Chương 3: Di Di nhà chúng ta
Vì chưa đến giờ tiến hành buổi lễ nên Khả Di cúi đầu nghịch điện thoại nhằm thu ngắn thời gian. Đang chăm chú thì vai của cô bị một lực vỗ nhẹ, chủ nhân của động tác kia là Yến Băng. Nghiêng đầu sang ý hỏi cô ấy muốn nói gì, thế mà Yến Băng lại không nói gì nhưng cánh tay lại chỉ tay về phía trước. Khả Di hướng mắt nhìn theo cánh tay đó thì đập vào mắt cô là thân ảnh người đàn ông trong bộ tây trang màu xanh mực đang bước vào, cùng theo đó là điệu bộ nhốn nháo của tụi sinh viên trong trường.
Gì đây? Khả Di khẽ chau mày rồi tự hỏi bản thân, đây là nhân vật nào sao lại đến đây. Trong khi trường lại chẳng có thông báo gì, chỉ công bố ban cố vấn gồm ba nữ và hai nam. Ngoài ra còn có thêm khách mời đặc biệt về tham dự nhưng không để thông tin, làm bộ bí ẩn…ây khoan! “Khách mời đặc biệt” là đây á? Nhìn vẻ ngoài cũng ưa nhìn, thế mà cô chẳng hiểu sao tụi sinh viên trong này lại nháo nhào hết cả lên. Mà nhìn thế nào trông cái người trước mắt lại có vẻ quen thuộc nhỉ?
– “Có gì à?” Cô một mặt thản nhiên xoay sang hỏi Yến Băng.
– “Hả? Mày giả vờ không quen hả Di?”
– “Gì mà không quen ở đây?”
Lúc này Anh Thư mới lên tiếng:
– “Chứ cái ông hôm trước mày kết bạn trên mạng xã hội bộ không nhớ mặt à?”
Nói đến đây Khả Di liền trưng bộ mặt với biểu cảm đầy ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn hai cô bạn của mình.
Anh Thư cùng Yến Băng đồng loạt cúi đầu, rồi lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẫm. Bởi hai cô cũng chẳng còn lạ với tính cách của Di Di nhà mình. Yêu cầu Khả Di nhớ gương mặt qua lần đầu nhìn thấy thì kết quả nhận được sẽ là không phần trăm.
Anh Thư dùng tay mình áp vào má của Khả Di rồi nói:
– “Mở to mắt ra mà nhìn đời nghe chưa, người ta đẹp vậy mà còn không lọt nổi vào mắt mày. Thật chán!”
Hành động ấy khiến đôi môi của cô chu ra trông đáng yêu vô cùng, cảnh tượng này vô tình đã bị Triết Lực nhìn thấy, anh khẽ cười nhưng nhanh chóng thu hồi điệu bộ để không ai nhìn thấy rồi nghĩ thầm:”Nhìn thấy em rồi nha nhỏ.”
– “Ê mà nghe đâu trường mình là trường thứ hai sau trường Amber ở nước Q, được chủ tịch Phác Thịnh trao học bổng rồi còn đích thân đến dự thôi đó.”
– “Nếu theo tao đoán thì Amber là trường mà anh ấy theo học, nếu vậy thì giỏi thật đấy.”
– “Giỏi mới làm chủ tịch chứ con này.”
Anh Thư cùng Yến Băng ra sức bàn luận về người đàn ông đang ngồi xoay lưng về phía sinh viên kia. Góc nghiêng khi xoay đầu để nói chuyện cùng người bên cạnh thật khiến người khác đổ gục. Khả Di tự hỏi liệu người đàn ông thuộc hàng “quý hiếm” này còn tồn tại sao? Thật lạ nha…
Thời gian trôi đến phần sinh viên được đặt câu hỏi cho ban cố vấn. Đến lượt anh là người giải đáp, đám sinh viên náo nhiệt hăng hái giơ tay. Người dẫn chương trình vì khó chọn nên đành trao cơ hội được chọn người hỏi cho Triết Lực, quả thực không nằm ngoài dự đoán. Anh không nhanh không chậm, đôi mắt khi đã thấy “mục tiêu” của mình giơ tay thì liền mời trúng. Đám con gái ở hội trường số ít thì tỏ ra ganh tị, cũng có thành phần xấu tính hơn thì căm ghét, còn phần đông thì ai nấy đều tỏ ra tiếc nuối vì mình vẫn chưa được chọn trúng.
Ban tổ chức trao cho cô chiếc mic cầm tay, cô khẽ cúi đầu thay cho lời chào đến anh và quý thầy cô ở hội trường.
Không để cô mở lời trước, Triết Lực nhanh nhảu cất giọng:
– “Em có thể giới thiệu đôi nét về bản thân mình được chứ?”
Chất giọng trầm ấm này quả thật là làm đổ gục biết bao nhiêu cô gái trong khán phòng này rồi. Khả Di khẽ ho nhẹ, lấy giọng rồi khẽ nói:
– “Xin chào ban cố vấn và tất cả mọi người, em tên là Dao Khả Di. Sinh viên năm hai ngành quản trị kinh doanh.”
– “Vậy Di Di nhà chúng ta đang có câu hỏi gì cần tôi giải đáp đây?”
“Di Di nhà chúng ta”? Cái gì đây này, thân thiết gì không mà gọi bừa vậy trời. Cái thằng cha này bị gì vậy nhỉ? – Khả Di thầm nghĩ.
Rất nhanh sau khi buổi tư vấn hôm nay kết thúc, không nằm ngoài dự đoán khi câu nói trên được đẩy lên thành chủ đề tìm kiếm nóng hổi nhất lúc này trên diễn đàn của
trường học.
…- Còn tiếp -…