Chương 79: Ông xã, anh ăn cắp kịch bản đấy à?
- Trang Chủ
- Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm - Lộ Quy Đồ
- Chương 79: Ông xã, anh ăn cắp kịch bản đấy à?
Dù sao thì Tề Trừng vẫn còn muốn mặt mũi lắm… bọn họ chỉ “kiểm tra thoáng” qua mà thôi.
“… Em đã nói là không có mà.” Tề Trừng Trừng đỏ bừng mặt, mềm giọng nói.
Bạch Tông Ân thay thiếu niên kéo áo xuống, chỉnh lý lại cho đàng hoàng, một tay anh ôm lấy chiếc eo nhũn ra của thiếu niên, nói: “Ừm, Trừng Trừng nói đúng.”
Dù sao thì cũng kiểm tra xong.
Nét đỏ ửng trên mặt Tề Trừng còn chưa vơi đi, cậu ôm lấy cổ ông xã, nói: “Đợi thêm chút nữa đi, em không có đi được.”
Lâu rồi bọn họ không có làm, một trận vừa rồi đã khiến cho cậu thiếu chút nữa đã không nhịn nổi. May là có ông xã nhắc nhở rằng chốc nữa dì Trịnh sẽ lại đây, Tề Trừng sợ đến mức không dám lộn xộn nữa, cậu nhỏ giọng lại, cũng không dám làm xằng bậy gì thêm, hai người chỉ hôn một cái, rồi sờ sờ một chút, nhưng Tề Trừng vẫn gâu gâu rưng rưng nước mắt.
Bạch Tông Ân hôn lên môi thiếu niên, đồng ý theo lời cậu.
Tề Trừng ui ui ui nghĩ, ông xã thật tốt quá đi mất. Song lại hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai đã hù dọa mình.
Ý đồ xấu của cún con không có tác dụng.
Cuối cùng thì kem bơ cũng đã được làm ra, trên người Bạch Tông Ân cũng nhiễm một mùi sữa thơm, nhưng mà bạn học nhỏ Phạn Phạn chờ lâu quá rồi, nhóc con đã nằm im trong lòng dì Tô ngủ từ lâu nên Tề Trừng đành phải thôi.
…
Ngày hai mươi hai tháng mười một.
Cùng trong tuần đó, hai ngày trước ngày hai mươi hai, Tề Trừng đã hỏi Tưởng Chấp rằng hắn có muốn tới hay không. Tưởng Chấp nghe anh dâu bảo muốn tổ chức sinh nhật cho anh hắn thì căng thẳng lắm, hắn cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: “Anh của tôi không thích sinh nhật đâu, có phải anh dâu cậu muốn cho anh ấy bất ngờ đúng không? Thật ra thì không cần phải vậy…”
“Không phải bất ngờ, anh của cậu cũng biết mà, có thời gian thì đến đây đi.” Tề Trừng biết Husky muốn nói cái gì, cậu cười hì hì còn nói: “Có thể mang bạn trai tới đó nha.”
Tưởng Chấp:!
“Anh dâu, cậu đừng có nói bậy, tôi chưa bạn trai mà.”
“Vậy cậu hỏi thử xem bạn cùng nhà của cậu có muốn tới hay không đi.” Anh dâu nhìn thấu tất cả.
Husky: “… Để tôi hỏi một chút vậy.” Giọng điệu có chút nhảy nhót.
Tưởng Chấp và Úc Thanh Thời đến sớm hơn một ngày. Úc Thanh Thời ở lại khách sạn, tính cách của y là như vậy, không muốn làm phiền đối phương, mang đến cảm giác xa cách và giới hạn với mọi người. Tưởng Chấp thì ở lại trong phòng khách của chỗ đó, đương nhiên là hắn phải ở cùng với anh Thanh Thời ở lại khách sạn rồi.
