Chương 94: Lên wa.t.tp.ad đọc tại acc cmj_jinju!
- Trang Chủ
- Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Lộ Quy Đồ
- Chương 94: Lên wa.t.tp.ad đọc tại acc cmj_jinju!
Vô cùng có nghĩa khí luôn!
Chó ngốc bên cạnh lạch cạch bốn chân điện tử chạy tới, một đường đệm nhạc: “Mình có một người ba tốt…”
Bạch Tông Ân nhất thời không phân biệt được là chó ngốc gọi ba hay là Phạn Phạn học được gọi ba, nhưng anh cũng đã biết được đại khái… từ trong tiếng “ba ơi ba à” không dứt của chó ngốc.
“Nào Nga Tử, mau gọi một cái đi con.”
Tề Trừng Trừng dỗ dành con trai, vô cùng đắc ý khoe khoang với ông xã: “Vừa rồi Phạn Phạn gọi em là ba đó!”
Bạch Tông Ân dừng công việc trong tay, đi ra từ sau bàn làm việc rồi đón lấy Phạn Phạn trong ngực thiếu niên… Mặt mũm mĩm của Phạn Phạn đang nghẹn lại, chỉ có chiếc quần là đang trượt xuống, vẫy tay xin ba lớn cứu cứu.
“Phạn Phạn sẽ gọi ba à? Lợi hại lắm.”
Bạch Tông Ân một tay ôm con trai trong ngực, một tay kia sửa sang lại quần áo lộn xộn của con trai vì bị thiếu niên xách một đường đến đây. Phạn Phạn được ba lớn sửa sang lại bề ngoài, nhóc con lại trở thành Phạn Phạn thơm tho sạch sẽ, lúc này mặt múp mới nở nụ cười.
A a hai tiếng ngỏ ý cảm ơn.
Tề Trừng đến gần: “Phạn Phạn, gọi ba đi, ba a a, ba a a ” Lại còn dạy Nga Tử kéo dài âm thanh.
Một khúc hát của chó ngốc đã kết thúc, hai mắt điện tử tròn xoe chớp chớp, im lặng chưa được ba giây đã cào cào chân trước xuống đất, giây sau lại: “Mình có một người ba tốt…”
“A pa a pa~ “
“Pá ~ “
Phạn Phạn ngồi trên đầu gối của ba lớn, khua tay múa chân bắt đầu bi bô nói.
Bạch Tông Ân không nhịn được bật cười, đưa tay xoa đầu con trai đang vung vung tay mập, anh nghiêng mặt nói với thiếu niên đang hưng phấn nằm sấp bên cạnh: “Anh nghe thấy rồi, Phạn Phạn vừa gọi ba.”
Tề Trừng:…
Ông xã, em biết anh đang ghẹo em!
Cậu hừ hừ hai tiếng, đắc ý nói: “Dù nói thế nào đi nữa thì Phạn Phạn cũng đã gọi ba rồi đó. Đúng là ngỗng bự ngoan của ba!” Vừa nói vừa sờ tay nhỏ của Nga Tử.
“A pa ~” Phạn Phạn hưng phấn, thuận tiện phun một cái bong bóng: “Phì ~”
Tề Trừng cắn tay Nga Tử một ngụm, chọc cho Phạn Phạn cười khúc khích.
…
Lộ Dương bưng đĩa bánh ngọt đến gõ cửa biệt thự nhà họ Lưu.
“Cửa không có khóa, vào đi.”
Giọng nói vang lên.
Lộ Dương vặn cửa mở ra, bưng bánh ngọt đứng ở huyền quan nói: “Tôi đến đưa bánh ngọt cho Lưu tiên sinh, nếu như chú không thích thì tôi sẽ cầm về.”
“Tôi phát hiện bạn nhỏ cậu đây thích trải đường trước cho tôi quá nhỉ?” Lưu Tư Niên đi từ phòng bếp ra, vừa lau tay vừa cười nói, sau đó lại nghiêm túc nói: “Cám ơn, bánh sinh nhật của cậu thì tôi đương nhiên muốn rồi.” Nói rồi lại sợ cậu bạn nhỏ này tiếp tục đề phòng chán ghét hắn.
Mà cũng kỳ lạ thật, rõ ràng hắn chẳng làm chuyện gì khiến người ta ghét cả, hơn nữa hình tượng bên ngoài của hắn cũng rất tốt nữa kia mà.
