Chương 90: Ông xã, anh có muốn ăn kẹo hồ Lô không?
- Trang Chủ
- Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Lộ Quy Đồ
- Chương 90: Ông xã, anh có muốn ăn kẹo hồ Lô không?
Không biết Tưởng Kỳ Phong nghĩ như thế nào mà mời hết tất cả những người trong vòng ở toàn Danh Thành đến, bảo là muốn tổ chức ba ngày. Trước cổng lớn treo từng dải lụa trắng, đèn lồng trắng, còn chưa tiến vào đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ của sáo và trống.
Ba người con trai của vợ cả nhà họ Tưởng đứng ở cửa tiếp khách, gặp nhân vật nào cũng tươi cười tiếp đón, không giống như đưa tang cho cha chút nào, là một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Hàng dài những chiếc siêu xe đỗ dọc con ngõ, một chiếc dừng lại trước cổng, đợi chủ nhân trong xe đi xuống rồi xe sẽ chạy đi… vì trong nhà cũ không có chỗ lớn để đỗ nhiều xe như vậy.
Xe của Tề Trừng và ông xã nằm ở đoạn giữa, đi tới cổng lớn nhà họ Tưởng tốn không ít thời gian.
“Hai vị là?” Bác hai Tưởng hỏi.
Thật sự là hôm nay có quá nhiều khách mời tới, có những người từng thấy trên tin tức, cũng có vài người chưa từng thấy nhưng báo tên ra là biết ngay, dù sao người ta cũng không có thiệp mời… đám tang mà đưa thiệp mời cái gì chứ. Người có thể đến đây chia buồn đều là vì nể mặt Tưởng Kỳ Phong mà thôi.
Tề Trừng không có hảo cảm với mấy anh em nửa nạc nửa mỡ này, nói ngắn gọn tên của cả hai.
Bác hai Tưởng nhất thời không nhớ ra được, ngoài miệng mời hai người vào trước, chờ người đi vào rồi mới chợt nhớ ra: “Tề Trừng? Bạch… Là Tề Trừng được nhận cổ phần chuyển nhượng của Tưởng gia đấy ư?”
Lại có khách tới, ba anh em không có nhiều thời gian để nói chuyện, lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón mọi người.
Trạch viện nhà họ Tưởng có hai cửa vào, nghe nói là nhà tổ của Tưởng gia. Bố cục bên trong không khác nhà của Triệu Trác là bao, một cái có dạng “目”,còn một cái thì “日”. Nhưng đi vào trong sẽ thấy có rất nhiều dấu vết sinh hoạt, không giống như chỗ của Triệu Trác, tương đối tao nhã, không nhiễm chút khói lửa.
Nơi này lại có quá nhiều dấu vết sinh hoạt.
“Ba người con trai đều ở chung với hai ông bà sao? Tốt thật đấy, hiếu thuận quá, ở gần như thế thì có thể chăm sóc được rồi.”
“Đúng là vậy, đó là bổn phận của con cái mà.” Có người phụ nữ trung niên vừa cười nói vừa dẫn đường: “Linh đường ở sân sau, mời tới bên này.”
Tề Trừng lén lút kề tai nói nhỏ với ông xã: “Người này không phải bác cả Tưởng.”
“Ồ?” Bạch Tông Ân ra vẻ tò mò, vô cùng phối hợp hỏi: “Sao Trừng Trừng lại biết được?”
Tề Trừng tiếp tục nhỏ giọng: “Bác ấy đang cười.” Nói rồi lại dừng một chút: “Nếu là bác cả Tưởng, người ba cặn bã kia của mình chết, nói không chừng bác cả Tưởng sẽ cười ra tiếng mới phải.”
Bạch Tông Ân không biết bác cả Tưởng có cười hay không, nhưng anh thì bị thiếu niên chọc cười rồi.
Sân trước có nhạc công diễn tấu, người điều khiển chương trình không ngừng ghi nhớ từng người tới tặng vòng hoa, chỉ riêng vòng hoa thôi đã lấp kín vách tường của tứ hợp viện. Xuyên qua hành lang trải đầy vòng hoa đi đến sân sau, linh đường đặt trong nhà chính, trước cửa là một màu trắng tinh, chưa tới nơi đã nghe tiếng khóc, mùi tro của tiền giấy, mùi nến nhang, bầu không khí bi thương vô cùng.
Trong sân có bày ghế ngồi, được xếp gọn gàng sang hai bên và trùm vải trắng.