Buổi chiều Tưởng Chấp mang theo trái cây tới. Tề Trừng lập tức biết đây nhất định là do Úc Thanh Thời mua.
“Phạn Phạn đâu rồi? Tôi đi xem Phạn Phạn chút. Anh Thanh Thời, anh đợi em ôm thằng bé đến cho anh xem, xinh yêu cực.” Tưởng Chấp vừa vào cửa giao trái cây xong là lập tức hứng thú bừng bừng rửa tay đi ôm đứa nhỏ.
Tề Trừng cầm lấy giỏ trái cây đưa cho dì Trịnh, đi vào cùng với Úc Thanh Thời, vừa đi vừa nói: “Đi vào trước đi đã, đừng khách khí nha.”
“Được.” Úc Thanh Thời gật đầu.
Trước đó hai người vẫn hay ở trên mạng tám chuyện với nhau, tuy rằng không nhiều nhưng vẫn ăn ý với nhau lắm. Đương nhiên phần lớn đều là Tề Trừng tự mình bô lô ba la, mà cậu vẫn có chừng mực, sợ mình nói nhiều quá sẽ ầm ĩ, nhưng con người của Úc Thanh Thời rất tốt, y đã nói thẳng là không sao cả, y không có người bạn nào ở trong giới, rất thích nghe mấy câu chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Còn một ngày nữa là Phạn Phạn được hai tháng. So với lúc mới sinh ra thì nhóc đã lớn hơn rất nhiều, cánh tay nhỏ bé, bắp chân chắc nịch, khuôn mặt tròn vo, tóc máu đã được dì Tô cạo đi, giờ đây đã mọc lên một tầng tóc xoăn xoăn màu đen, da dẻ trắng bóc, môi hồng, mắt to tròn như hai hạt nho đen láy.
Tưởng Chấp hứng thú bừng bừng rửa tay xong rồi cũng không dám ôm nhóc. Cuối cùng vẫn là dì Tô chỉ dẫn tận tay.
Phạn Phạn không hề sợ người lạ, bị ôm không thoải mái cái là lập tức phun mấy ngụm bong bóng ra cho cái chú to con trước mặt này.
“Ha ha, anh Thanh Thời, anh mau nhìn này, Phạn Phạn thích em đó, đang hôn gió em này.” Husky cao hứng nói.
Tề Trừng không muốn đả kích Husky, cái lự kính gì thế này, lại còn hôn hôn nữa chứ, rõ ràng thằng bé đang phun phun vào mặt cậu thì có!
Nhìn Úc Thanh Thời lạnh lùng xa cách, nhưng ánh mắt y nhìn đứa nhỏ lại toát lên sự ấm áp vô cùng. Y rửa sạch tay, vừa mới chạm đến quả đấm nhỏ của Phạn Phạn là đã bị thằng bé nắm lấy ngón tay, Úc Thanh Thời thấy thế thì lập tức bất động, để yên cho Phạn Phạn nắm.
Hai mắt to tròn của Phạn Phạn nhìn qua nhìn lại, lần đầu tiên nhóc thấy gương mặt xa lạ này đến nhà mình.
“Anh Thanh Thời, Phạn Phạn cũng yêu thích anh đó.”
“Phạn Phạn cũng chưa có quên chú đúng không? Nào Phạn Phạn, hôn chú một cái nào.”
“Phì~”
Một ngụm bong bóng kháng nghị.
Úc Thanh Thời lắc lắc ngón tay, nắm tay nhỏ bé của Phạn Phạn cũng lắc lắc theo, nhóc giương hai mắt to tròn tò mò nhìn y, một vẻ “chú làm cái gì dạ”, mặt nhỏ đầy thịt cũng lắc lư theo. Úc Thanh Thời cảm thấy đáng yêu muốn chết, y liếc mắt nhìn Tưởng Chấp, nói: “Bé con không có thơm em.”
“Làm gì có chứ, rõ ràng là rất nhớ em đó.” Tưởng Chấp nói.