Lộ Dương ừm một tiếng rồi lại hỏi: “Để ở đâu?”
“Phòng bếp đi.”
Tết nguyên tiêu lần trước Lộ Dương đã tới một lần nên cũng có biết vị trí. Phòng bếp ở đây rất lớn, được thiết kế theo kiểu chia một nửa bằng quầy bếp, cậu đặt đĩa bánh ngọt lên quầy, sau đó chợt ngửi thấy mùi táo nhè nhẹ.
Sau lưng vang lên giọng nói: “Vừa hay tôi đang nướng bánh táo, phiền cậu đưa qua bên đấy giúp tôi được không? Để cảm ơn hôm nay mọi người đã đón tiếp.”
Lưu Tư Niên đi tới rồi nhìn thời gian: “Còn mười phút nữa. Nếu không tiện thì lát nữa tôi sẽ tự đưa qua cũng được.”
“… Tôi đợi.” Lộ Dương nói ngắn gọn.
Phòng bếp không nhỏ, nhưng giữa hai người lại là một khoảng không yên tĩnh, điều này khiến Lộ Dương cảm thấy lúng túng không thoải mái. Lưu Tư Niên lên tiếng nói: “Cậu muốn xoa mèo không?”
Năm ngoái Đậu Đen sinh rồi, một lần sinh bốn con, ba con cái và một con đực. Đứa nhỏ nhất là em trai.
Lộ Dương nhìn sang, y có ấn tượng rất sâu sắc với con mèo đen kia, chỉ thấy Lưu Tư Niên lấy ra một hộp đồ khô trong khay đông rồi nói: “Cậu nhìn kỹ nhé.”
Nhìn cái gì?
Lưu Tư Niên mở nắp rồi lắc lắc hai lần, phòng bếp vốn dĩ yên tĩnh chợt vang lên tiếng meo meo, một con mèo đen chạy đến từ phòng khách, lông xù xõa tung, liên tục chạy nhảy, rồi bốn phía xung quanh cũng có bốn chú mèo con xông ra, kéo một đường gió vèo một cái đến phòng bếp, mèo đen nhanh nhẹn nhảy lên bàn ăn trước tiên.
Con mèo lớn nhất trong số đó chính là Đậu Đen. Mấy chú mèo con ở phía sau ngồi trên mặt đất, con nào con nấy ngoan ngoãn ngồi xổm nhìn chủ… là nhìn hộp trong tay chủ.
“Ngửi thấy mùi, nghe thấy tiếng là đi ra vậy đấy.” Lưu Tư Niên nói rồi đút cho Đậu Đen một con cá khô. Đậu Đen ngậm lấy rồi nhảy khỏi quầy ăn, tao nhã chạy đến trước chén thức ăn của mình, bắt đầu lười biếng nhập tiệc.
Bốn bé mèo khác còn lâu mới “yên tĩnh” như thế, meo meo meo thúc giục muốn ăn.
“Lúc này là nghe lời nhất này, cậu xem.” Lưu Tư Niên cầm hộp đi trước, bốn chú mèo con chạy theo như mấy cái đuôi nhỏ. Lộ Dương cũng vội vàng đi theo.
Mấy chú mèo có chỗ riêng dùng để ăn uống, là ở trước cửa sổ sát đất nơi ánh sáng chiếu vào, chỗ này còn có cả tháp mèo nữa.
“Cậu làm thử đi, cho nó ăn là nó sẽ ngoan ngoãn để cậu sờ đấy.” Lưu Tư Niên đưa hộp cho Lộ Dương.
Lộ Dương vốn không muốn nhận, nhưng vừa cúi đầu đã thấy bốn chú mèo con giương hai mắt tròn vo ánh nước nhìn mình, meo meo mấy tiếng thúc giục. Thế là Lộ Dương liền nhận lấy, y ngồi xổm xuống, thấy trước mặt là bốn cái chén nhỏ có màu sắc khác nhau.
Đỏ, hồng, vàng, xanh lá.
Y bỏ cá khô vào từng cái chén, mấy chú mèo con vội vàng cúi đầu gặm, giống hệt như những chú mèo đói bụng không có tình cảm vậy, đầu nhỉ đầy lông khẽ lướt qua lòng bàn tay Lộ Dương, đáy mắt Lộ Dương dịu dàng nở nụ cười.
