Chương 73
Trước khi đi ngủ, Tề Trừng lại nói chuyện một lúc với ông xã, một mặt vinh quang vô cùng, nom rất vui vẻ. Cậu dựa vào trong lồng ngực ông xã, cách cái bụng mà nhỏ giọng nói: “Hôm nay thật là vui, chúng ta được đi ra ngoài chơi, người xấu cũng nhận phải trừng phạt, mọi người đều biết Lộ Dương vô tội nữa…”
Bạch Tông Ân xoa xoa bụng cho thiếu niên, vẻ mặt dịu dàng hôn nhẹ lên trán thiếu niên rõ là đang buồn ngủ mà miệng nhỏ vẫn đang nói không ngừng kia, anh nói: “Lộ Dương được nghỉ hè hai tháng, ở Ma Đô còn có rất nhiều triển lãm thời trang, tụi em có thể đi chơi rồi chụp hình.”
Tề Trừng lập tức không còn buồn ngủ nữa.
“Có thật không? Có thể sao ông xã?”
Bạch Tông Ân gật đầu: “Có thể. Không phải em nói rằng muốn cho Lộ Dương nổi tiếng sao?”
Hôm nay ra ngoài chơi hết một ngày, thiếu niên cũng không than mệt mỏi lấy một câu, trông thấy cái gì cũng vui vẻ vô cùng. Bạch Tông Ân thích ngắm dáng vẻ tinh thần sáng láng này của cậu, lại hôn nhẹ lên môi thiếu niên đang cười rộ lên, nói: “Chỉ cần em không mệt mỏi quá sức là được rồi, thoải mái một chút.”
“Em biết rồi.” Tề Trừng rất vui vẻ.
Trước khi đi ngủ, Tề Trừng còn bận suy nghĩ chuyện hợp tác giữa mình và người bạn làm công, nhưng bất chợt sau đó, bụng cậu bỗng nhiên động đậy, hai mắt Tề Trừng lập tức sáng ngời: “Ông xã…”
Bạch Tông Ân đặt tay lên bụng thiếu niên, cảm nhận được sự chuyển động bên trong.
“Bé cưng cũng vui vẻ thay Trừng Trừng.” Bạch Tông Ân lại hôn nhẹ lên mi tâm của thiếu niên.
Tề Trừng cười đến hai mắt cong cong, đến tận lúc đi ngủ mà trên mặt vẫn còn mang theo ý cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Trừng đã dậy từ sớm, cậu thay áo ngủ rồi cùng ông xã đi xuống lầu ăn sáng.
Lộ Dương cũng đã chạy bộ về, y tắm vội tắm vàng, tóc tai ướt nhẹp cũng không lau khô, tiến đến giúp chú Quyền mang đồ ăn sáng ra. Hôm qua trên mạng hỗn loạn, cũng ngay ngày hôm qua, Lộ Dương đã lật ngược thế cờ, mặc dù trong phần tin nhắn riêng còn có một số bộ phận người hâm mộ của Dịch Nhiên vào mắng y cọ nhiệt, hoặc là một vài người trên mạng nói y cố ý thổi phồng.
Lộ Dương đều không thèm để ý.
Không có ai là không bị mắng. Lập trường bất đồng, góc độ bất đồng, hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, tất cả mọi người không có nghĩa vụ phải yêu thích bạn, cho dù bạn có phô bày tất cả chứng cứ ra đi nữa thì chỉ cần là người có tâm tư thì đều sẽ cảm thấy bạn đang vu oan giá họa cho Dịch Nhiên mà thôi.
Nói chung, Lộ Dương không đề cập đến nó nữa.
“Sữa đậu nành hay là sữa bò?” Lộ Dương hỏi ngốc bạch ngọt.
Tề Trừng thích sữa đậu nành, cùng giống với ông xã, nhưng mang thai thì phải uống sữa bò mới tốt, bổ sung canxi cho thân thể.
“Đều lấy cho anh vậy.” Lộ Dương cảm thấy vấn đề mình hỏi thật là ngu ngốc, ngốc bạch ngọt có thể uống hết mà.
Tề Trừng vui vẻ nói: “Được được, cám ơn nha.”
Như vậy là không phải do dự xem sẽ uống gì nữa rồi! Quả nhiên chọn lựa chỉ tổ phiền phức, chỉ cần “mình chọn tất” là có thể giải quyết hết.
Tề Trừng uống một ngụm sữa đậu nành không đường, ngon quá đi! Lại quay sang uống thêm một ngụm sữa bò ấm áp, quá tuyệt!
Mọi người ăn sáng được một nửa thì Tưởng Chấp mới dậy. Hắn tự mình vào nhà bếp lấy đồ ăn, kéo ghế ngồi ra, tùy tiện gặm gặm hai ba cái… Ở phương diện ăn uống này, Tưởng Chấp rất tùy tiện, không được tinh tế gì cho cam.
