Chương 66
Tề Trừng vùi trong lòng ông xã, nghiêng đầu, tròn hai mắt nhìn anh. Bạch Tông Ân biết thiếu niên lo lắng cho mình, anh nói: “Anh sẽ chú ý an toàn, tra thật kỹ.”
Thiếu niên gắt gao bám lấy anh, Bạch Tông Ân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu.
Thật ra, dù có chứng cứ đi nữa thì tập đoàn Tưởng thị cũng sẽ không ngã được, tội lỗi của Tưởng Kỳ Phong cũng sẽ được người ta rửa đi từng tầng từng tầng một, thời gian dần trôi, dư luận tẩy trắng, tư bản cùng tiền tài, còn ba mẹ của anh đã từng chịu phải đau khổ như thế nào, người ngoài sao có thể biết được đây?
Nhóm cư dân mạng gọi Tưởng Kỳ Phong là ba ba. Giới chính trị và những người đứng đầu ngành thương mại của Danh Thành đều có quan hệ tốt với ông ta.
Thân thể trong lòng truyền đến một cỗ ấm áp, nát tàn độc trong đáy mắt Bạch Tông Ân lập tức tiêu tan, nghĩ lại về thủ đoạn của “bản thân mình trong tiểu thuyết”. Trong đó, anh không cần đến công bằng của pháp luật, muốn tự tay mình khiến cho Tưởng Kỳ Phong nợ máu phải trả bằng máu.
Lần này có thiếu niên, Bạch Tông Ân muốn trở thành “chính nghĩa” trong lòng cậu.
“Ngoan. Mau ngủ đi.” Giọng điệu Bạch Tông Ân mềm mại, cúi đầu hôn nhẹ lên người quan trọng nhất đời mình.
Chuyện sau đó như thế nào, Tề Trừng cũng không biết, nhưng cậu lại nhớ kỹ một chỗ… tòa nhà Hối Hải. Lén lút lên mạng kiểm tra, tòa nhà Hối Hải nằm ở khu Hương Sơn, là một toàn nhà cũ kỹ, hơn một thập kỷ trước nó được coi là “lâu đài thương mại”, bên trong có cửa hàng, bán vàng bạc, trang sức các thứ, và còn có cả ngân hàng nhân dân.
“Ngân hàng nhân dân nhất định có vấn đề.”
Tề Trừng dùng cái đầu nhỏ đã cày qua mấy quyển tiểu thuyết trinh thám suy luận, lặng lẽ nói với ông xã.
Bạch Tông Ân sờ sờ mái tóc xoăn của thiếu niên, có hơi dài, anh nói: “Anh sẽ đi điều tra thật kỹ.” Sau đó lại chuyển đề tài: “Tóc có hơi dài rồi, anh cắt cho em được không?”
“Ông xã biết sao?” Tề Trừng kinh ngạc, lập tức vội vội vàng vàng nói: “Không không, cũng không liên quan, anh cứ tùy tiện làm, em sao cũng được hết.”
“Chúng ta đến phòng ăn đi? Em đi tìm kéo với lược, cả một cái áo cũ nữa.” Tề Trừng nói gió chính là mưa.
Đang muốn chạy đi thì bị ông xã lôi lại, ngồi lên chân anh.
Bạch Tông Ân ôm lấy thiếu niên rồi nói: “Không ngại tay nghề non nớt của anh thì anh có thể phục vụ Tề tiên sinh cả một ngày, cho nên Tề tiên sinh không cần vội vã, cứ từ từ mà đi.”
Còn tặng kèm một cái hôn cho Tề tiên sinh nữa.
“Được không Tề tiên sinh?”
Tề tiên sinh Tề Trừng Trừng:… gật đầu như gà mổ thóc, được được được hết.
Sau đó cả hai đi tìm vài cái áo không mặc nữa, trên đùi Bạch Tông Ân đặt một cái kéo và một cái lược, Tề Trừng tìm đến một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi ngay ngắn lại rồi tự mình choàng khăn qua cổ.
Bạch Tông Ân trêu ghẹo: “Đúng là không có vị khách nào tri kỷ được như Tề tiên sinh cả.”
“Hê hê, ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ.” Tề Trừng nhẫn nhịn mặt đỏ, bắt đầu diễn.
Bạch Tông Ân:…
Thôi thì cứ chơi cùng đứa nhỏ này đi.