Có người đi vào linh đường đốt nén nhang, chia buồn một phen, xong rồi cũng không rời đi mà ở lại nói chuyện bấu víu quan hệ, nghiễm nhiên coi như hình thức tiệc rượu, không giống như một đám tang thật sự.
Mà cũng phải, người tới đây đều là vì quan hệ với Tưởng Kỳ Phong, nào có thật tâm tới viếng Tưởng Dục Thành đâu, có khi lúc Tưởng Dục Thành còn sống đều chưa từng thấy mặt những người này cũng nên.
“Anh hai, anh dâu.”
Tưởng Chấp bước nhanh ra từ trong phòng bên hông: “Sao hai người cũng tới vậy?”
“Tới xem một chút.” Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng nhìn Husky, rất tốt, trông cũng không đau lòng lắm, xem ra tất cả mọi người giống nhau, không có cảm xúc gì với cái chết của Tưởng Dục Thành. Nhưng mà đến cũng đã đến rồi, Tề Trừng và ông xã đến linh đường thắp một nén nhang, làm dáng một chút.
“Để em dẫn hai người đi.” Tưởng Chấp không biểu hiện ra quá đau lòng hay ít nhiều cao hứng, trông hắn có mấy phần nghiêm túc, không giống dáng vẻ vui tươi như bình thường, vô cùng nghiêm chỉnh.
Ba người đi vào linh đường.
Bà cụ Tưởng chống gậy đứng ở một bên, trên mặt không có cảm xúc gì, bọn họ thắp nhang xong thì giọng nói khàn khàn của bà cụ vang lên: “Cảm ơn đã đến thăm vong phu.”
Tề Trừng khom lưng: “Ngài khách khí rồi.” Nghĩ một hồi rồi lại nói: “Ngài có muốn ngồi nghỉ chút uống ly trà nóng không ạ?”
Bà cụ Tưởng nghiêm túc nhìn cậu trai trẻ trước mặt, lại trông thấy Tưởng Chấp đứng bên cạnh, cuối cùng không nói gì. Rất nhanh lại có người đến thắp nhang, bà cụ lại nói một câu cảm ơn đã đến thăm vong phu.
Ba người đi ra ngoài, sắc mặt Tề Trừng rất khó coi, nói: “Tiểu Chấp, nhà các cậu đối xử với bà cụ Tưởng như vậy hả?”
“Không phải tôi, tôi nói bà nội nghỉ một lát rồi nhưng bà nội không đồng ý, vẫn luôn muốn đứng đấy, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng vào xem mà thôi, khuyên mãi mà bà cũng không nghe.” Tưởng Chấp giải thích.
Tề Trừng giận dữ lắm, vẫn cảm thấy như vậy thật không đúng: “Thế cũng không thể để mặc người già đứng cả buổi sáng như vậy chứ!”
Đã hơn mười giờ sáng rồi.
“Không ai dám động hết, đi lên đỡ thì bà nội sẽ lấy gậy đánh, mắng bọn tôi.” Tưởng Chấp nói.
Tề Trừng bắt đầu hoài nghi mình, cậu nói: “Lẽ nào bà cụ Tưởng nặng tình với ông nội của Tưởng Chấp vậy ư? Nhất quyết đưa ông đến đoạn đường cuối cùng.”
“Cậu nói xem.” Bạch Tông Ân mở miệng nhìn đứa em trai đứng bên cạnh.
Tưởng Chấp há miệng, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu hết thảy của anh hai, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau khổ rối rắm, cuối cùng trầm mặc nói: “Em không dám nghĩ như vậy…”
Tề Trừng không biết tại sao Husky lại đa sầu đa cảm như thế, cậu nói:
“Không dám nghĩ cái gì cơ?” Cũng không đợi người ta trả lời đã nói tiếp: “Hay là cứ khuyên nhủ bà cụ Tưởng đi đã, thân thể quan trọng hơn.”
Tề Trừng lại đi vào linh đường, đứng bên cạnh bà cụ Tưởng, thấy có khách tới thắp nhang thì yên lặng một lúc, đợi người đi rồi cậu mới nhỏ giọng nói: “Bà ơi, hay là bà đi nghỉ ngơi chút đi ạ? Nếu không sẽ mệt chết mất.”
“Không cần.” Bà cụ Tưởng khàn giọng nói.