Úc Thanh Thời: “Tôi lại cảm thấy không phải vậy.”
“… Vậy thì không phải.” Tưởng Chấp oan ức thỏa hiệp, một giây sau lại tự tranh thủ: “Vậy em muốn thơm một cái được không?”
Úc Thanh Thời: “Phạn Phạn đồng ý không?”
“Phạn Phạn nhất định đồng ý. Phạn Phạn ơi, chú thơm con một cái nha, vui thì phun một ngụm nước (miếng) nào.”
“Phì~ “
Tưởng Chấp đắc ý: “Phạn Phạn đồng ý em rồi.”
Tề Trừng nhìn hai người nói chuyện phiếm, không ngờ nhìn Úc Thanh Thời lạnh nhạt như vậy nhưng khi lén lút nói chuyện với Husky lại giống như mấy bạn nhỏ đang nói chuyện đến thế, có chút đáng yêu.
Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, Phạn Phạn chơi một lúc đã bắt đầu buồn ngủ, nhóc nhắm hai mắt lại, toàn thân béo tròn nằm ì trong lồng ngực Úc Thanh Thời, mãi vẫn không cho dì Tô ôm, bàn tay nhỏ bé còn một mực nắm chặt lấy ngón tay của y.
Dì Tô nói: “Phạn Phạn buồn ngủ rồi, chúng ta cùng về ngủ nào.”
Vừa đụng vào là Phạn Phạn đã rầm rì tỉnh lại, không cho bà ôm.
Dì Tô không có cách nào, đành phải nhìn Tề tiên sinh. Tề Trừng đến gần, nhéo nhéo cái tay của nhóc ngốc, xúc cảm cực kỳ tốt, toàn thịt là thịt, Phạn Phạn mơ mơ màng màng mở hai mắt ra nhìn ba.
“Con có ngủ không vậy? Chú Úc Thanh Thời ôm con lâu lắm rồi đó, con đúng là một nắm cơm dính người mà.”
Phạn Phạn nghe không hiểu, Phạn Phạn sưng mặt lên nhìn ba ba.
“Cứ để tôi ôm đi, chờ thằng bé ngủ đã.” Úc Thanh Thời nói.
Tề Trừng thỏa hiệp với nhóc ngốc: “Vậy con cứ hưởng thụ vòng tay của chú Úc tiếp đi.”
Tư thế ôm đứa nhỏ của Úc Thanh Thời cũng không chuyên nghiệp gì cho cam, cũng không biết dỗ dành như dì Tô, thỉnh thoảng y mới kể vài câu chuyện nhỏ. Nhưng mà Phạn Phạn lại rất thích chú xinh đẹp này ôm nhóc, cắm rễ trong lòng chú xinh đẹp thoải mái vô cùng.
Tiếng nói chuyện của mọi người nhỏ lại, Phạn Phạn chưa được bao lâu đã ngủ say, giống Tề Trừng sau khi ăn xong y như đúc. Phạn Phạn mặc một cái jumpsuit sơ sinh màu vàng nhạt, hai cái chân béo ục duỗi ra, toàn thân bé nhỏ như hóa thành một cái bánh nướng hình mèo con.
Tưởng Chấp nhìn nhóc, khen ngợi: “Cháu của mình thật là khí phách.”
Tề Trừng:…
Cũng không cần phải khen như thế đâu. Cậu cảm thấy Nga Tử hình như có chút thể chất của cá mắm.
Dì Tô ôm Phạn Phạn đã ngủ say trở về phòng. Tề Trừng thấy Husky lập tức tiến đến bên cạnh Úc Thanh Thời, ân cần hỏi: “Có phải tê tay lắm không? Em xoa bóp tay cho anh, Phạn Phạn chắc là nặng lắm, em mới ôm có một lúc thôi đã thấy mệt rồi.”
Tề Trừng:???