“Nếu tí nữa làm tốt thì sẽ thưởng cho anh.” Tề tiên sinh càng ngày càng nhập vai, ra vẻ rất ư là hào phóng.
Bạch Tông Ân thay thiếu niên chỉnh lại tấm khăn trên cổ, anh “Ồ” một tiếng, cúi đầu nói: “Tề tiên sinh muốn thưởng gì thế? Tiền thì anh không muốn đâu.”
Không cần tiền càng tốt! Không cần tiền càng tốt nha!
Cần tấm lòng cậu đây này!
Tề Trừng Trừng đàng hoàng trịnh trọng nói: “Đó là đương nhiên rồi, đó là vật phàm tục, sao em có thể lấy tiền nhục nhã anh được chứ.”
Ông xã mới chạm tay vào phần da cổ một chút thôi mà một luồng điện tê dại đã chạy lên tận đỉnh đầu cậu rồi. Tề tiên sinh mới vừa lưu loát nói chuyện, giờ lại lắp ba lắp bắp các thứ: “Vậy, vậy nếu anh làm tốt thì em, em sẽ hôn anh.”
“Được thôi.” Bạch Tông Ân cười đáp ứng.
Rốt cuộc thì trận mua bán này, ai lời ai lỗ vậy chứ.
Tóc của thiếu niên rất mềm, nhưng cũng không hề ít chút nào, trước đây tầng dưới cùng bị thợ cắt tóc cạo ngắn, nếu không thì dễ bị bung ra khi uốn xoăn, hiện tại tầng bị cạo ngắn kia đã mọc dài ra rồi, Bạch Tông Ân đưa tay sờ sờ, phát hiện thiếu niên đang run rẩy.
Thế là anh lại sờ thêm vài phát nữa.
“Ông, ông xã, đừng, đừng sờ nữa mà.” Tề tiên sinh tội nghiệp xin tha.
Bạch Tông Ân nói: “Tề tiên sinh tên gì? Anh là ông xã của ai cơ?”
“Anh là ông xã của Tề tiên sinh, của Tề Trừng Trừng.” Tề Trừng quay đầu nhìn ông xã. Bạch Tông Ân đối diện với hai mắt tròn tròn đen láy của thiếu niên, anh cúi đầu hôn nhẹ lên rồi nói: “Trả lời đúng rồi, thưởng nhé.”
Chờ đến khi bắt đầu cắt, đầu óc Tề Trừng mới thông minh trở lại, không phải cậu là khách hàng à? Sao ông xã lại đột nhiên thưởng cho cậu chứ?
Tự nhiên vị trí thân phận dần bị thay đổi rồi.
Tề Trừng hừ hừ, nói: “Ông xã, em muốn làm khách hàng mà.”
“Tề tiên sinh chính là khách VIP của anh.” Bạch Tông Ân cầm kéo, ngón tay thon dài cầm lấy phần ngọn của tóc thiếu niên, âm thanh xoạt xoạt vang lên: “Tề tiên sinh có yêu cầu gì không?”
Tề tiên sinh thật vui vẻ, đầu nhỏ lắc lư, lại nghĩ tới mình đang cắt tóc nên ngồi ngay ngắn trở lại, chỉ là trong giọng nói lộ ra sung sướng: “Em muốn hôn hôn, tí nữa cắt xong, anh phải hôn em một cái.”
“Được rồi. Đều nghe Tề tiên sinh.” Bạch Tông Ân nói, trong giọng điệu cũng mang theo ý cười.
Bạch Tông Ân chỉ tỉa một chút tầng trên, tầng dưới cùng phải dùng đến tông đơ, anh còn phát hiện thiếu niên rất thích cảm xúc được cạo đầu, khi đó cậu sẽ khẽ khàng run rẩy. Quả đúng như vậy, Tề Trừng cảm thấy da đầu mình tê dại, thoải mái muốn chết luôn á.
Chờ cắt xong xuôi, người cũng buồn ngủ.
“Tề tiên sinh vẫn chưa hôn anh đâu.” Bạch Tông Ân nói xong, cúi đầu hôn tới, làm nụ hôn này sâu hơn.
Tề Trừng đỏ mặt lên, nghe ông xã nói: “Đãi ngộ duy nhất dành cho khách VIP, em có hài lòng không? Thưa Tề tiên sinh?”
A a a a a.
Ông xã lại nữa rồi.
Tề Trừng nghĩ đến nụ hôn vừa xong, gật gật đầu: “Hôn, hôn không tệ.”