Bốn con mèo này cũng không hoàn toàn là mèo đen. Như cái con ăn chén màu xanh lá kia, bốn cái chân của nó màu trắng, giống như mang găng tay vậy. Con ăn chén màu hồng thì lỗ tai có chút hoa. Còn bé ăn chén màu đỏ thì chỗ mi tâm có hơi trắng. Chỉ có đứa ăn ở chén vàng là giống với Đậu Đen nhất, đen hết từ đầu đến đuôi.
“Chóp đuôi của Tiểu Hoàng có màu trắng đấy.” Lưu Tư Niên nói: “Bây giờ nó đang ăn, cậu có thể lật lên xem thử.”
Lộ Dương tiện tay sờ lên đuôi của Tiểu Hoàng, quả nhiên lông ở chóp đuôi có màu trắng.
Đậu Đen ăn xong rồi thì nhảy đến chỗ cao nhất trên tháp mèo, rũ cằm, lười biếng phơi nắng nằm ngủ. Bốn con còn lại thì không yên tĩnh như mẹ nó, chúng gặm xong cá khô thì hoạt bát vây quanh dưới chân Lộ Dương. Em trai Tiểu Lục vì miếng ăn mà vứt bỏ cả liêm sỉ, bắt đầu dùng chân cọ cọ, rồi dùng đuôi quấn lấy mắt cá chân của Lộ Dương.
Lưu Tư Niên thấy thế không nhịn được mà cười ra tiếng: “Thằng nhóc này thèm ăn nhất đấy.”
“Vậy… có thể cho ăn thêm chút nữa được không?” Lộ Dương cảm thấy bé nó đáng thương quá.
Lưu Tư Niên cười gật đầu: “Cậu cho đi, chọn một con nhỏ thôi, chút ít là được.”
Lộ Dương lập tức lấy một miếng chút ít từ trong hộp ra, bé xíu đen thui. Cậu vừa mới lấy ra thì Tiểu Lục đã kêu meo meo, ngồi xổm trước chén cơm của mình đợi. Lộ Dương đặt vào, Tiểu Lục lập tức vùi đầu vào ăn, không thèm để ý ai nữa sất.
Cho đứa này mà không cho đứa khác là không được, vậy là trong chén của ba chị em cũng có mấy miếng chút ít, thế rồi lại thêm một đợt cơm nữa.
Tiểu Lục ăn sớm nhất nên đã ăn xong đợt ăn thứ hai, ăn xong rồi cũng không dám đi cướp chén ăn của mấy chị… vì nó đánh không lại! Vậy nên nó nằm sấp trên chân Lộ Dương, bắt đầu ăn vạ đòi ăn thêm.
Lộ Dương khó đi được nửa bước, dò hỏi: “Chắc là không thể ăn nữa nhỉ?”
“Lượng ăn hôm nay vậy là đủ rồi, buổi trưa tôi còn cho nó ăn thêm.” Lưu Tư Niên nhìn Lộ Dương như vậy mới thấy, rõ ràng y là một đứa nhỏ mềm lòng, nào có chút dáng vẻ lạnh lùng bất cần khi trước đâu, hắn nói: “Đưa tôi đi, nếu không nó cứ quấn lấy cậu mãi đấy.”
Hộp đồ khô bị lấy đi, Tiểu Lục hết hi vọng, cất bước chạy lên tháp mèo với mấy chị, các chị chiếm những nơi cao nhất, đến lượt nó thì là tầng dưới chót, nhưng mà Tiểu Lục cũng không ngại, cao hứng lắc đuôi nằm xuống co mình lại phơi nắng.
Cứ như vậy.
Lộ Dương bị bé mèo tham ăn lợi dụng, mới đó còn nằm nhoài trên chân y, ấy vậy mà vừa thấy không được ăn nữa là lập tức chạy biến.
“Trước đây Đậu Đen khá năng động, thích thừa dịp tôi không chú ý mà lén chạy ra ngoài chơi. Bây giờ nó thành mèo trưởng thành rồi, chỉ mỗi lúc ăn thì nó mới cho cậu kề cận cọ xát thôi.” Lưu Tư Niên rất nhớ lúc Đậu Đen còn hoạt bát tung tăng: “Sang năm là phải sắp xếp triệt sản cho cả bốn đứa.”
Khoảng chừng gần một tuổi.
Lộ Dương nghĩ đến nhóc Tiểu Lục nằm nhoài trên chân mình.
“Không ngờ tuổi còn nhỏ như thế mà đã thành thái giám rồi.”
Làm mèo cũng đáng thương thật.