Tề Trừng không biết nên khuyên thế nào, lại không thể dùng hành động mạnh bạo được. Cậu tự suy nghĩ một lúc, thấy lại có khách tiến vào thắp nhang thì lập tức tiến lên một bước nói cám ơn ngài đã tới thắp hương.
Người nọ còn tưởng rằng Tề Trừng là con cháu của nhà họ Tưởng, khách khí gật đầu rồi rời đi.
“Cháu là đứa nhỏ ngoan.” Bà cụ Tưởng nói, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Cháu đi ra ngoài đi, bà tuổi cao, sống đủ rồi, nợ cũng đã xong, sẽ không sao đâu.”
Tề Trừng nhìn bà cụ đứng không vững, chạy nhanh đến đỡ lấy, nhỏ giọng nói: “Ngài phải quý thân thể mình chứ, con gái lớn của ngài vẫn lo cho ngài lắm, nếu ngài đi rồi, bác ấy sẽ đau lòng lắm.”
Bà cụ Tưởng nở nụ cười, bàn tay đầy nếp nhăn vỗ vỗ lên tay Tề Trừng.
“Cháu ngoan, đi về đi thôi, nơi này xúi quẩy lắm, về nhà đi.”
Tề Trừng đi ra ngoài, không thấy ông xã và Husky đâu, tìm một lúc thì thấy hai người ở trong góc hành lang. Husky thế mà lại khóc ư? Không phải là bị ông xã mắng đó chứ?
Cậu vừa đi tới đã nghe thấy Husky nói: “… Em không dám để bản thân suy nghĩ ba em là người như vậy, anh, em không dám nghĩ như thế…”
Tề Trừng lập tức hiểu được vì sao ban nãy Husky lại nói lời ấy.
Khi Tưởng Chấp còn rất nhỏ, một tháng chỉ có mấy ngày là có thể nhìn thấy ba, thi thoảng ba hắn có tâm trạng tốt thì sẽ chơi với hắn một lát, sẽ khen hắn không tệ, sẽ mua quà sinh nhật cho hắn, nhưng càng về sau, hắn càng hiếm khi được thấy ông. Nhưng mà đứa nhỏ vẫn luôn có tình cảm sâu đậm với ba mình, cho dù có không ở bên làm bạn lâu dài đi nữa thì vẫn luôn nhớ thương.
Chờ đến khi lớn rồi, có thể phân rõ đúng sai thiện ác, Tưởng Chấp không thích đến Tưởng trạch ăn tết nữa, những chú bác ở đây đối xử ân cần với hắn nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ không thích. Mà trên thực tế, Tưởng Chấp tự biết rằng, hắn sợ.
Bởi vì mỗi lần tới nơi này, trong lòng hắn lại mọc lên một cái mầm, sợ bản thân nói ba là một tên biến thái.
Hắn không muốn nghĩ như vậy, nên chỉ có thể tránh đi.
Khi ông nội qua đời, những chuyện khi ấy xảy ra trong bệnh viện, Tưởng Chấp không thấy được, nhưng với bầu không khí khi hắn trở về, rồi người người truyền nhau, không khó để hắn đoán được những chuyện mà ba hắn đối xử với ông bà nội đều là sự thật.
Ba hắn lợi dụng các chú các bác để ông bà nội nghe lời mình.
Hiện tại hẳn là dùng bác cả để bức bà…
“Anh, bây giờ em không biết phải làm sao nữa…” Tưởng Chấp cúi đầu nói.
Bạch Tông Ân thở dài trong lòng: “Một ngày nào đó cậu sẽ biết thôi. Đi ra ngoài đi, chú ý bà cụ Tưởng vào.”
Tưởng Chấp nhìn bóng lưng rời đi của anh hai, lại thấy anh dâu đang đứng chờ cách đó không xa, nhất thời không hiểu tại sao anh mình lại nói rằng một ngày nào đó… vừa hay một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn hoảng loạn sợ hãi đè nó xuống.
Tưởng Chấp lại nhớ đến trước đây anh trai bất chợt xa lánh hắn, không thích đến nhà hắn…
Không được nghĩ nữa!
Nhưng suy nghĩ vẫn cứ một mực thoát ra, nếu như hắn phải lựa chọn giữa ba và anh hai thì sao đây.
Sắc mặt Tưởng Chấp trắng bệch đứng tại chỗ.
… (Đọc trên ứng dụng WA.TT.PAD cmj_jinju, không phải web!!!!!!)