Có lẽ là vì từ nhỏ hắn đã được ăn tất cả mọi thứ, nên Tưởng Chấp tương đối không kén chọn cho lắm, không hề giống như mấy nam chính tổng tài trong mấy quyển tiểu thuyết mà Tề Trừng đọc, gì mà mắc bệnh sạch sẽ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tàn nhẫn, hay soi mói các thứ…
Hắn nghĩ lại một hồi, hình như anh Thanh Thời có chút bệnh khiết phích thì phải.
Loại khiết phích này là về tình cảm nhiều hơn.
“Anh, hôm nay em phải đi ra ngoài một chuyến.” Tưởng Chấp nhét miếng bánh thịt bò cuối cùng vào miệng rồi nói.
Bạch Tông Ân cũng không có hỏi hắn đi đâu, chỉ gật đầu một cái. Ngược lại là Tưởng Chấp lại bất đắc dĩ nói: “Mẹ em biết em đến Ma Đô, ông anh họ nhà cậu em có công ty ở đây, nghe nói kinh doanh rất được, mẹ bảo em đi học hỏi một chút.”
Tưởng Chấp một mặt không muốn đi một chút nào, hắn tình nguyện ở nhà chơi xe đua Kart với Tiểu Chính Thái ở sân sau còn hơn.
“Uống ít rượu một chút.”
“Vâng.”
Tưởng Chấp tự mình lái xe đi ra ngoài. Tề Trừng lôi kéo Lộ Dương ra sân sau tản bộ, trông hưng phấn vô cùng. Bạch Tông Ân thấy bạn nhỏ nhà mình đang vừa sốt ruột lại hưng phấn là lập tức biết rõ hai người họ định tán gẫu “sự nghiệp to lớn” gì, liền nhường lại không gian.
Hơn tám giờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn rất dịu nhẹ, từng hàng cây liễu ở sân sau rũ cành xuống, gió thổi qua là nhẹ nhàng đung đưa.
“Anh hỏi em một chuyện, em phải cẩn thận trả lời anh, câu trả lời không được liên quan đến anh, hay vì muốn anh vui vẻ mà nói dối đâu đó.” Tề Trừng rất nghiêm túc nói.
Lộ Dương một tay đút túi, liếc nhìn ngốc bạch ngọt, ừm một tiếng.
Nghe ừm đến qua loa không thể tả.
Mà Tề Trừng lại tin thật, cậu cố nhịn lại hưng phấn trong mình, nói: “Hôm qua canh có nói muốn gầy dựng sự nghiệp cùng với em, muốn để em thật nổi tiếng, trở thành anh trai kim chủ của em, anh thật sự nghiêm túc đó, cũng không hề cảm thấy ngại dùng tiền. Nhưng mà đây chỉ là mong muốn của mình anh thôi, anh muốn hỏi xem em nghĩ như thế nào.”
“Em thật sự muốn làm người mẫu cho các cửa hàng Hán phục sao? Hay là muốn nổi tiếng? Hay em còn có hứng thú khác?”
Cậu không muốn Lộ Dương vì để mình vui, vì nể mặt mũi của mình nên mới đồng ý.
“Mặc dù nói là không thèm tranh sự đời, nhưng ngày hôm qua chúng ta đã tranh giành qua rồi. Hơn nữa, cuộc đời là của chính mình, đương nhiên là ý nguyện của em mới quan trọng nhất, mặt mũi chẳng là gì cả, đàn ông con trai mà, không sợ!”
Lộ Dương lấy tay ra khỏi túi, nhìn Tề Trừng. Người này nói thì như một bậc thầy đầy kinh nghiệm vậy, lại còn hãy sống vì chính mình… Nhưng y lại thật sự nghe hiểu.
Tề Trừng chính là như vậy, nhìn qua thì ngây ngây ngốc ngốc, không có hoài bão dã tâm gì, hệt như một chú cá mắm không biết tiến thủ, nhưng đối với người nhà và bạn bè là cậu đều dốc hết tình cảm ra để đối đãi, là toàn bộ tình cảm chân thành.
Từ trước tới nay chưa từng có ai quan tâm đến y như vậy, cũng không ai hỏi han y, suy nghĩ của y là gì, y muốn làm cái gì. Chứ không phải như thầy giáo nói với y lúc chia ban năm cấp ba, ông ấy bảo rằng tình huống trong nhà y không được tốt, nên chọn khoa học tự nhiên để có việc làm.
Lộ Dương biết thầy giáo nói vậy cũng là vì tốt cho mình.
Y không có ai đứng sau làm chỗ dựa cả.