“Triệt sản là tốt cho chúng, nếu như muốn sinh nữa thì tôi không đủ sức để chăm sóc đâu. Cậu thích Tiểu Lục thì có thể ôm nó đi đấy, nó dính cậu mà.” Lưu Tư Niên nói rồi mới nhớ: “Vậy không được, có phải cậu sắp thi đại học đúng không?”
Lộ Dương gật đầu rồi dời ánh mắt, ngay cả bản thân mình mà y còn không nuôi nổi đây, chỗ ở còn chẳng có, sao mà có tiền nuôi mèo được.
“Thỉnh thoảng cậu có thể tới đây xem tụi nó, vừa được vuốt mèo miễn phí, lại vừa có bánh táo ăn nữa.” Lưu Tư Niên cười:
“Nhưng phải đợi nướng xong đã.”
Bánh táo mới ra lò có hương táo tây, vỏ ngoài mềm mềm, bên trong là nhân táo và hương phô mai, không ngọt ngấy, có lẽ là được táo trung hòa. Rõ ràng Lộ Dương vừa mới ăn cơm tối xong, nhưng ngửi thấy mùi thơm thì lại thấy có hơi đói.
Lưu Tư Niên cầm hộp đóng gói lại, xếp hết vào rồi chia làm hai hộp. thấy Lộ Dương đang nhìn mình, hắn giải thích: “Tôi không thích ăn ngọt lắm, phiền cậu đưa qua bên kia nhé. Còn cái phía dưới là cho cậu, ăn nhân lúc còn nóng.”
Lộ Dương ừm một tiếng. Bánh táo mới ra lò đặt cùng với một góc bánh kem của y, so ra sánh lại, trông như cái của y chẳng có gì đặc sắc cả. Đặc biệt là khi đối phương còn không thích ăn ngọt, đó là một cái cớ để…
“Bánh kem ngọt lắm, chú không thích thì thôi.”
“Lại bắt đầu tự trải đường cho tôi rồi đấy bạn nhỏ.” Lưu Tư Niên cười: “Bánh sinh nhật của cậu thì tôi sẽ ăn hết, khác nhau mà. Hay là cậu muốn ở lại nhìn tôi ăn hết đây?”
Lộ Dương:… Đồ điên.
“Ai muốn nhìn chú ăn xong chứ. Tôi đi đây.” Lộ Dương mang theo bánh táo chạy trốn.
Lưu Tư Niên tiễn theo ở phía sau, cậu bạn nhỏ này đi rất nhanh, đến cổng sân thì hắn nghe thấy bạn nhỏ nọ nói:
“Cám ơn.” Giọng điệu lạnh lùng vô cùng, giống như đòi nợ vậy.
“Không có gì.” Lưu Tư Niên ngược lại rất vui vẻ.
Tiễn Lộ Dương đi rồi, hắn trở về pha một ly cà phê đen, ung dung thong thả ăn hết bánh kem sinh nhật của ai đó.
Hắn đã nói với y là sẽ ăn hết.
…
“Oa! Lưu tiên sinh lợi hại quá, nướng ăn ngon thật.”
Tề Trừng gặm một miếng bánh táo lớn rồi đưa một phần trong tay cho ông xã nếm thử. Bạch Tông Ân lập tức ăn miếng bánh trong tay thiếu niên, đúng là rất ngon, mùi vị thanh đạm không ngọt ngấy.
“Không ngờ Tư Niên nướng bánh tốt như vậy.” Chú Quyền cũng vừa ăn vừa khen, hơn nữa còn bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ông nói: “Ngoan ngoãn nhã nhặn, nói chuyện cũng dễ nghe, vừa thú vị lại có kiến thức, lại còn biết nấu ăn, đáng tiếc đối tượng như vậy lại không kết hôn, nếu không thì mấy cô gái trong khu phố chúng ta, chú có biết nhiều người cũng đang bị gia đình thúc giục rồi.”
Trong vòng bạn bè của chú Quyền khó tránh khỏi mấy vấn đề nan giải thế kỷ của cha mẹ… đó là thay con cái lo lắng chuyện kết hôn.
“Cũng không nhất định là con gái đâu ạ.” Tề Trừng lại gặm một miếng rồi nói.
Chú Quyền gật đầu: “Đúng, con trai cũng có…”
Đúng vậy, ông chú kia là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy có lẽ là y đã nghĩ quá nhiều rồi, Lộ Dương thoáng yên lòng. Hôm nay qua tặng đồ cũng không thấy người ta nói gì kỳ quái cả.