Tề Trừng và ông xã đi về rồi mà vẫn chưa thấy bác cả Tưởng đâu.
Mãi cho đến ngày hạ táng thứ ba, bọn họ lại đi nữa nhưng vẫn không gặp được bác cả Tưởng, chỉ là lần này thì Tưởng Kỳ Phong có tới. Mấy người con trai con dâu mặc đồ tang, Tưởng Kỳ Phong lại mặc âu phục, cũng không để tang, mọi người xung quanh làm như không thấy, sôi nổi tới chào hỏi ông ta, nào là chủ tịch Tưởng nén bi thương, nào là không cần quá đau buồn, chú trọng thân thể…
Bà cụ Tưởng vẫn mặc đồ giống như hôm trước, tóc tải được chải chuốt chỉnh tề, thoạt nhìn còn có tinh thần hơn hôm mà Tề Trừng thấy bà lần đầu tiên, thế nhưng Tề Trừng vẫn cứ cảm thấy bà cụ không tốt lắm.
Khởi quan, loa kèn thổi vang, con cháu ôm ảnh chụp, phất cờ, đỡ quan, tiếng khóc thảm thiết, tất cả đan xen lẫn nhau. Tề Trừng ở trong đám đông không thấy được có mấy người là thật lòng đau khổ.
Tưởng Dục Thành làm người thật sự thất bại quá.
Đưa đi hoả táng, an táng tại nghĩa trang.
Mọi chuyện tưởng như đến đây là xong rồi, nhưng kết quả chưa đến hai ngày sau, bà cụ Tưởng đã ra đi.
Nhà họ Tưởng lại tổ chức tang sự, nhưng mà lần này lại quạnh quẽ hơn rất nhiều, Tưởng Kỳ Phong ra nước ngoài, hành trình lần này của ông ta được công khai nên người trong Danh Thành đều biết tang sự của bà cụ Tưởng sẽ không làm lớn như của ông cụ Tưởng.
Con trai con dâu tự mình tổ chức, tang lễ còn chưa kịp diễn ra mà đã cãi nhau vì di chúc rồi.
Bà cụ Tưởng sống cả đời, khi còn trẻ có mua hai căn nhà, một chút châu báu trang sức, còn lại chẳng có gì khác. Hai căn nhà kia đều nằm trong khu nhà ở cũ kỹ, thật sự có thể coi như là cũ nát xập xệ. Châu báu trang sức thì ngược lại có vài món phỉ thúy giá trị không tệ, nhưng cộng vào cũng chưa đến năm triệu.
Toàn bộ đều để lại cho con gái lớn nhất là bác cả Tưởng. Cuối cùng ba người con dâu vì chuyện này mà tức điên lên.
“Tòa trạch viện này thì sao?”
“Đúng vậy, tòa trạch viện này đâu? Ba đi rồi, nhà là của mẹ, nhà này thì chia thế nào đây?”
“Sao có thể chỉ nhiêu đó được? Mẹ sống cả đời, được hưởng phúc lão phu nhân, sao chỉ có chút ít đồ đó được chứ, tôi không tin bà ấy không lén giấu đồ khác.”
“Bình thường chúng ta trông coi chăm sóc hai người họ, chị cả chẳng làm cái gì, vậy mà đến một cọng lông cũng không để lại, cứ thế cho hết chị cả.”
“Đúng đó, mẹ già rồi nên hồ đồ, có phải là lúc viết di chúc cũng hồ hồ rồi không? Không có tính toán gì hết.”
“Đừng có ồn ào, mấy cái vặt vãnh này tính làm gì, trạch viện này thì sao đây?”
Đúng vậy tòa trạch viện mới là quan trọng nhất, xoay tay một cái chuyển ra ngoài thế nào cũng hơn một trăm triệu. Mọi người mồm năm miệng mười vây quanh luật sư. Luật sư đọc di chúc xong thì khép lại văn kiện: “Tòa trạch viện không thuộc quyền sở hữu của bà cụ Tưởng, di sản của bà cụ Tưởng vừa rồi đã nói hết, các vị còn vấn đề nào nữa không?”
Có vấn đề chứ, sao có thể không có vấn đề được.
Cả một tòa nhà lớn hơn một trăm triệu ấy rốt cuộc ở tay ai?
Đó chính là nhà tổ của nhà họ Tưởng.