Mà thời khắc này, Tề Trừng đi từng bước dưới ánh mặt trời, nói liên miên lảm nhảm về triết lý sống các thứ, hầu kết Lộ Dương chuyển động, y biết giờ mình đã có chỗ dựa… Thiếu niên mười tám tuổi có chút chật vật nghiêng đầu đi, viền mắt hơi ửng hồng. Được một lát thì tâm tình mới tốt lên, y nói: “Thật ra ban đầu em chỉ muốn kiếm tiền, việc này kiếm tiền nhanh, đều là dựa vào mặt kiếm cơm nên cũng tiết kiệm chút thời gian.”
Mỗi ngày y đều phải vừa đi làm thêm, vừa phải chú ý học tập, có lúc leo tường ra ngoài còn bị tóm lấy phê bình. Mà công việc quay chụp này chỉ cần cuối tuần làm là được rồi, tuy rằng ông chủ yêu cầu rất nhiều, dằn vặt tới lui, nhưng mà vẫn tốt hơn phải ở trong bar bán rượu, phát tờ rơi trong gió rét nhiều lắm.
“Vậy là em không phải rất thích nghề này rồi, anh còn tưởng em muốn trở thành ngôi sao chứ.” Tề Trừng Trừng thở phào nhẹ nhõm: “Anh thậm chí đã suy tính xong xuôi rồi, em muốn làm ngôi sao, anh có bạn bè quen biết trong giới, khi đó anh sẽ có thể đầu tư.”
Nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là anh trai kim chủ mà! Cổ phần vẫn có chia hoa hồng.
Lộ Dương: “Em không biết hát hay nhảy, chỉ biết trưng cái mặt thối này ra, anh cảm thấy em có thể diễn được cái gì?”
“Đúng nhỉ.”
Tề Trừng nghe vậy liền ha ha chế nhạo: “Nếu lỡ như bị NG thì em có thể mắng đạo diễn luôn.” Cậu nhớ tới mấy lần Lộ Dương chửi tục thì lập tức không nói nữa: “Cục cưng đang ở đây, em không thể nói tục được.”
Lộ Dương bật cười, cũng không hề cảm thấy không vui khi bị chế nhạo như vậy, dù sao thì tính của y vốn đã như thế.
Nhưng y lại nghĩ đến những người qua đường hôm qua đã mắng y, cái người tên là Dịch Nhiên kia làm được thì tại sao y lại không? Lộ Dương cau mày nói: “Chụp ảnh nửa mặt, có thể nổi tiếng trên mạng để kiếm tiền, vậy là được rồi.”
“Đúng đúng, này chỉ là cái nghề phụ của em thôi, sau này em còn phải lên đại học nữa.” Tề Trừng cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nếu cậu cho Tiểu Lộ tiền thì y nhất định sẽ không muốn, thế nhưng nếu như Tiểu Lộ có thể nổi tiếng thì sau này đến kì nghỉ hè hay nghỉ đông là đều có thể đi quay chụp vào cuối tuần, học phí đại học cũng không thành vấn đề nữa.
“Vậy cũng tốt.”
Tề Trừng nói là làm: “Anh có tiền, em đi làm, vậy chúng ta chia ba bảy, em bảy, anh ba, thế có được không?” Cậu cẩn thận thăm dò, chỉ sợ tên nhóc Lộ Dương này không muốn mà thôi.
Lộ Dương liếc mắt nhìn ngốc bạch ngọt, cũng chỉ có người này mới chịu thay hết cách này đến cách khác để giúp y, lại còn lo sợ sẽ tổn thương lòng tự trọng của y nữa chứ…
Lộ Dương nghĩ nghĩ, đồng ý nói “được” một tiếng.
Đúng như dự đoán, ngốc bạch ngọt thở phào nhẹ nhõm cười rất vui vẻ.
Trong lòng y cũng ấm áp, tựa như mặt trời đang treo trên cao kia vậy, càng ngày càng nóng.
Thế nên bậc thầy triết lý Tề Trừng Trừng không chịu được nữa, thân thể cậu vốn đã rất nóng rồi, vì sợ nóng nên nhanh chóng lôi kéo đối tác mới bắt được của mình vào nhà. Dì Trịnh vừa rửa trái cây xong mang đến, Tề Trừng không thể ăn đồ lạnh, thế nên trái cây vẫn được để ở nhiệt độ thường.
“Nếu em thấy nóng thì có thể ăn lạnh một chút đó.” Tề Trừng tha thiết mong chờ nói với Lộ Dương.
Lộ Dương: “Em không nóng.”
Tề Trừng tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cậu muốn sờ sờ cái bát lạnh băng mà.
Cún con đáng thương. jpg
Tề Trừng có tiền nhưng lại không biết nên làm thế nào, cậu chỉ biết cơ bản là muốn quay chụp thì trước tiên phải có thợ chụp ảnh và thiết bị máy móc các thứ mà thôi, nếu như muốn nổi tiếng thì cũng không nhất thiết phải làm người mẫu Hán phục, có thể làm COSER chẳng hạn, lần trước ở triển lãm còn có người mẫu lolita giống trên truyện tranh nữa.