“Anh đang nói đến kiểu tóc cơ mà, Tề tiên sinh nghĩ đi đâu vậy.” Bạch Tông Ân trả đũa.
A a a a a a!!!!!
Mặt Tề Trừng Trừng đỏ muốn nổ tung, cậu nhào vào lòng ông xã, hừ hừ nói: “Mới không phải đâu, là ông xã cố ý dẫn em xuống hố thì có.”
Bạch Tông Ân ôm thiếu niên trong lòng, nhịn không được lại hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
Là anh cố ý dẫn thiếu niên đi xuống hố, nhưng thiếu niên vẫn luôn tin tưởng anh như vậy.
…
Hôm mười lăm tháng ba, Tề Trừng làm siêu âm, còn làm cả kiểu B. Tất cả đều rất tốt, cục cưng vẫn còn nhỏ ơi là nhỏ, Tề Trừng tìm trong ảnh chụp siêu âm mất nửa ngày mới kinh ngạc đến ngây người, cái chấm đen đen kia chính là cục cưng của bọn họ.
Cậu cảm thấy sinh mệnh thật là đặc biệt, chỉ một chấm đen bé xíu này, thế mà lại chậm rãi biến thành một bạn nhỏ.
“Ông xã, anh xem thử đi này.” Tề Trừng cầm bức ảnh mà kinh ngạc không thôi.
Bạch Tông Ân sờ sờ hai má thiếu niên: “Đúng vậy, đó là cục cưng của chúng ta.”
Thật vô cùng cám ơn thiếu niên.
…
Mang thai được sáu tuần, còn chưa được một tháng rưỡi, bụng của Tề Trừng vẫn rất bằng phẳng, chẳng qua là cậu thích uống nhiều sữa tươi, ăn đồ chay và trái cây cũng rất nhiều, lại còn ăn ít đường hơn trước kia.
Thời tiết dần nóng lên, Danh Thành nằm ở phương bắc nên lúc nào Tề Trừng cũng cảm thấy nóng hết cả người, dục vọng cũng thường hay trỗi dậy, nhưng mà vẫn chưa được ba tháng nên Bạch Tông Ân chỉ có thể dùng tay làm cho cậu, mỗi lần như vậy, thiếu niên đều sẽ ngã vào lòng anh, giống hệt như một cục thạch nhỏ mềm mại đáng yêu.
Vừa mềm oặt ướt át, lại vừa dính người.
Cuối tháng tư, Tề Trừng mang thai được ba tháng. Hẳn là dính chưởng vào cuối tháng một hoặc đầu tháng hai, xấp xỉ trong tầm đấy. Trong khoảng thời gian này, bọn họ hẹn nhà thiết kế tới trang trí lại nhà cửa, nhà thiết kế vô cùng chuyên nghiệp, Tề Trừng nghĩ đến cái gì là cái nấy lại được bổ sung thêm nữa, tất cả đều vô cùng hoàn hảo.
“Bồn tắm phải lớn, chúng ta phải có một bồn tắm tròn cho hai người!” Tề Trừng cường điệu.
Bạch Tông Ân ở một bên cạnh cười khẽ, Tề Trừng giờ mới phản ứng được mình nói cái gì, mặt cún bắt đầu đỏ lên, cố gắng bổ sung: “Sau này chúng ta phải nuôi một bé cún, rửa ráy sẽ thỏa thích hơn!”
Cậu chính là Cún nhỏ đây còn gì!
Bạch Tông Ân xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.
Với bồn tắm lớn mà Tề Trừng Trừng dặn dò ngàn vạn lần, nhà thiết kế đáp ứng tận ba lần, bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không quên. Hơn nữa, vị nam chủ nhân còn lại của ngôi nhà cũng có nhắc hắn, phòng thay đồi cũng phải sửa lại thật kỹ lưỡng.
Với cả, phòng hiện tại của bọn họ, bồn rửa mặt thật sự quá thấp khiến thiếu niên phải khom lưng, việc này không tốt cho thắt lưng chút nào. Bạch Tông Ân bảo nhà thiết kế rằng thiết kế thêm một bồn rửa mặt cho người trưởng thành ở bên cạnh.
Tề Trừng chưa bao giờ chú ý tới loại chi tiết nhỏ nhặt này, buổi sáng chỉ việc đánh răng rửa mặt thôi mà đã sửa riêng cho cậu một cái bồn rửa mặt, ui ui ui ui ui ui ông xã thật sự quá tốt rồi!