Hôm đó ăn xong bánh táo là Lộ Dương đã về ngay, mặc dù Tề Trừng và chú Quyền có giữ lại nhưng y vẫn đi.
“Em không mang bài tập theo, phải về để làm bài tập nữa..”
“Được rồi, vậy em đi đường nhớ chú ý an toàn nha, khi nào về đến nơi thì nhắn cho anh.” Tề Trừng không thể làm gì khác hơn là tiễn cậu bạn nhỏ đi.
Tính cách của Tiểu Lộ bướng bỉnh, có khuyên cũng nhất quyết không nghe.
Nhà họ Bạch không có thân thích nào đến nhà chúc tết năm mới, năm ngoái cả nhà ăn tết khá đơn giản, nhưng năm nay Tề Trừng hỏi liệu có lên đi chúc tết bác sĩ Lâm và ông cụ Chu hay không. Bạch Tông Ân nói được, nhưng mà không phải vội, đợi sau mùng mười rồi đi.
Nhà họ Chu với nhà họ Lâm, tết đến hẳn sẽ có rất nhiều người thân đến chúc tết, bọn họ sẽ không có thời gian tiếp đãi gia đình anh.
Nhà của bác sĩ Lâm cũng ở thủ đô, ông đi theo ông cụ Chu đến viện dưỡng lão để trị liệu.
Với lại bọn họ còn phải hẹn trước nữa.
Tề Trừng nghe ông xã nói, nghĩ lại cậu vẫn chưa tới thủ đô lần nào, cũng muốn đến đó đi chơi. Cậu lên mạng tìm kiếm một chút, phát hiện Cố Cung ở thủ đô này còn lớn hơn thế giới hiện thực nhiều!
Nóng lòng muốn thử quá!
… (Hong đọc trên WA.T.T.PAD là ghék lắm ớ, lên WA.T.T.PAD đọc truyện tại nick chính chủ cmj_jinju đi mà:((()
Mùng ba dì Trịnh đi làm lại, Tề Trừng có thể buông tay đi gầy dựng sự nghiệp, trở thành một Trừng Trừng chuyên nghiệp. Địa chỉ của phòng trưng bày nghệ thuật có hơi xa, nhưng mà Tề Trừng có tra được chỗ đó có rất nhiều kiến trúc kiểu châu Âu do lịch sử để lại, vô cùng có phong cách lịch sử.
Mà phòng trưng bày tranh của Lưu tiên sinh lại nằm trong khu đó. Chủ sở hữu ban đầu của nó là một họa sĩ người Pháp, sau nhiều lần trao tay, cuối cùng đến tay Lưu tiên sinh, hắn không sửa chữa nhiều mà chỉ khôi phục phòng trưng bày tranh theo vị họa sĩ ban đầu kia.
Tề Trừng xem từng tấm ảnh chụp của phòng trưng bày trên mạng, ảnh rất đẹp, nhưng mà phòng trưng bày này không cho chụp ảnh, quay phim, hơn nữa còn không bao giờ cho thuê địa điểm, vậy nên những bức ảnh này đều được chụp lén bởi ai đó.
Với góc độ kì lạ như vậy mà vẫn có thể thấy được vẻ đẹp bên trong.
Niềm tin của Trừng Trừng đối với sự nghiệp của mình tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn to gan lớn mật đặt thêm một bộ trang phục nữ, áo quần đã mua xong hết luôn rồi. Tất cả đều làm theo kích thước của Tiểu Lộ, lén lén lút lút làm vô cùng lộng lẫy. Tề Trừng Trừng vươn móng cún nói lời khách sáo với Tiểu Lộ:
“Chỗ này nhìn đẹp ghê ha, xa hoa khó tìm, không chụp nhiều chủ đề thì tiếc lắm luôn.”
“Cực kỳ thích cho những trang phục có tạo hình lộng lẫy đó, em nói xem đúng không?”
“Lolita nam cũng không tệ, nhưng mà có hơi đơn điệu quá…”
Lộ Dương: “… Anh muốn cho em mặc cái gì thì nói thẳng đi.”
“Em đoán được rồi hả?” Tề Trừng hỏi ngược lại, thật ra cậu thì đã quen rồi, nhưng mà rõ ràng Tiểu Lộ nhỏ tuổi hơn cậu, nếu để cho y mặc như vậy thì cậu vẫn có hơi sợ, vậy nên Tề Trừng giải thích: “Đồ nữ cũng không có gì đâu, năm ngoái anh cũng mặc đồ nữ rồi á, mặc váy mát lắm…”
Lộ Dương: “Em sẽ mặc, anh đừng nói nữa.”