Mấy anh em bọn họ như giọt nước rơi xuống chảo dầu, đùng đùng nổ tung, đến tang lễ của mẹ mình cũng để sang một bên, để rồi cuối cùng lại biết được… nhà tổ của nhà họ Tưởng nằm trong tay của Tưởng Kỳ Phong.
Đám người hệt như pháo hoa tắt lửa, giận mà không dám nói gì, quay đầu lại cãi cọ với bác cả Tưởng.
Cuối cùng tang lễ vẫn là bác cả Tưởng làm, di sản cũng không lấy, người nào thích thì cứ lấy, bác ấy không muốn dính dáng quan hệ tới bất cứ người nào họ Tưởng nữa. Ba anh em chọn chọn bỏ bỏ, cuối cùng vì mặt mũi mà để lại cho bác cả Tưởng một cái nhẫn kiểu cũ.
Là chiếc nhẫn mà bà cụ Tưởng đã đeo khi kết hôn.
Bác cả Tưởng đánh giá vẻ ngoài của nó một phen rồi giao lại cho con gái, sau này để con trai con gái trong nhà nhìn vào mà đây để biết, dựa ai cũng không bằng dựa vào bản thân, đặc biệt là đàn ông, không đáng tin cậy.
…
Sắp hết năm rồi.
Đêm ba mươi năm nay vừa vặn là lễ tình nhân ngày mười bốn tháng hai, tang sự nhà họ Tưởng ầm ĩ hơn nửa tháng, chú Quyền nghe được rất nhiều, có mấy lần không nhịn được mà nói mấy người con trai họ Tưởng kia thật không ra làm sao, tội nghiệp bà cụ Tưởng vân vân.
Đương nhiên Tề Trừng cũng biết, nhưng cậu không biết ba cái người nửa nạc nửa mỡ kia sẽ gặp báo ứng gì.
“Trừng Trừng muốn báo ứng gì nào?” Bạch Tông Ân hỏi.
“Đương nhiên là muốn họ không ổn rồi, ba người đó yêu tiền như vậy, tốt nhất là cho họ mất sạch tiền luôn.”
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên tức giận sưng mặt, nhẹ nhàng hôn ở nơi nào đó một cái: “Nhất định sẽ như Trừng Trừng mong muốn.”
?
!!!
Tề Trừng Trừng kinh hãi đến biến sắc: “Ông xã sẽ không vì em mà làm Vương thị phá sản trời lạnh đó chứ?” Cậu sợ ông xã không biết mấy thuật ngữ mạng, thế là giải thích một chút: “Là anh sẽ vì một câu nói của em mà vung tay lên nói trời lạnh rồi, để ba người nửa nạc nửa mỡ kia phá sản thôi đó.”
“Vậy có lẽ Trừng Trừng phải thất vọng rồi.” Bạch Tông Ân cười nói: “Không phải anh.”
“Không phải ông xã sao?” Tề Trừng sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại: “Là Tưởng Kỳ Phong ư?”
“Ừ.”
Tưởng Kỳ Phong vì nỗi khuất nhục năm đó của mẹ mình mà ẩn nhẫn hơn hai mươi năm, sau khi không từ thủ đoạn trở nên giàu có, ông ta tra tấn bà cụ Tưởng nhiều năm, làm bà ấy đến chết rồi vẫn không được yên bình, có thể thấy được tính cách và thủ đoạn của người này như thế nào.
Bà cụ Tưởng không còn, Tưởng Dục Thành chết rồi, giờ đón tiếp sự trả thù của ông ta sẽ là những đứa con mà người vợ cả này để lại. Bọn họ thuận theo như vậy ở trước linh đường của bà cụ Tưởng và Tưởng Dục Thành, phỏng chừng cũng là bị Tưởng Kỳ Phong nắm lấy bác cả Tưởng uy hiếp.
Đáng tiếc thay.
Bà cụ Tưởng mặc kệ Tưởng Kỳ Phong. Hoặc có lẽ bà cũng không muốn tin ông ta, nhưng bà cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để giúp cô con gái chịu thiệt của mình.
Những lời này, Bạch Tông Ân không muốn nói cho thiếu niên.
“Sắp đến Tết rồi, phải sắm đồ Tết thôi.”
“Đúng vậy, hôm nay nhà mình sẽ đi mua đồ Tết. Mang Phạn Phạn theo nữa, em muốn cho con thật nhiều đồ hỉ khí dương dương.” Tề Trừng cũng không muốn suy nghĩ chuyện ba anh em nhà họ Tưởng nữa.
