạn thân chọc ghẹo, cô nói:
– “Nhờ ai mà bây giờ mình thành chỗ để anh ta chọc ghẹo đây hả, giờ còn ghẹo tui nữa?”
– “Ể, ai đâu ta?” Cả hai cô còn lại vừa đồng thanh, vừa làm động tác giơ hai tay tỏ ý không biết gì.
Căn biệt thự rộng lớn – nơi ở chính của ba mẹ Phác Triết Lực:
Hình ảnh gia đình với bảy thành viên đang ngồi quây quần bên nhau trong phòng ăn tại dinh thự. Cả nhà đều đang tập trung vào gương mặt trông như mùa xuân về của Triết Lực, ông Phác Diễn – ba của anh – lên tiếng nhằm xua tan đi bầu không khí quỷ dị này:
– “Nuôi nó hơn ba mươi năm, tới bây giờ tui mới biết con mình bị bệnh.”
– “Nặng lắm rồi ông ha?” Bà Khương Dĩnh – mẹ anh – cất lời phụ hoạ thêm.
– “Khó chữa, đúng hơn là hết thuốc chữa.”
Màn tung hứng của ông bà Phác làm gia đình nhỏ của cô út – Phác Triết Ly – phì cười, mãi vẫn chưa thấy hồi âm từ anh trai, cả nhà đồng loạt nhìn thẳng vào gương mặt của Triết Lực mới biết từ nãy đến giờ mọi lời nói đều được anh bỏ ngoài tai.
Lúc này một bé nhóc chừng ba tuổi khẽ đánh nhẹ vào người anh, cô nhóc này tên là Mộc Trà hay còn gọi là Kẹo, là cháu gái ruột của Triết Lực. Bé nhóc vừa đánh khẽ, vừa gọi cậu mình:
– “Cậu hai ơi, nghe Chẹo nói này.”
Bé Kẹo vẫn chưa thể phát âm chuẩn nên giọng nói của cô bé nghe rất đáng yêu, thật muốn đem ôm mà cưng nựng.
Lúc này anh mới như bừng tỉnh, vội xoay mặt sang để trò chuyện cùng cô cháu cưng. Anh hỏi nó:
– “Sao thế Kẹo, con muốn nói gì hả?”
– “Cậu bị bệnh sao ạ?”
Cô bé vừa dứt câu Triết Lực liền ngước mặt lên nhìn từng người đang ngồi trong bàn ăn, thấy ai nấy cũng đang đăm đăm vào mình, anh khẽ hắng giọng rồi xoay sang trả lời câu hỏi của Mộc Trà:
– “Cậu bình thường mà, sao con hỏi thế?”
– “Chẹo thấy cậu hông giống ngày thường, cậu…cậu hì lắm nhuôn.” (hì: kì / nhuôn: luôn)
– “Cậu kì thế nào, con nói cậu nghe xem nào.”
– “Cậu bị tương tư gòi.” (gòi: rồi)
Bấy giờ cả nhà đều trợn tròn mắt ngạc nhiên vì không nghĩ một đứa nhóc ba tuổi lại có thể biết cụm từ này, Quách Tuấn – ba của Kẹo – lên tiếng hỏi con gái:. Ngôn Tình Sắc
– “Là ai chỉ cho con biết từ này?”
– “Dạ bạn con nói á ba ơi.” Khẩu hình miệng vừa nói lại hơi chu ra của cô bé khiến người lớn trong nhà đều muốn “rụng tim”.
– “Này Lực, ba hỏi thật đấy, con biết yêu rồi à?”
– “Con cũng không rõ nữa…” Anh nhìn thẳng vào mắt ông Phác rồi đáp.
– “Sao lại không rõ? Được bao lâu rồi?” Bà Phác lên tiếng ngay sau khi nghe anh nói.
– “Mới có vài tuần thôi, mà gặp nhau mới có hai lần.” Anh đưa tay xoa xoa mái tóc rối.
– “Ai mà xấu số dữ vậy trời…” Triết Ly vừa dứt câu liền bị anh trai mình giáng ngay một cú vào đầu, cô xuýt xoa “a” một tiếng.
– “Ăn nói cho cẩn thận, anh mày không ngại có mặt em rể ở đây mà dạy dỗ mày đâu.”
– “Ba ơi, chồng ơi! Mụ phù thuỷ này bắt nạt Ly Ly.” Triết Ly xoay người ôm chầm lấy chồng mình nũng nịu.
Cả nhà ai nấy đều phì cười vì độ mè nheo của cô út nhà này.
– “Đúng là cha nào con nấy!” Mẹ anh nói.
Ba anh lúc này cũng không thể phản bác vì mẹ anh nói không sai tí nào. Ông Phác khẽ đưa tay xoa xoa lưng bà, ông cười nhẹ rồi nói:
– “Giống anh tốt mà vợ.”
Gì đây, tự dưng đang sầu vì tình mà giờ còn bị nhét thêm “cơm chó” nữa chứ. Rồi ai hiểu thấu lòng tôi đây. Triết Lực khóc trong lòng nhiều chút…
…- Còn tiếp -…