… (truyện chỉ được đăng duy nhất tại W.A.TT.PA.D cmj_jinju, những nơi khác đều là bản bị cắt xén không đầy đủ, vui lòng quay lại app WA.TT.PA.D để đọc, xincamon!!!)
Đầu tháng năm, bọn họ phải dọn nhà.
Là dọn đến Ma Đô.
!!!
Tề Trừng nghĩ rằng sẽ chuyển một chỗ khác vẫn ở Danh Thành, không ngờ lại trực tiếp đến một thành phố khác. Bạch Tông Ân ôm thiếu niên, hôn cậu một cái rồi nói: “Đi xem xem sao, phong cảnh ở đó khác nơi này, nếu em nhớ Lộ Dương thì nghỉ hè mời cậu ta tới chơi, nơi đó không khác gì nhà mình cả.”
“Em chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, cũng không phải là không quen, chỉ cần có ông xã là được rồi!” Tề Trừung hôn lại anh một cái.
Bạch Tông Ân nở nụ cười.
Thật ra thì sau này Tề Trừng mới hiểu rõ, khắp cả phương bắc này đều là thế lực của Tưởng Kỳ Phong, ở thủ đô thì có Chu gia, cho dù Chu gia có muốn cổ phần trong tay cậu hoặc là cùng một giuộc với Tưởng Kỳ Phong đi chăng nữa thì chung quy lại, bọn họ đến thủ đô cũng sẽ bị nhìn chằm chằm.
Điều kiện y tế ở thành phố lớn rất tốt, thuận tiện để làm kiểm tra, thế nên ông xã sẽ không chọn những thành phố nhỏ, bọn họ chỉ có thể đến một thành phố lớn với nền kinh tế phát triển vượt bậc ở phía nam như Ma Đô mà thôi.
Trong nhà cũng không có gì để Tề Trừng thu thập, quần áo thường ngày thì được dì Trịnh cất gọn trong thùng carton rồi gói lại, những thứ quan trọng hơn thì chú Quyền là người thu dọn, sau đó sẽ cất hết vào một căn phòng ở tầng trệt cách đó không xa, đồ nội thất thì không cần, trực tiếp xử lý.
Tài xế và dì Trịnh muốn mang theo vài món.
Hai người cũng cùng đi đến Ma Đô. Dùng người mới không bằng dùng người quen, hai người họ đã làm ở nhà này lâu như vậy rồi, biết gốc biết rễ, nhân phẩm cũng tin được, thế là chú Quyền bảo họ rằng đi Ma Đô cũng coi như là đi công tác nên sẽ tăng lương, và tất nhiên là phải giữ bí mật.
Dì Trịnh và sư phụ Lý cũng không biết phải giữ bí mật cái gì, nhưng vẫn đi theo.
Dù gì thì công việc tốt như thế này cũng không dễ kiếm được, đặc biệt là mức lương còn cao như thế. Ở nhà, dì Trịnh luôn có thể thẳng lưng mà nói chuyện, số tiền bà kiếm được còn nhiều hơn cả lương một tháng của cô con gái đang làm trong văn phòng, kinh tế dư dả, bầu không khí trong gia đình cũng tốt, có thể phụ giúp vấn đề tiền nong với con trai và con gái, con dâu cũng không nhiều lời với bà.
Vẹn cả đôi đường.
Lúc chuyển nhà vừa vặn đúng ngày Quốc tế lao động. Trường của Lộ Dương cho nghỉ ba ngày, Tề Trừng bảo để Lộ Dương cùng đến Ma Đô cho biết nhà, nhưng cuối cùng tên nhóc Lộ Dương này lại nói mình có việc bận nên lần này sẽ không đi, chờ kỳ nghỉ hè đến rồi mới tới.
Tề Trừng ngờ vực, ôm điện thoại nói: “Có phải em đang yêu đương không đó? Ở sau lưng anh lén lén lút lút, bạn nhỏ là không được yêu sớm đâu á nha.”
“… Em thành niên rồi anh trai ạ.” Lộ Dương nói. Cũng chỉ có thời điểm mạnh miệng như vậy, y mới có thể tự nhiên kêu một tiếng anh thôi.