Đó là việc của mấy kẻ xấu xử lý lẫn nhau, không liên quan đến bọn họ.
Phạn Phạn đã được năm tháng rồi, cả người toàn thịt là thịt, mềm mềm mụp mụp. Trong nhà có máy sưởi nên thường ngày nhóc con đều mặc áo liền quần, cách một lớp quần áo có thể sờ được thịt thịt mềm mại.
Chơi cực kỳ đã.
Tề Trừng sờ nhóc con cảm thấy đã như sờ mèo vậy, tuy cậu không mèo nhưng mà cậu có Phạn Phạn đó, béo béo mềm mụp. Hễ không có gì làm là lại vuốt ve chân nhỏ mập mạp, vùi đầu vào bụng nhỏ mềm mại của nhóc, ngửi được hương sữa thơm ngát.
Phạn Phạn vậy mà cũng thích chơi trò này lắm đấy.
Ba nhỏ cứ dụi vào nhóc một cái là nhóc lại vui sướng vẫy cánh tay, vẫy thành một con ngỗng phành phạch.
Rồi cứ vậy mà cười khanh khách.
Tề Trừng kéo cao chân mập lên, cười hì hì nói: “Được rồi, ba mặc quần áo cho con nha, chúng ta phải đi sắm đồ Tết đó, về nhà ông có làm thịt viên chiên xù, ba có thể cho con một miếng bé xíu.”
Rồi lập tức liếm miệng nhỏ.
Phạn Phạn nghe biết là được ăn, vươn lưỡi liếm mép một cái, hệt như mèo con tham ăn vậy.
Tề Trừng thay quần áo cho Nga Tử xong xuôi. Hôm nay nhóc con mặc áo khoác lông vàng nhạt, trước ngực được thêu một chú vịt con, chân nhỏ mang tất len mà dì Trịnh đan, cũng là màu vàng nhạt nốt, bên trên còn có mấy bông hoa nhỏ, hai bên rũ xuống hai cục lông be bé xù xù.
Phạn Phạn thích nắm lấy cục lông này lắm.
Thay xong quần áo, nhóc con được đặt vào xe đẩy trẻ em, dùng chăn quấn lấy chặt chẽ. Tề Trừng và ông xã với Nga Tử xuất phát!
“Mua đồ mới cho Phạn Phạn là la~”
Phạn Phạn ở bên trong xe đẩy vung quả đấm nhỏ, nom vô cùng vui vẻ.
Ba người mua một xâu kẹo hồ lô, Tề Trừng cắn trước một ngụm, thấy không có đậu phộng rồi mới đưa cho ông xã nếm thử. Chồng chồng hai người ở đây lén lút ăn, Phạn Phạn nằm trong xe đẩy trợn tròn hai mắt, sưng mặt phồng má, thịt vù vù nhìn hai ba.
Một vẻ “mau nhìn Phạn Phạn đi, cho Phạn Phạn ăn một miếng với”.
“Ha ha, ba cái răng của con không gặm nổi đâu.” Tuy rằng Tề Trừng cười nhạo Nga Tử, nhưng cuối cùng vẫn cho nhóc con liếm đường trên mặt kẹo.
Phạn Phạn vừa tròn hai mắt lộ vẻ vui sướng, nhưng ba nhỏ lại thu tay về quá nhanh, dáng vẻ hưởng thụ kia lập tức thành sững sờ tại chỗ. Nhóc vươn đầu lưỡi liếm… nhưng chỉ liếm được không khí.
Mặt thịt ngơ ngác.
Tề Trừng cười ha ha, nói: “Bạn nhỏ không được ăn nhiều đường quá đâu, hôm nay Phạn Phạn ăn nhiêu đó đường được rồi, ăn nữa là ba cái răng bé xíu này bay luôn đấy.” Sau đó ăn ngay trước mặt Nga Tử.
Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon thật.
“Bạn nhỏ.” Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng tưởng ông xã nói Nga Tử, thế là phụ họa theo: “Đúng vậy, bạn nhỏ không thể ăn đâu.”
Phạn Phạn kỳ tích thấy vậy thì diễn một trận oa oa khóc lớn cho ba nhỏ xem, Bạch Tông Ân lập tức vươn người tới, nhẹ giọng dỗ dành nhóc con: “Phạn Phạn không khóc, ba lớn mắng ba nhỏ nhé được không?”