Đúng là nên phun mấy ngụm nước vào mặt cậu mà.
Sau đó, cái ót lập tức bị xoa vài cái, Tề Trừng quay đầu nhìn ông xã, thế mà lại có thể hiểu được tại sao anh lại làm vậy. Ông xã đang nghĩ rằng cậu ghen tị với Úc Thanh Thời được Hussky xoa bóp cánh tay, thế là anh mới xoa xoa vài cái lên đầu xoăn của cậu.
Cũng có thể đó!
Tề Trừng vui vẻ lắm.
Chủ đề nói chuyện của mọi người là về những việc gần đây, Tưởng Chấp vẫn đang đi học, hắn bị áp lực bởi việc mẹ hắn muốn hắn tiến vào công ty, mà hắn lại không muốn đi. Hơn nữa, ba của hắn cũng không có ý cho hắn vào công ty.
Úc Thanh Thời mới vừa quay xong một bộ phim, là một bộ phim tội phạm, y đóng vai nam ba.
“… Lúc quay cảnh nổ tung, anh ấy còn bị thương nữa.” Tưởng Chấp nói đến đây thì nhíu mày lại.
Úc Thanh Thời không thèm để ý.
Tề Trừng vừa nhìn đã biết mọi chuyện như thế nào rồi, nhưng mà Husky với Úc Thanh Thời đang ở trong thời kỳ ám muội, có lẽ là rất nhanh rồi tầng giấy này sẽ được đâm thủng thôi, cậu là người ngoài không nên lắm miệng làm gì, thế là Tề Trừng vô cùng cơ trí mà đổi đề tài hỏi phim điện ảnh tên là gì, khi nào chiếu thì cậu sẽ đi cổ vũ.
“Đoạt Mệnh Truy Kích.” Úc Thanh Thời nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Không cần phải cổ vũ.”
“Hả?!”
Úc Thanh Thời nhìn sang, Tề Trừng bưng cốc che mặt, ừng ực ừng ực uống hai ngụm nước, giải thích nói: “Cái tên nghe đặc biệt ghê ha.”
Nhưng thật ra là cậu đã nhớ tới lúc này chính là đoạn quan trọng nhất trong tiểu thuyết. Cũng khó trách vì sao Úc Thanh Thời lại rất lạnh nhạt với bộ phim này. Cậu sợ biểu tình của mình làm tiết lộ ra đầu mối, đang định nói hai ba câu để bỏ qua thì đã nghe thấy ông xã nói: “Úc tiên sinh không thích bộ phim này sao?”
Ể?
Ông xã thế mà lại hỏi trực tiếp luôn.
Nhưng mà sự chú ý của mọi người lại không đặt ở trên người cậu, mà là chuyển đến trên người Úc Thanh Thời, đặc biệt là Tưởng Chấp. Tưởng Chấp bình thường vô tâm vô phế, không tinh tế chú ý đến người khác, hờ hững đến lợi hại, nhưng đối với người mà hắn thích thì lại khác.
Hắn đã từng hỏi có phải anh Thanh Thời không vui ở đâu không, hay là có người ở trong đoàn phim bắt nạt y. Nhưng anh Thanh Thời không nói gì cả, chỉ nói với hắn rằng phim sắp quay xong rồi, sau đó lập tức chuyển đề tài.
Bây giờ mọi người nhắc tới chuyện này, Tưởng Chấp càng muốn biết.
“Kịch bản ban đầu còn tạm được.” Úc Thanh Thời nói đơn giản xong, cảm nhận được sự quan tâm Tưởng Chấp, lại nói thêm: “Đã quay xong rồi, phần diễn của tôi cũng không nhiều, phỏng chừng đã bị cắt hết.”
Úc Thanh Thời là nam ba, cũng không phải là nhân vật qua đường, phim điện ảnh gì mà có thể cắt hết phần diễn của nam ba chứ?