Tề Trừng hoàn toàn tin tưởng gật gật đầu, lại nhận ra có gật đầu thì Lộ Dương ở đầu bên kia cũng không thấy được nên lại nói: “Ngoan, em học tập cho giỏi, đừng liều mạng kiếm tiền quá, nếu không thì anh cho em mượn, chờ em tốt nghiệp đại học rồi lại trả cho anh.”
“Không cần, em biết rồi, sẽ chú ý sức khỏe.” Lộ Dương nói.
Hai người trò chuyện một hồi rồi mới kết thúc cuộc nói chuyện. Một phút sau, Lộ Dương nhận được tin nhắn của ngốc bạch ngọt, là một chuỗi địa chỉ.
[ Địa chỉ nhà mới ở Ma Đô nè, có chuyện gì thì tới tìm anh nha.]
Nhà mới?
Lộ Dương có chút buồn cười, cười một hồi thì viền mắt lại đỏ.
Vốn dĩ y muốn nói đó sao có thể là nhà của y được, đó là nhà của Bạch tiên sinh cùng ngốc bạch ngọt, trời đất bao la y không có nhà, nhưng cuối cùng vẫn đành mặt dày vậy, tạm gọi đó là nhà đi.
Trước khi đi, Tề Trừng còn chào một tiếng với Lưu Tư Niên, nói rằng nếu thuận lợi thì Tết năm nay là sẽ gặp lại.
Ngày dự sinh của cục cưng nhà cậu là vào khoảng tháng chín đến tháng mười, bởi vì là nam nên bác sĩ đề nghị nên mổ sớm một chút, là vào tháng chín, thế nên qua ba tháng và trăm ngày nữa là cậu có thể về nhà ăn Tết rồi!
“Được rồi, chúc mọi người thuận lợi nhé.”
Lưu Tư Niên nghĩ, đứa nhỏ đỏ mắt lén lút lau nước mắt kia có lẽ sẽ rất thương tâm khổ sở đây.
Hi vọng Bạch Tông Ân và Tề Trừng có thể một đường thuận lợi, trở về sớm một chút.
Bay từ Danh Thành đến Ma Đô mất khoảng một tiếng rưỡi, giờ bay cũng sắp tới, mọi người không mang theo nhiều hành lý cho lắm, cùng lên máy bay bằng lối VIP, sau khi xuống sân bay thì có người đến đón, mọi người di chuyển bằng hai chiếc xe, một đường tiến vào cao tốc. Ngồi xe một lúc lâu, vì say xe nên Tề Trừng cảm thấy không thoải mái, trước kia cậu chưa hề bị như vậy bao giờ.
Từ khi được ba tháng đến giờ, phản ứng mang thai tăng lên, cả người yếu ớt vô cùng, trước đây cậu còn không cảm thấy gì, bây giờ có đôi khi còn không chịu đựng nổi. Bạch Tông Ân đút cho thiếu niên một viên kẹo bạc hà, hết lần này đến lần khác vuốt vuốt dọc theo sống lưng thiếu niên. Tề Trừng đã đỡ hơn nhiều rồi, không phải bởi vì kẹo bạc hà mà là vì có mùi hương của ông xã.
Trong ngực đều là hơi thở của anh.
Hơn một tiếng nữa mới tới, nơi đây cũng là biệt thự. Không khí ở phía nam ẩm ướt, hơn nữa nơi ở của bọn họ còn có gần bờ sông, cây xanh rợp bóng, nhiệt độ còn thấp hơn Danh Thành bên kia một chút.
“Bởi vì ở đây có sông nên có hơi ẩm ướt.” Bạch Tông Ân nói.
Gió lùa vào từ cửa sổ, mang theo hương mát lạnh, là hương vị của cây xanh.
Do ở gần sông nên hơi nước khá nhiều, sau nhà của bọn họ được phủ kín bởi bóng râm, hầu như không thể nhìn thấy căn nhà ở phía sau, khoảng cách cũng rộng nên riêng tư cũng được bảo đảm tốt.
Chú Quyền: “Hoàn cảnh ở đây tốt, sau này Tiểu Trừng đi ra ngoài tản bộ vài bước cũng không thành vấn đề, có phải là quá khéo luôn không? Về sau đến bệnh viện cũng không cần phải vất vả nữa.”
“Đây là viện điều dưỡng, gần đây có một bệnh viện quân đội.” Bạch Tông Ân nói.
Chú Quyền nói một câu “chẳng trách”.