Tề Trừng Trừng chọc cho con trai khóc nên giờ rất nguyện ý phối hợp với ông xã để dỗ nhóc con.
“Trừng Trừng lại đây.”
“Làm gì thế? Ông xã đừng bắt nạt em mà, ui ui ui.” Tề Trừng Trừng vươn người ra trước mặt Phạn Phạn, diễn một màn giả khóc cho Nga Tử xem.
Phạn Phạn khóc thật lúc này lập tức bị chấn động rồi, tiếng oa oa nín bặt, trên khuôn mặt trắng nõn còn vương nước mắt, hàng mi thật dài tựa như cây quạt nhỏ, miệng cũng đỏ đỏ hồng hồng đáng yêu. Nga Tử xinh yêu quá đi, giống y như cậu vậy.
Sau đó trên môi chợt cảm thấy ấm áp… là ông xã hôn!
Tề Trừng đỏ bừng mặt: “Ông… ông xã, Phạn Phạn đang nhìn mà.”
Bạch Tông Ân lại hôn thêm một cái nữa: “Trừng Trừng ngọt thật.”
Mặt Tề Trừng đỏ rực, nhìn ông xã đứng đắn nói với Nga Tử như thật: “Ba lớn mắng ba nhỏ rồi, Phạn Phạn không khóc nữa.”
“Mắng chỗ nào chứ, rõ ràng là liếm người ta.” Tề Trừng đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Miệng của cậu đương nhiên là ngọt rồi, có kẹo hồ lô mà.
Phạn Phạn nằm trong xe đẩy trẻ em không khóc nữa, vung vung hai tay, mắt to tròn nhìn ba lớn rồi a a hai tiếng, sau đó lại quay sang nhìn ba nhỏ vẫy vẫy cánh tay như chim cánh cụt.
“Được rồi, không mắng ba nhỏ.” Bạch Tông Ân xem hiểu, Phạn Phạn đang giận anh.
Tề Trừng vui vẻ: “Ba thương Nga Tử quá đi, ôm một cái nào. Ba lớn chưa mắng ba đâu, tụi ba đang giỡn đó.”
Rồi ôm Phạn Phạn lên.
Bạch Tông Ân cười nói: “Đúng vậy, là giỡn thôi, Trừng Trừng em xem Phạn Phạn vẫn không tin.”
“Ông xã!” Tề Trừng có chút thẹn thùng, đang ở bên ngoài mà. Cậu cúi đầu, lại thấy Nga Tử đang tròn mắt nhìn mình, tò mò chờ đợi “kết quả”, thế là cậu không thể làm gì khác hơn là quay sang hôn ông xã một cái, sau đó nói với Nga Tử: “Con thấy không, là giỡn đó.” Rồi lại thơm nhẹ lên mặt Phạn Phạn.
Thơm ngát luôn.
Phạn Phạn vui vẻ cười lộ răng, vẫy vẫy cánh tay, lần này là thành chim cánh cụt béo vui vẻ rồi.
Dán câu đối, treo đèn lồng, nhà cửa quét dọn sạch sẽ, ngày nào trong phòng bếp cũng tỏa ra mùi thơm, chú Quyền làm thịt viên chiên xù, ngó sen chiên, cơm ngọt chưng bát bảo.
Trước đêm ba mươi một ngày, Tưởng Chấp tới.
Từ lần gặp mặt ở tang lễ của Tưởng Dục Thành, bây giờ gặp lại mới thấy Tưởng Chấp gầy đi rất nhiều, không còn bộ dáng Husky như trước, thoạt nhìn thành thục hơn, cũng có chút câu nệ hơn.
“Tiểu Tưởng sao vậy con? Tới ăn ngó sen chiên chú làm này, ăn nóng ngon lắm.” Chú Quyền cũng nhận ra Tưởng Chấp khác mọi khi, xưa nay đến đây trông thằng nhóc rất vui vẻ, cả nhà đều là tiếng của hắn, nhưng sao bây giờ lại ủ rũ thế này?
“Cám ơn chú Quyền ạ, anh con đâu rồi?”
“Trong phòng chơi đấy, cả Phạn Phạn với Tiểu Trừng đều ở đó.” Chú Quyền cầm một đĩa đồ ăn đưa cho Tiểu Tưởng: “Con cầm đến cho mấy đứa cùng ăn.”