Giống y như Đường Tăng vậy.
Tề Trừng hưng phấn xoa tay! Sau đó mang một đống váy thích hợp với phong cách quay chụp vào, Lộ Dương vừa thấy đã bị dọa cho choáng váng: “Rối cuộc anh mua bao nhiêu bộ vậy?”
“Không có bao nhiêu đâu, cũng chỉ có mười bộ thôi à, mấy cái này giống như kiểu em gái ngọt ngào mềm mại á, không thích hợp với chủ đề quay chụp lần này của chúng ta. Còn ta đa đa, đây là ba cái tuyệt mỹ nhất này, anh phải bỏ giá cao lắm để họ đẩy nhanh tốc độ làm đó.” May là cậu có tiền.
Lộ Dương không hiểu biết mấy với váy nữ, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp vải xếp lên nhau: “Váy cưới à?”
“Gần như vậy đó, trong giới người ta gọi là Hanayome!” Tề Trừng phổ cập kiến thức.
Hanayome được chia thành nhiều loại, ba mẫu váy này của cậu rất thích hợp với phong cách xa hoa rực rỡ của tranh sơn dầu phương Tây, có hương vị cổ điển, gì mà phong cách Rococo rồi phong cách hoàng gia… nói chung là rất thích hợp.
Thợ chụp ảnh vẫn là Lão Khách, Tề Trừng bao vé máy bay rồi ăn ngủ qua đêm, còn có cả chuyên gia trang điểm Châu Châu, đều là những người trước đây đã hợp tác qua.
Mùng ba, hai người họ bay tới đây, Tề Trừng đặt khách sạn, sắp xếp phòng làm việc gần đó, bận tới bận lui, sau đó còn mời cả hai ăn cơm, dù sao thì tết mà còn mời bọn họ tới làm việc nữa.
“Chị yêu công việc lắm, công việc giúp chị khỏi bị giục kết hôn!” Châu Châu nói.
Lão Khách cũng chẳng khác gì Châu Châu.
Trước đây hai người làm việc ở Ma Đô, bên kia có nhiều người trong vòng, họ nhận công việc online là chủ yếu, người nào người nấy cũng có sở thích riêng, cảm thấy độc thân vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn rất hưởng thụ là đằng khác. Nhưng mà hễ năm mới đến là lại bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn.
Coi như tới đây làm việc cũng thở phào nhẹ nhõm được đôi chút.
“Chị chưa tới Danh Thành lần nào cả, lần này quay xong sẽ ở lại chơi thêm mấy hôm.” Châu Châu nói.
Lão Khách thì trước đây đã tới mấy lần, cũng là vì công việc nên mới tới, nhưng mà anh ta khá là trạch, không đi du lịch danh lam thắng cảnh gì cả. Vậy nên bây giờ cũng không muốn đi chơi, lại không có ý định về nhà, chờ quay xong rồi anh ta quyết định sẽ ngâm mình trong khách sạn chơi trò chơi này nọ mấy ngày.
“Mọi người nghỉ ngơi sớm nha, ngày mai sẽ có xe đến đón.” Tề Trừng nói với hai người.
Đêm nay Lộ Dương ngủ ở phòng làm việc, tầng ba rất lớn. Tề Trừng đã thu dọn tầng cao nhất sạch sẽ, đặt giường rồi tủ quần áo, bàn làm việc. Nóc nhà là hình chóp tam giác, có một tấm kính lớn rất tròn, lấy ánh sáng rất tốt, không có chút ngột ngạt nào.
Tề Trừng đã thu dọn chỗ này cho Lộ Dương… cậu biết tính của Tiểu Lộ bướng bỉnh, năm nay không có khả năng đến nhà cậu ở nên cậu mới dọn chỗ này, ai mà ngờ Lộ Dương lại tự mình thuê phòng rồi.
Lộ Dương nhìn bố trí ở nơi này là lập tức biết được ý tứ của ngốc bạch ngọt, trong lòng cảm động không thôi, là loại cảm động chỉ hận ngày mai không thể mặc luôn mười bộ trang phục nữ.
Tề Trừng không hiểu đồng bọn làm thuê của mình đang nghĩ gì trong lòng, sau khi dàn xếp xong xuôi thì sư phụ Lý tới đón cậu, cậu phải về nhà.