“Em có mặc được đồ nữ không?” Tề Trừng nhanh miệng hỏi.
Lộ Dương nắm tay lại, nhìn sang. Tề Trừng lại yên lặng dời đầu đi: “Anh chỉ nói một chút thôi, anh có thể thành chị gái được, nên anh nghĩ em cũng có thể.”
Lại còn tự lăng xê chính mình nữa chứ.
Lộ Dương vốn dĩ rất để ý, nhưng vừa nghe ngốc bạch ngọt nói như thế thì lại cảm thấy hình như cũng không sao cả.
Y không ăn trộm không ăn cướp thì sao phải sợ, cái “nguyên tắc” này hình như cũng không quan trọng đến thế. Đúng vậy, mặc đồ nữ cũng không phải là chuyện xấu gì…
“Vậy coi như là được ha, nhưng mà chúng ta vẫn còn chưa được thành thục lắm, trước mắt phải xem em hợp với phong cách như thế nào đã.” Tề Trừng rất nhanh đã đổi giọng. Cậu là một trạch nam có kinh nghiệm xem hoạt hình lâu năm đó.
Mới vừa tự thuyết phục chính mình – Lộ Dương:…
Thôi coi như xong đi.
Đến chín giờ thì bác sĩ Lâm tới. Tề Trừng lập tức dẹp một lòng sự nghiệp sang một bên, ông xã là quan trọng nhất. Cậu đi đến ở cạnh ông xã xem anh được bác sĩ châm cứu, tâm trạng rất hứng khởi. Bác sĩ Lâm liếc mắt nhìn sang, Tề Trừng thấy vậy thì muốn ưỡn ngực kiêu ngạo nói, nhưng kết quả lại ưỡn được mỗi cái bụng to, mà cũng chẳng quan trọng lắm:
“Cháu muốn gầy dựng sự nghiệp đó!”
Bác sĩ Lâm gật đầu, nói: “Tốt lắm, mang thai cũng không phải là không làm được gì, tìm việc cũng rất tốt, đừng có cả ngày đều vây quanh chồng cháu nữa.”
“Phải vây quanh nữa chứ ạ.” Tề Trừng nhanh chóng nói: “Cháu phải quan tâm đến cả sự nghiệp và gia đình luôn.”
Bác sĩ Lâm:…
Nói tới nói lui, trong đầu cũng chỉ toàn tình yêu mà thôi. Cũng may thằng nhóc nhà họ Bạch cũng là một người không tệ, nếu không tên ngốc này mà rơi vào trong tay người khác thì còn đâu cái dáng vẻ đơn thuần như vậy nữa.
Mọi người đều có phúc phận của mình cả.
Bạch Tông Ân nắm lấy tay của thiếu niên, cám ơn ý tốt của bác sĩ Lâm, anh biết đối phương cũng vì quan tâm Trừng Trừng nên nói thế.
Phần lớn thời gian Tề Trừng đều hóa thân thành cá mắm, lười biếng không muốn động, nhưng chỉ cần có chuyện cậu thích và muốn làm thì sẽ lập tức thoát khỏi cái chứng lười chảy thây này mà vui vẻ hoạt động. Cậu cũng không đi tìm ông xã nhờ giúp đỡ, vì Tề Trừng biết đây là việc của cậu và Lộ Dương, nếu như mới bắt đầu mà đã đi hỏi ý ông xã tìm kiếm sự hỗ trợ thì cậu chắc chắn Lộ Dương sẽ vô cùng mất tự nhiên cho xem.
Bạch Tông Ân cũng không nhúng tay vào can thiệp, mặc cho thiếu niên muốn làm gì thì làm.
Mà đồ nữ của Tề Trừng lại càng ngày càng nhiều hơn!
Bởi vì cậu phải đi ra ngoài nhiều nên so với bộ dáng đơn giản như trước đây thì bây giờ đã ra dáng hơn khá nhiều rồi. Tề Trừng vẫn sẽ mang khẩu trang, cậu cũng không đội tóc giả, chỉ là mặc quần áo đơn giản thoải mái, mỗi lần ra ngoài đều có dì Trịnh và tài xế đi cùng.
Đương nhiên là Lộ Dương phải đi theo.
Ma Đô cũng là một thành phố lớn, rất thời thượng, hằng ngày đều có những triển lãm truyện tranh lớn nhỏ, cũng có vài hoạt động tuyên truyền Hán phục, hai người đi đến một vài nơi trong số đó để lấy kinh nghiệm. Lộ Dương đẹp trai, một vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trông không thích nói chuyện gì cho lắm… Trước đây y làm được mấy việc như bán rượu hay phát tờ rơi, tất cả cũng là vì có được một khuôn mặt đẹp.