Tề Trừng còn muốn hỏi ông chẳng trách cái gì, nhưng sau đó xe đến thì cũng quên hỏi, dù sao cũng không phải là chuyện gì quan trong. Ngôi nhà mà bọn họ ở tạm thời thật sự rất lớn, sân còn lớn hơn cả căn nhà trước đây, bên trên được trồng một thảm cỏ xanh, độ dốc cũng thoải, từng hàng cây to cao lớn, hàng rào gỗ trắng bao xung quanh, một nhà một hộ, hàng xóm cùng khu cũng phải cách nhau ít nhất vài trăm mét.
“Ở đây cũng lớn quá rồi đó?” Tề Trừng cảm thán.
Đến một nơi ở mới, nơi đâu cũng khiến cậu tò mò.
“Phòng của chúng ta ở lầu hai, đi lên xem một chút đi.” Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên .
Trong biệt thự này cũng có thang máy, bố cục bên trong cũng khác nhà của bọn họ ở Danh Thành, nhưng mà phong cách trang trí lại rất giống, đặc biệt là phòng ngủ, trong phòng ngủ có máy chiếu và ghế sofa tương tự, có cả bàn làm việc của ông xã rồi phòng thay quần áo, tất cả đều là đồ dùng mới, rất sạch sẽ.
Cảm giác phảng phất như mọi thứ không hề thay đổi, vẫn là cảm giác an tâm ở trong nhà vậy.
Chẳng qua là nơi này còn có cả lầu ba, có chút chút mới mẻ. Tề Trừng và ông xã đi lên, tầng cao nhất này có một nửa là giếng trời, bên ngoài ban công còn có một vườn hoa nhỏ, bình thường có thể đi lên tắm nắng, sợ gió thổi thì đã có tấm ngăn thủy tinh ấm áp ngăn lại.
Chú Quyền và dì Trịnh đi thu dọn đồ đạc, tài xế Lý đi kiểm tra xe, vẫn là hai chiếc xe cũ trong nhà thường dùng, phòng cho tình huống có một chiếc hỏng mà lại có người cần xe đi gấp.
Nơi này không có phòng nghỉ ngơi nên tài xế và dì Trịnh đều ở tại lầu một, chú Quyền thì dọn đến lầu hai.
“Không phải lầu một còn có một phòng nữa sao? Chú ở phòng đó là được rồi, cũng gần nhà bếp nữa.” Chú Quyền nói.
Bạch Tông Ân: “Phòng đấy để con mời y tá.”
Lần này chú Quyền không nói gì nữa, ông đi lên lầu hai, trong lòng nghĩ vẫn là Tông Ân thận trọng.
Ngoại trừ Tiểu Trịnh ra thì trong nhà đều là đàn ông, tuy rằng đã xem rất nhiều sách liên quan đến người có thai, nhưng dù sao thì sinh hoạt cũng đã quen rồi, xảy ra chuyện gì cũng là việc khó tránh khỏi, có y tá đến chăm sóc Tiểu Trừng khiến cho ông an tâm hơn rất nhiều.
Ngày lễ lao động còn chưa kết thúc mà cuộc sống ở Ma Đô của bọn họ đã bắt đầu ổn định.
Trong khu biệt thự này có một viện điều dưỡng, có suối nước nóng xoa bóp châm cứu, cái gì cũng có, tất cả đều tốt cho sức khỏe. Lái xe mười phút là tới một bệnh viện quân đội, ở đây, Tề Trừng gặp được ba vị bác sĩ phụ trách sức khỏe của mình.
“Vẫn là nhờ có Bạch tiên sinh nên chúng tôi mới có cơ hội đến bệnh viện quân đội học tập trao đổi một quãng thời gian.” Bác sĩ nói.
…
Cuộc sống sau đó cũng không vô vị lắm, ông xã chuẩn bị cho cậu rất nhiều truyện manga và tiểu thuyết, thỉnh thoảng không bận việc gì thì anh cũng sẽ chơi cờ cùng với cậu, hoặc là chậm rãi đi dạo ở sân sau nhà. Tề Trừng còn chưa bao giờ nhìn thấy những người khác ở khu này.
Hôm nay đi dạo, vẫn đi dọc theo sân sau nhà mình như cũ, bụng của cậu đã hơi nhô lên một chút, nhưng mà nhiệt độ ở đây không cao, đi dạo vào sáng hoặc tối thường sẽ phải mặc áo khoác nên căn bản nhìn cũng không ra, cho dù có mặc đồ bó sát đi nữa thì trông cũng giống như một cái bụng thịt nhỏ đáng yêu mà thôi!