Vừa vào trong nhà.
Tề Trừng đã lập tức đối mặt với Nga Tử trợn hai mắt to “chất vấn”.
Vốn là rất “dữ dằn” đó, nhưng mắt thấy ba thay giày rồi đi rửa tay luôn chứ không ôm mình, Phạn Phạn “dữ dằn” lập tức trở nên uất ức, đáng thương. Chờ đến khi Tề Trừng rửa tay xong quay lại thì hai mắt Phạn Phạn đã nghẹn ứ nước mắt rồi.
Dì Trịnh dỗ dành nhóc: “Ba đi rửa tay mà, sẽ về nhanh thôi… Phạn Phạn xem kìa, ba quay lại ôm Phạn Phạn rồi.”
Phạn Phạn nghẹn ứ nước mắt lập tức hưng phấn hẳn lên, không ở được trong lòng của dì Trịnh nữa, hai tay nhỏ bé mở ra, nhào đến trong ngực ba, muốn ba ôm. Tề Trừng còn chưa lau sạch nước trong tay thì đã vội vàng bước tới đón lấy Nga Tử mũm mĩm, tay cọ cọ lên quần áo của con trai.
Khà khà.
Tay cậu sạch lắm không sao hết.
“Hôm nay có nhớ ba không đây? Ba thì nhớ Phạn Phạn lắm đó, để ba thơm Phạn Phạn cái nha.” Tề Trừng còn chưa đưa miệng tới thơm thì Nga Tử đã tự nghiêng má đầy thịt tới cho ba nhỏ thơm.
Tề Trừng cười ha ha. Dì Trịnh cũng bị nhóc con chọc cười: “Phạn Phạn nghe hiểu đấy, thông minh thật, biết ba muốn thơm mình luôn.”
Bi bô lớn một tiếng.
Hai mắt Phạn Phạn sáng lấp lánh, tròn vo, vui vẻ cười lộ ra ba cái răng hạt gạo cho ba xem.
“Ba lớn đâu rồi?” Tề Trừng ôm Nga Tử hỏi.
Dì Trịnh nói: “Bạch tiên sinh ở trên lầu, cơm tối cũng không ăn, chú Quyền phải đưa lên.”
“Cả hai người đều phải cần mình lo cơ.” Tề Trừng Trừng nói rồi ôm Nga Tử lên lầu: “Để con lên lầu xem ạ.”
Trên lầu, ông xã đang bận rộn sau bàn làm việc, bên cạnh có khay cơm đã được ăn một nửa.
Tề Trừng ôm Nga Tử đi qua, hừ hừ nói: “Cái nhà này không có em là không được mà, em vừa không có ở đây là ông xã đã bận tối tăm mặt mũi, may là anh ăn cơm rồi đó, không là em sẽ mắng anh!”
“Trừng Trừng là trụ cột gia đình, đương nhiên là quan trọng nhất rồi.” Bạch Tông Ân dừng công việc trong tay.
Tề Trừng hỏi: “Ông xã anh đừng dừng lại, có phải em quấy rầy anh rồi không?” Cậu nghĩ một hồi rồi lại thấy không đúng: “Hôm nay ông xã làm việc cả ngày rồi hả, nếu là vậy thì anh phải nên dừng lại nghỉ ngơi thôi.”
“Không phải cả ngày.” Bạch Tông Ân đẩy xe lăn qua, chơi với con trai cùng thiếu niên, anh nói: “Lúc ăn cơm tối anh phải mở một cuộc họp tạm thời vì nghiên cứu mà anh đầu tư có đột phá lớn, lúc ấy khá bận, bây giờ thì sắp xong rồi.”
Chuyện ông xã đầu tư thì cậu có biết, giống như văn hóa Tiêm Nhĩ và nhà hàng món Pháp kia vậy, nhưng còn nghiên cứu cái gì đó thì Tề Trừng không biết, cậu tò mò hỏi: “Em có thể biết không?”
“Có cái gì là không thể đâu, Trừng Trừng của chúng ta là trụ cột gia đình mà.” Bạch Tông Ân quơ quơ tay của Phạn Phạn: “Có phải không con?”
Phạn Phạn: “A!”
Rõ ràng cậu chỉ nói mình quan trọng thôi, có nói là trụ cột gia đình đâu.
Ông xã lại trêu cậu rồi!