Mọi người đều sẵn sàng chi tiền cho cái đẹp.
Làm quen người mới và giao tiếp qua lại chính là công việc trước đây của Tề Trừng. Trước kia, Tề Trừng cũng không thích xã giao lắm, bây giờ cậu mới phát hiện không phải vấn đề ở xã giao mà vấn đề nằm ở chỗ người mình nói chuyện là ai.
Trước kia, lãnh đạo công ty, tổ trưởng, cấp trên, đồng nghiệp vẫn thường hay nói uyển chuyển về những lợi ích về quy tắc ngầm trong xã hội với cậu, Tề Trừng dù thế nào đi nữa vẫn luôn chịu thiệt thòi, có khi sau đó cậu còn bị bọn họ sắp xếp cho nhiều việc hơn, bị người ta chế nhạo cười chê… Nhưng cậu đều không thích đối phó với bọn họ.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, đến triển lãm truyện tranh, những người hoạt động trong vòng này đều là những người trẻ tuổi, bọn họ vì yêu thích văn hóa này nên mới gia nhập, trong mắt ai nấy cũng đều sáng rực, vô cùng lễ phép và khách khí nhiệt tình, bạn có hỏi han về chuyện quay chụp, hóa trang đi nữa thì họ đều tình nguyện giải thích.
Đặc biệt là mấy bạn nữ, nhiệt tình vô cùng luôn!
Đương nhiên là cũng sẽ có vài người cáu gắt, thái độ không tốt, hoặc là coi Tề Trừng như kẻ ngốc… Nhưng mà bây giờ Tề Trừng đã là người có tiền rồi, cậu đáp lại cũng rất thẳng thắn. Cậu không sợ đâu, vì dù gì cũng có Tiểu Lộ ở đây nữa mà.
Mỗi một ngày đi chơi trở về là hai mắt Tề Trừng đều sáng lấp lánh, trên bàn cơm vẫn cứ khua tay múa chân kể những chuyện xảy ra trong hôm nay, kể cho mọi người nghe hôm nay mình đã biết thêm được những gì. Chú Quyền nghe vô cùng cẩn thận, còn cảm thấy vui vẻ thay hai đứa nhỏ, dù sao ông cũng biết hai bạn nhỏ này đều yêu thích những thứ mới mẻ mà.
Cái gì mà trang phục của nhân vật hoạt hình, cái gì mà chế tác Hán phục nữa…
Nghe thú vị thật đấy.
Có lẽ là vì ban ngày mệt mỏi nên buổi tối Tề Trừng ngủ rất ngon. Chẳng qua là chân của cậu bắt đầu bị sưng phù lên, cứ đến giữa đêm là bị chuột rút đau quá nên tỉnh, cứ mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi rầm rì: “Đau quá đi…”
Sau đó ông xã sẽ lập tức ở bên cạnh cậu, xoa bóp hai chân cho cậu, rồi xoa cả bàn chân nữa.
Tề Trừng có chút ngượng ngùng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì một trận chuột rút lại kéo tới.
“Trừng Trừng, thả lỏng nào.” Bạch Tông Ân nhẹ giọng nói.
Tề Trừng lập tức thả lỏng một chút, cảm thụ được lực đạo của ông xã, chốc lát sau đã không còn đau nữa.
“Ông xã, không còn khó chịu nữa rồi.”
Tề Trừng nói xong thì phồng má, cẩn thận hỏi: “Ngày mai em còn có được ra ngoài nữa không?”
Cậu biết vì hôm nay cậu đi nhiều quá nên mới bị thế này, thế nên cậu rất sợ ông xã vì vậy mà không cho cậu ra ngoài chơi nữa. Bạch Tông Ân nghe ra ý của thiếu niên, anh di chuyển sang đầu giường bên kia ôm lấy vai cậu, khẽ hôn lên đầu cậu rồi nói: “Trừng Trừng muốn đi ra ngoài sao?”
“Em muốn.”
“Vậy thì cứ đi ra ngoài thôi.” Bạch Tông Ân nhẹ nhàng nói: “Chân bị chuột rút là phản ứng tự nhiên, chỉ là nếu em thấy mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi thật cẩn thận, chỉ cần không để tổn thương đến sức khỏe của mình thì em làm gì cũng được hết, có anh ở đây giúp Trừng Trừng.”
Tề Trừng hạnh phúc vô cùng, cao hứng ừm một tiếng.
… (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại ứng dụng W.ATT.PA.D!!! Những trang như truyenfull, nettruyen, wattpad.vn,… đều là ăn cắp. Vui lòng quay lại app W.A..TTP.AD để đọc truyện, pls!!)
Ngày hôm sau, cậu và Lộ Dương vẫn đi ra ngoài, chỉ là lần này cứ đi được một chút thì lại ngồi một tí, đi một chút rồi nghỉ ngơi một chút. Mà thật ra hôm qua cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, nhưng chẳng hiểu sao buổi tối lại có phản ứng như thế.