Tề Trừng tự luyến nghĩ, cậu chính là cá mắm dựa vào mặt để kiếm ăn mà ông xã đã công nhận đó nha.
“Ông xã! Có diều kìa!” Tề Trừng ngẩng đầu nhìn trời.
Đúng là có thật, đã thế lại còn bay rất cao.
Bạch Tông Ân nhìn sang, hẳn là hàng xóm nhà ai đang thả diều, anh thấy thiếu niên tràn đầy phấn khởi thì nói: “Chúng ta cũng mua rồi thả.”
“Không cần đâu ạ, chạy mệt gần chết.” Tề Trừng sờ sờ bụng nhỏ hơi nhô ra của mình, quyết định không thả diều, cậu tìm một cái cớ từ chối.
Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên không nói gì. Ăn xong cơm, sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Tề Trừng tỉnh lại thì không thấy ông xã đâu, đi lên lầu tìm thì thấy trên hàng rào ngoài sân có cột bóng bay.
Không phải là một cái bóng bay bình thường mà là cả một chùm bóng bay.
Đa dạng các loại và các kiểu dáng.
“Ông xã!”
Bạch Tông Ân cầm lấy một cái trong tay: “Dậy rồi sao? Cái này dành cho Trừng Trừng.”
Là một chú hổ con ú nu. Tề Trừng nghĩ tới đèn lồng mà lần trước mình mua, lập tức nở nụ cười, vô cùng vui vẻ: “Bóng bay đáng yêu quá đi.”
“Sau này chúng ta đi dạo thì có thể cầm theo bóng bay.” Bạch Tông Ân nói.
“Vậy buổi chiều chúng ta đi luôn, thời tiết hôm nay tốt lắm, em đi tìm dì Trịnh xem có thảm dã ngoại không, chúng ta sẽ trải thảm ra, còn có đồ ăn vặt và trái cây nữa, tụi mình đi dã ngoại ở sườn núi đi.” Tề Trừng tràn đầy phấn khởi nói.
Người khác thì thả diều, còn cậu có thể thả bóng bay!
Là ông xã mua cho cậu đó!
Cả một sân luôn.
Nói là làm, dì Trịnh lấy thảm dã ngoại ra, lau sạch sẽ rồi khử trùng, sau đó đi ra sân phía sau tìm một nơi thích hợp, tìm chỗ có cây không nắng mà trải thảm ra, rồi tiếp đó lại mang ghế nhỏ và giỏ thức ăn tới.
Chú Quyền còn tìm được một cái lều nho nhỏ, cùng tài xế Tiểu Lý dựng lên.
Cũng ra dáng lắm đó chứ.
Vốn dĩ Tề Trừng còn tưởng dã ngoại chính là trải thảm, phơi nắng mà thôi, nhưng hiện tại trông mọi người khoa trương như vậy, trong lòng có loại cảm giác dã ngoại với gia đình, cậu nằm nhoài trong lồng ngực ông xã nhỏ giọng nói: “Trước đây, công ty em cũng có tổ chức huấn luyện dã ngoại, ngày đầu em đi còn cao hứng lắm, nhưng sau đó lại vất vả vô cùng.”
“Bây giờ Trừng Trừng có thể nằm xem truyện tranh rồi ngủ, chúng ta không phải vất vả nữa.” Bạch Tông Ân vuốt ve tóc thiếu niên.
Tề Trừng vui vẻ hẳn lên, cố ý chọn truyện tranh bán chạy nhất… ờm, là ông xã mua cho cậu, cả máy chơi game cầm tay cũng mang theo. Tề Trừng buộc bóng bay lên đỉnh của lều trại, là một cái lều màu vàng, vô cùng dễ thấy, bóng bay cao cao, gió vừa thổi qua là hổ con liền đung đưa qua lại.
Cậu ngồi trên thảm đọc truyện tranh, ông xã ở bên cạnh đọc sách.
Chú Quyền ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay thật tốt, mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng sẽ có nắng, lều trại cũng không bị hủy, sau này Tiểu Trừng ra đây chơi cũng có thể nghỉ ngơi, nghĩ vậy, ông liền trở về chuẩn bị bữa tối.
Tề Trừng đọc một hồi, lát sau đọc tới trang nào đó mà hai mắt bỗng trợn tròn.
!!!
Đây là cái gì đây!??
Lén lén lút lút nhìn ông xã một cái.