Tưởng Chấp bưng đĩa ngó sen chiên đến trước cửa phòng chơi, nhìn thấy anh trai đang tập bước đi thì lập tức vứt hết ủ rũ gì gì đó ra sau đầu, vui sướng nói: “Anh, anh có thể đứng lên được rồi sao?”
Một nhà ba người nhìn về phía cửa.
“A a ~” Phạn Phạn nhận ra chú mình, vẫy tay chào hỏi.
Tề Trừng ngửi thấy mùi thơm, bước nhanh tới: “Là ngó sen chiên của chú Quyền! Tuyệt quá đi!” Vừa cầm lấy một cái lên gặm gặm, vừa quay sang nhìn Husky đang đứng ngốc trước cửa: “Vào đi chứ?”
“Ò.” Tưởng Chấp cởi dép lê đi vào.
Tề Trừng ngồi giữa Nga Tử và đĩa ngó sen chiên, phòng ngừa chú ngỗng tham ăn nào đó lăn tới bên này ăn vụng. Đây là thứ mà Phạn Phạn có thể ăn ư? Đương nhiên là không rồi!
Phạn Phạn: Phì phì~
Bạch Tông Ân chống đỡ ngồi xuống, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Ở Ma Đô đã có thể đứng lên rồi, nhưng không đi được bao lâu.”
Anh trả lời vấn đề khi nãy của Tưởng Chấp.
Bầu không khí không khác gì trước kia, nhưng trong lòng Tưởng Chấp lại mang rất nhiều suy nghĩ. Kể từ lần trước tách ra, trở về rồi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó còn hỏi mẹ rằng hình chụp ngày xưa ở đâu?
Triệu Thiến buồn bực sao tự nhiên lại tìm cái này, vu vơ nói: “Con đi xem xem có phải ở dưới nhà kho không.”
Tưởng Chấp lật hết hình cũ lại, có hắn, có mẹ, cũng có một nhà của anh hai cùng nhau chụp. Khung cảnh là ở biệt thự, có lẽ khi đó là sinh nhật của anh hai, hắn lúc ấy còn rất nhỏ nên nhớ không rõ, thấy được hình chụp thì có chút ấn tượng.
Nhưng từ đầu tới cuối, không có tấm hình nào của ba hắn và chú Bạch Hoa cả.
Đến một tấm cũng không có.
Ba hắn và chú Bạch Hoa là anh em bạn bè, hai nhà quen biết thân thiết, tuyệt đối không thể đến một tấm ảnh chụp chung mà cũng không có được. Vậy thì, tại sao lại không có?
Với cả, nếu như ba hắn thật sự trọng tình trọng nghĩa quan tâm chăm sóc đứa con mất cha mất mẹ của bạn mình thì tại sao, tại sao sau khi chú Bạch Hoa mất rồi, cũng không nhìn thấy một bóng hình của dì Lý và anh hai, trong album chỉ có mỗi gia đình bọn họ.
Ba hắn thật sự không quan tâm thương yêu anh hai giống như người ngoài đồn thổi.
Lấy chuyện này làm tiền đề, Tưởng Chấp đột nhiên phát hiện, mỗi lần ba hắn nhắc đến anh hai là đều dùng anh để bảo hắn tiến lên phái trước, cố gắng học tập, có đôi khi hắn nói anh hai rất lợi hại, làm luận văn được giáo sư khen hết lời thì ba hắn ắt sẽ cắt ngang lời hắn nói.
Ba hắn không quan tâm đến anh hai.
Tưởng Chấp lạnh cả người, hắn không dám nhớ lại nữa.
“Anh… “
“Tiểu Chấp.” Bạch Tông Ân nhìn ra được tâm trạng Tiểu Chấp không đúng. Thằng nhóc này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng đôi khi trực giác của hắn lại nhạy bén hơn bất cứ ai. Anh xoa đầu Phạn Phạn, Phạn Phạn lập tức đá chân với ba lớn, Bạch Tông Ân thấy vậy thì nở nụ cười, lại nhìn sang Tiểu Chấp muốn nói lại thôi: “Không biết hỏi như thế nào thì không cần mở miệng.”
“Cậu đã gọi anh một tiếng anh trai, anh liền nhận đứa em trai là cậu.”
Tưởng Chấp siết chặt nắm đấm, hắn rất muốn hỏi, muốn hỏi rằng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại sợ… trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì đi nữa.
“Anh, em chỉ biết anh là anh trai của em mà thôi.”