Tề Trừng thật sự rất chú ý đến sức khỏe của mình
Tối đó trở về, Tề Trừng rất vui vẻ, cậu nhớ lại trong quyển sổ nhỏ của mình có ghi lại phương thức liên lạc của thợ chụp ảnh, cắt nối biên tập, và stylist, tất cả đều là được mọi người đề cử. Cơm nước xong xuôi là có thể gọi điện thoại, nhắn tin hỏi giá cả và thời gian địa điểm nữa.
Cậu nói chuyện này ra với mọi người.
“Được nha anh dâu, lợi hại phết đó.”
“Vậy là không bõ công chạy đi chạy lại mấy ngày nay rồi, nếu như các con chụp được thì chú sẽ gửi cho mọi người cùng xem.” Chú Quyền nói.
Bạch Tông Ân gắp một miếng sườn cho thiếu niên, khen ngợi: “Lợi hại lắm.”
Tề Trừng gặm sườn đến là vui vẻ, vừa thèm ăn thêm lại vừa cảm thấy bọn họ thật là lợi hại.
Tối đó đi ngủ, trong phòng còn xuất hiện them một cái chậu gỗ ngâm chân, thay nước nóng xong xuôi, bên trong còn thả thảo dược vào, những thứ này đều là bác sĩ Lâm kê cho cậu.
Tề Trừng mặc váy ngủ rộng thùng thình, yên lặng ngồi ngâm chân.
Ông xã thì ở bên cạnh với cậu.
Chờ đến khi ngâm chân xong, Tề Trừng vừa định khom lưng lau sạch chân thì đã nghe thấy ông xã nói: “Trừng Trừng, đặt lên đây.”
Trên đầu gối của ông xã có một tấm khăn lông sạch sẽ.
“Không cần đâu.” Tề Trừng thẹn thùng từ chối, cảm thấy như vậy thật là xấu hổ, sao có thể để cho ông xã lau chân cho mình được chứ.
Bạch Tông Ân nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên, anh khẽ cười rồi nói: “Vậy lúc Trừng Trừng xoa bóp cho anh thì không thấy dơ sao?”
“Đương nhiên là không rồi!” Làm sao lại dơ được chứ!?
Tề Trừng nghiêm túc phản bác.
“Anh thích chăm sóc Trừng Trừng, chỉ cần chăm sóc em nhiều hơn một chút là anh sẽ rất vui.” Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng hạnh phúc đến mức tóc xoăn cũng muốn dựng lên. Thật ra thì cậu cũng giống vậy, cậu cũng rất thích chăm sóc ông xã, và cũng biết ý tứ của bác sĩ Lâm, ông sợ cậu chịu thiệt thòi. Cậu một lòng một dạ vây quanh người ta, nhưng nếu như người nọ rời bỏ cậu, hoặc là không thích cậu, vậy thì cậu hoàn toàn không còn gì nữa cả.
Có thể một lòng một dạ yêu một người, vừa vặn thay đối phương cũng một lòng một dạ yêu mình.
Loại cho đi nhận lấy này, thật sự rất hạnh phúc.
“Lên đây đi, anh bôi thuốc cho Tề tiên sinh nào.” Bạch Tông Ân cười khẽ: “Bây giờ cục cưng của anh đã là người có sự nghiệp mạnh mẽ rồi.”
Tề Trừng cười ha ha, vui vui vẻ vẻ đặt bàn chân được ngâm đến trắng trắng hồng hồng lên đùi ông xã.
Chân của thiếu niên chân rất đáng yêu, ngón chân tròn trịa, móng chân còn mang một màu hồng nhạt, mới vừa ngâm nước nóng xong nên da dẻ còn ửng hồng, chẳng qua là vì đang mang thai, bụng lớn, cộng thêm việc đi nhiều nên bàn chân và cẳng chân đều có chút sưng phù.
Bạch Tông Ân ấn hai tay lên, trước tiên anh dùng khăn lông lau sạch sẽ, sau đó mới lấy thuốc mỡ bôi một chút ra lòng bàn tay, để cậu không bị lạnh, tiếp đó mới chậm xoa lên, rồi từ từ ấn ấn một chút.
Tề Trừng thoải mái đến hai mắt cũng híp lại, trong miệng phát ra âm thanh ư ư.
Chờ xoa bóp xong, Tề Trừng một vẻ thoải mái đến sắp ngủ tới nơi, cậu cố mở mắt, vừa mơ màng lại vừa nghiêm túc nói: “Cám ơn ông xã.”
“Không phải khách khí, cục cưng.” Bạch Tông Ân đặt khăn lông xuống, để thiếu niên lên đùi mình rồi ôm cậu lên giường đi ngủ.