Tưởng Chấp khó mà tin nổi, vậy không phải anh Thanh Thời đã bị thương vô ích rồi sao?
Mà Úc Thanh Thời không muốn nói thêm, mọi người đều tự nhiên bỏ qua cái đề tài này, bắt đầu nói chuyện phiếm về mấy ngày nay. Trời sẩm tối, mọi người dùng bữa xong, hai người bắt đầu trở về khách sạn.
Lúc này Phạn Phạn đã tỉnh, nhóc vẫn còn nhớ đến chú to con và chú xinh đẹp kia, thân thể bé nhỏ duỗi cánh tay thăm dò muốn ba nhỏ ôm mình. Tề Trừng ôm Nga Tử vào ngực, thấy nhóc con cứ tròn mắt chỉ nhìn Úc Thanh Thời, nếu như Úc Thanh Thời nhìn nhóc, cười với nhóc một cái là thằng bé lập tức vươn bàn tay lên mở ra rồi nắm vào.
Đầu ngón tay mập mạp đáng yêu, giống như đang nắm lấy ngôi sao vậy.
Úc Thanh Thời cũng không có dỗ dành gì, y chỉ cười cười tỏ vẻ thiện ý, gọi Phạn Phạn ơi.
Phạn Phạn vui vẻ lắm, cười đến mặt thịt thịt tít hết cả lại. Chờ đến khi tiễn Husky với Úc Thanh Thời ra cửa, Phạn Phạn còn muốn nhào vào lồng ngực Úc Thanh Thời đòi ôm một cái, Úc Thanh Thời ôm nhóc con vào lòng, Husky ở bên cạnh cũng không chua thành quả chanh, mà ngược lại còn cao hứng nói: “Phạn Phạn biết anh là người một nhà đó.”
Ngầm cọ xát thêm đất diễn của mình.
Cậu còn chưa có theo đuổi được anh Thanh Thời đâu, người một nhà cái gì chứ.
Tề Trừng hừ hừ nghĩ.
Hai người rời đi, Tề Trừng còn nghĩ Nga Tử thích Úc Thanh Thời như thế, thấy y rời đi thì nhất định sẽ quấy, nhưng không ngờ Phạn Phạn lại quay đầu nằm sấp trong ngực ba mình, bi bô mấy tiếng của em bé, làm cho má của ba nhóc đầy nước miếng, không có một chút gì gọi là luyến tiếc người ta cả.
Rất lâu sau đó, khi chuyển về Danh Thành rồi, trong nhà có khách tới, Tề Trừng mới phát hiện Phạn Phạn thích Úc Thanh Thời, thích ở đây chỉ là thích một chú xinh đẹp nhẹ nhàng khoan khoái ôm nhóc mà thôi.
“Tề tiên sinh, Phạn Phạn nên uống sữa rồi.” Dì Tô đưa bình sữa tới.
Tề Trừng ngồi ở trên ghế sa lon, tìm được vị trí tốt, lúc này mới ôm Nga Tử, một tay cho bé con bú sữa.
Phạn Phạn từng ngụm từng ngụm hút bình sữa, Tề Trừng đút một hồi, không nhịn được mà nghĩ đến đề tài hồi chiều, cậu liếc nhìn ông xã, tiểu bát quái tinh tự đắc nói: “Ông xã, anh có muốn biết bộ phim kia có vấn đề gì không?”
“Bộ phim đó sẽ không thể công chiếu? Tiểu Chấp và Úc tiên sinh đến với nhau?”
Tuy lời của Bạch Tông Ân là câu hỏi, nhưng lại trực tiếp đoán đúng.
Tề Trừng Trừng:!!!
“Ông xã, anh trộm kịch bản đấy à?”
________
Juu: đính chính một chút, “Nga Tử” chỉ là một cái tên khác mà Trừng Trừng dùng để nhắc đến Phạn Phạn mà thôi, nhóc con vẫn chưa có tên thật nha!