Mà Tề Trừng bây giờ cũng không đỏ mặt vì điều này nữa.
“Là trí tuệ nhân tạo.” Bạch Tông Ân nói.
Phòng thí nghiệm được đặt ở nước ngoài, bộ phận nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu kỹ thuật này đã hơn hai mươi năm. Năm đó, Bạch Hoa cũng có hiểu biết về khái niệm này, nhưng mà khi ấy ông không có tiền và cũng không có nhân lực. Công nghệ này cũng không phải là có ít người quan tâm, có rất nhiều người biết đến và nghiên cứu, giống như điện thoại di động hiện nay được gọi là điện thoại thông minh vậy.
“… Tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng mãi vẫn không có bước đột phá, vậy nên phòng thí nghiệm ấy đã đóng cửa một thời gian rồi.”
Sau này nó đến tay Bạch Tông Ân.
“Có đột phá ư?” Ánh mắt của Tề Trừng sáng lên: “Vậy có phải chó ngốc của chúng ta sẽ trở nên càng thông minh thêm không ông xã?”
Chó ngốc là chó điện tử nên chỉ có thể hát nhạc thiếu nhi, tuy rằng bề ngoài của nó rất đáng yêu.
Bạch Tông Ân khẽ cười một tiếng: “Sẽ có đấy.” Sẽ thông minh hơn trong tưởng tượng của thiếu niên nhiều.
Có lẽ thời đại mới sắp tới rồi.
Buổi tối ngủ, Phạn Phạn phải về phòng mình. Vừa vào trong phòng, nhóc con đã a a hai tiếng, chỉ về phía phòng ngủ chính, ý nói Phạn Phạn phải ngủ ở bên đó mới đúng.
“Đó là phòng của hai ba, phòng của Phạn Phạn có đồ chơi lắc lư mà đúng không?” Dì Trịnh dỗ dành.
Phạn Phạn đập cánh thành ngỗng lớn.
Cuối cùng Bạch Tông Ân phải ôm ngỗng lớn đập cánh về phòng.
Đừng nói là Phạn Phạn được về phòng của hai ba, Phạn Phạn còn được nằm trên giường lớn của hai ba nữa! Phạn Phạn vui vẻ đạp hai chân đầy thịt của mình. Tề Trừng tắm xong đi ra nắm lấy chân của con trai, song quay sang hỏi ông xã: “Đêm nay Nga Tử ngủ với tụi mình hả?”
“Dỗ cho ngủ rồi ôm đi.” Bạch Tông Ân nói.
Tội nghiệp Phạn Phạn vẫn đang vui vẻ đá chân không biết gì, cứ hưng phấn bi ba bi bô, vung hai tay nhỏ. Tề Trừng nhìn dáng vẻ của Nga Tử quá đáng thương, cậu nói: “Hay là đêm nay chúng ta…” ngủ thôi?
Bạch Tông Ân tắm xong đi tới, anh chống hai tay đi đến bên thiếu niên đang ngồi trên giường, kề sát sau lưng cậu, một tay ôm lấy, thì thầm vào tai: “Anh mua cho Trừng Trừng chút đồ mới, Trừng Trừng không muốn thử sao?”
Đồ! Mới!
Là cái kiểu cực kỳ ít vải, lác đác mấy cọng dây, hoặc là lông xù xù đó ư?
Nói đến cái này, Tề Trừng Trừng không còn buồn ngủ nữa, cậu cảm thấy mình có thể chống đỡ được. Tai cún đỏ bừng, trong lòng vội vàng muốn thử, nhỏ giọng thì thầm với ông xã: “Thử đi thử đi thử đi.”
Vì vậy, cậu quay sang nhìn Nga Tử đang nắm lấy vớ của mình.
“Bé ngoan Nga Tử à, ba kể chuyện cho con nghe nha?”
“Không muốn nghe kể chuyện thì ba hát cho con nghe cũng được, chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm đó ~”
Trong giọng điệu còn mang chút hào hứng vui sướng.
Bạch Tông Ân bật cười.
Đúng là đồ ngốc trụ cột gia đình của anh.
___
*Hình minh họa cho style Lolita mà em Lộ mặc, ai dị ứng với tình tiết mặc đồ nữ thì pass nha 🙆
_______
Juu: Hum qua thấy bồ nào cmt iu tui, đợi tui ở 8 giờ sáng năm 1970 zị:)))))) Vì quá kảm động nên quất luôn 5k chữ nhak 🥺