Tề Trừng kiên trì mở mắt ra, rầm rì nói: “Không được đâu, bác sĩ Lâm nói chân của ông xã không thể chịu được vật nặng, bây giờ em là hai người nữa, nặng lắm…”
Rồi lại tự mình đi lên giường.
Bạch Tông Ân đi theo ở phía sau, nhìn từ phía sau lưng, bóng lưng của thiếu niên vẫn là rất gầy yếu, không hề giống như người đang có thai, lưng gầy nhỏ nhắn, cậu mặc váy ngủ, ánh sáng như tô thêm một vầng sáng bao lại xung quanh, tựa như cảnh đẹp tuyệt vời nhất vậy.
“Đúng vậy, là bảo bối quý giá nhất của anh.”
Bạch Tông Ân khẽ lẩm bẩm.
Đêm nay Tề Trừng ngủ rất say, hình như nửa đêm lại bị một lần chuột rút, nhưng cũng không đau lắm, có một đôi tay đã xoa bóp lại cho cậu. Buồn ngủ và chuột rút đấm nhau, cuối cùng buồn ngủ đã hoàn toàn chiến thắng, nhưng mà trong lòng cậu biết rõ là vì có ông xã giúp cậu. Khi bên giường có chút động tĩnh, cậu mới rầm rì rầm rì, chẳng biết có nói được cám ơn hay không.
Nhưng Bạch Tông Ân nghe hiểu được ý tứ làm nũng “hừ hừ” của thiếu niên.
Hai mắt anh dịu dàng, khẽ hôn lên môi của cậu
Không phải khách khí, cục cưng của anh.
…
Ngày hôm sau bọn họ gọi điện thoại hẹn nhiếp ảnh và chuyên gia trang điểm, hai người vừa nghe địa chỉ xa như vậy thì có chút lưỡng lự, nhưng Tề Trừng lập tức nói mình trả tiền cao hơn giá thị trường, lại còn cho xe đưa đón.
Vậy thì đương nhiên là không có vấn đề gì rồi!
Phần đầu tiên vẫn là quyết định chụp đề tài Hán phục. Tề Trừng và Lộ Dương quyết định, mặc dù nói là trở mình, nhưng trong lòng hai người đều ấu trĩ nhớ kỹ lời khinh thường của ông chủ cửa hàng Hán phục kia.
Trong lòng nỗ lực trở thành “ngày mai tôi leo lên cao anh với không nổi”.
Hoạt động tuyên truyền Hán phục cũng không phải là vô ích, Tề Trừng biết đại khái về cái giới này, phương pháp sản xuất rất quan trọng, còn có mấy cửa hàng lớn nữa, một bộ Hán phục phải trên dưới hai mươi nghìn tệ, thời gian chế tác cũng rất lâu, quay chụp cũng phải có mánh khóe các thứ.
Tuy rằng mọi người không mua nổi, nhưng nếu như phú bà… à không không.
Tề Trừng thiếu chút nữa đã nói lộ ra hết rồi, cậu lén lút nhìn Lộ Dương, không sao không sao, Tiểu Lộ không nghe thấy gì cả.
“… Muốn làm là tốt rồi, Tiểu Lộ em có thể từ từ cố gắng là được.”
Lộ Dương ừm một tiếng, vờ như không nghe thấy tiếng ngốc bạch ngọt gọi y là phú bà. Lại nói, nếu là phú bà thì phải là ngốc bạch ngọt mới đúng.
Tuy rằng thời gian làm việc của cửa hàng kia được sắp xếp gắt gao, không nhận đơn gấp, nhưng Tề Trừng cậu có tiền mà, cậu là phú bà, à không phải…
Cậu là phú cam (Trừng) đó!
Mấy em gái trong hoạt động tuyên truyền còn nói, ngoại trừ mấy yếu tố đắt tiền trong khâu chế tác này, còn có một loại phong cách ưa chuộng khác chính là tiên khí, vô cùng xinh đẹp, song lại than phiền rằng mặc dù hiện tại trên thị trường có nhiều Hán phục tiên nữ, nhưng điều này cũng chứng minh rằng mọi người đều ưa thích loại hình này, lượng tiêu thụ cũng cao.
Có để ý đến khâu chế tác, nhưng cũng có để ý đến cái đẹp.
Tốt nhất là có thêm cả một cốt truyện ở phía sau nữa.
Tuy rằng nhân phẩm của Dịch Nhiên thấp kém, nhưng mà người ta quay chụp lại rất có tiên khí.
Lộ Dương vừa nghe xong đã lập tức cứng rắn nói không muốn tiên khí gì cả.
Phú cam (Trừng) là một người anh tốt, tất nhiên là sẽ bao dung em trai rồi.
Cho nên bọn họ xác định kiểu cách ngay từ đầu, có đạo bào, có cổ tròn, có vạt xòe ra, còn có một bộ long bào, cái này là để thiên tử mặc, Tề Trừng Trừng hỏi: “Đủ khí phách chưa?! Mạnh mẽ chưa! Cao quý chưa!”
Cậu nhấc thử bội kiếm lên, nặng quá đi, rồi lại đặt về chỗ cũ.
“Mặc giống Cẩm y vệ quá! Có đủ ngầu hay chưa!?”
Tưởng Chấp ở bên cạnh nhìn nhìn vỗ tay, tới chơi nói: “Tôi có thể thử được không? Trông có vẻ vui đó.”
“Có thể, cậu với Tiểu Lộ chắc cao bằng nhau nhỉ?”
“Tôi cao hơn cậu ấy nhiều lắm.” Husky tính toán.
Anh dâu: “Quá cao, số đo không thích hợp.”
Husky: “Không, hình như là cao bằng đấy.”
Lộ Dương:…
Y cao một mét tám. Trước đây do dinh dưỡng không đủ nên vào thời điểm cao lên, phần xương đùi rất đau, hiện tại có da có thịt một chút rồi nên cái đau kia cũng dần trôi. Nhưng Lộ Dương lại cảm thấy, có lẽ y sẽ không cao thêm được nữa đâu.
Chỉ cao một mét tám mà thôi.
Đại thiếu gia họ Tưởng này chắc cũng phải ít nhất một mét tám mươi tám nhỉ?
Miễn cưỡng thì cũng gần như là vậy. Tề Trừng biết ý của Husky, cậu không thèm quan tâm đến hắn nữa, chờ Tiểu Chính Thái tới chơi thì xoa xoa hai má đầy thịt của nhóc, nói: “Anh mua cho nhóc một đạo bào nhỏ luôn nha.”
Mà tất nhiên là ảnh chụp của Tiểu Chính Thái sẽ không đăng lên đâu cả, ảnh lấy ra cũng chỉ đưa cho người nhà của cậu nhóc mà thôi.
Giữ lại làm kỷ niệm, cũng không khác lắm với kiểu “chơi chơi” của Tưởng Chấp.
Kiến trúc khu biệt thự ở đây rất xưa cũ, có lẽ là vì lúc trước dự định xây dựng “trung tâm nghỉ dưỡng của người già” nên mới xây như thế, tuy rằng kiến trúc không được cổ xưa lắm, nhưng dùng sân vườn để quay chụp thì vẫn không thành vấn đề.
Tề Trừng còn vô cùng hưng phấn mà nghĩ về concept của buổi chụp hình.
“Chúng ta làm theo kiểu Cẩm y vệ đi!”
Lộ Dương:… Ông chủ nói cái gì cũng được.
Phòng ăn trong nhà trở thành nơi hóa trang thay đồ tạm thời. Dì Trịnh biết có khách đến nên cũng đã rửa trái cây đón tiếp, sư phụ Lý đón người về đến nơi, chuyên gia trang điểm là một cô gái trẻ tuổi, cô xách theo một cái va li to, bên trong đều là mỹ phẩm, đồ trang điểm cần dùng của cô.
Thợ chụp ảnh là một người đàn ông khá cao to, có chút mập, cũng rất trẻ trung, trông có hơi ngại giao tiếp. Anh ta khoác một cái ba lô lớn, trên người đeo một cái máy ảnh SLR, trong xe còn có một cái giá đỡ ba chân.
Hai người vừa đến nơi, bản thân cũng đã gặp qua không ít những người trong giới có tiền, nhưng mà bọn họ vẫn là lần đầu tiên biết đến nơi này, cứ có cảm giác khu biệt thự này không giống với mấy khu có tiền bình thường khác, nói chung là không thể miêu tả bằng lời được.
Mọi người tiến vào phòng khách để xem Hán phục, đồ trang sức, linh kiện được treo trên móc.
Em gái chuyên gia trang điểm lén lút kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Cái này chắc phải hơn mười vạn (~343 triệu VNĐ) nhỉ?”
Phú cam (Trừng): “Tôi mua gấp đấy, bỏ ra hơn ba mươi vạn lận.” (hơn 1 tỷ VNĐ)
Em gái:!!!!!!
Thợ chụp ảnh đi chậm một bước nghe thấy vậy thì thiếu chút nữa đã vấp ngã, anh ta đẩy kính mắt, nói: “Hay là quay một video unbox đi? Nếu không thì phí quá…”
“Nhưng đều đã mở ra cả rồi.” Tề Trừng Trừng chán nản nói.
Thế mà cậu lại không nghĩ tới quay loại video kiểu này!
“Hay mình giả vờ lại đi được không?”
Lộ Dương:… Cũng không phải là không thể nhỉ?
Hai người đồng loạt nhìn về phía thợ chụp ảnh.
Thợ chụp ảnh:???
___________
Juu: etou 👉👈👀