Ông xã không chú ý tới!
Mau mau xem đi thôi!
Truyện tranh có màu sắc rực rỡ, hình minh họa cũng ướt át hấp dẫn, vô cùng…
Tên Cún con nào đấy có tật giật mình lại lén nhìn ông xã lần nữa, lần này thì bị Bạch Tông Ân tóm gọn, anh đặt sách xuống đùi rồi nói: “Em xem cái gì đấy?”
“Không, không có gì.” Tề Trừng đỏ mặt đáp, nói xong lại cảm thấy không đúng, thế nên cao hứng thần thần bí bí đưa truyện tranh trong tay cho ông xã xem, làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Ông xã, đây đều là ông xã mua cho em đó nha.”
Bạch Tông Ân nhìn sang, nội dung không thích hợp cho trẻ nhỏ.
Rồi anh lại nhìn sang người nào đó đang một vẻ cây ngay không sợ chết đứng kia. Người nào đó lập tức gâu một tiếng, từ kiêu ngạo thẳng lưng biến thành ngoan ngoãn đáng yêu, em chỉ là một nhóc cún con vô tội không có ý đồ gì xấu hết. jpg
Bạch Tông Ân cười khẽ rồi nói: “Lại đây.”
Anh ôm thiếu niên lên đùi mình, lật quyển truyện tranh kia ra, tự kiểm điểm nói: “Khi chọn mua, anh cũng chọn giống như cục cưng nào đó của anh vậy, mua lấy những cuốn bán chạy nhất, cũng không đọc nội dung bên trong.”
Bạch Tông Ân hôn lên má thiếu niên rồi nói tiếp: “Có điều, chúng ta là người trưởng thành rồi, còn là chồng chồng hợp pháp nên…”
Tề Trừng lập tức gật đầu mạnh mẽ như hổ con, đúng vậy đúng vậy, ông xã mau trả truyện tranh cho em đi, để em tiếp tục xem.
“Cho nên, chúng ta cùng xem.” Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng:???
!!!!!!
A a a a a a!!!
Sét đánh ngang tai!!!
Xem chung với ông xã sao… thẹn thùng một lúc, Tề Trừng Trừng vừa hưng phấn vừa ngại ngùng bắt đầu tìm cớ cho mình, ông xã bảo hai người là chồng chồng hợp pháp còn gì, cùng nhau xem cũng có sao đâu chứ?
Hai bên tai đỏ hết cả lên.
“Vâng ạ.”
Bạch Tông Ân vòng tay ôm lấy thiếu niên vào lòng, mở quyển truyện tranh đã xem được một nửa kia ra, Tề Trừng rúc đầu vào cổ ông xã, rụt rè chưa đến một giây đã lén lút ló đầu ra nhìn xíu xiu.
Quao.
Màu hồng hồng như vậy đáng yêu quá nha, dễ thương như của cậu vậy á.
Bạch Tông Ân nhướng mày, bình thường thiếu niên xem mấy thứ này sao?
“… Còn có thể làm được như vậy nữa cơ à.” Tề Trừng Trừng nhỏ giọng cảm thán, bị tư thế của tiểu thụ trong truyện làm cho run sợ.
Bạch Tông Ân lại lật tiếp một trang, lập tức nghe cục cưng trong lòng hừ một tiếng: “Không lớn bằng của ông xã mình.”
???
“Cũng không đẹp trai bằng ông xã luôn.” Lại tiếp tục hừ hừ.
Tay Bạch Tông Ân dừng một chút, giờ anh mới phát hiện xem truyện tranh kiểu này thật sự không phải đang trêu thiếu niên, mà là đang tra tấn chính mình mới đúng…
Chẳng qua là, thiếu niên đã qua bốn tháng rồi, hẳn là có thể…
“Trừng Trừng.”
Tề Trừng vâng một tiếng, ánh mắt vẫn không dời khỏi trang truyện, cậu nói: “Ông xã tiếp tục lật đi, tí nữa là tiểu thụ sẽ biến thân á, thật ra cậu ấy là một mèo yêu, chốc lát còn có thể mọc ra một cái đuôi đó.”
Trong đầu Bạch Tông Ân lại nghĩ đến hình ảnh thiếu niên từng có “cái đuôi”.
Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, rọi lên khuôn mặt của thiếu niên, làn da cậu trắng như ngọc, tỏa ra ánh sáng hồng nhuận. Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, thời gian quý giá như thế này không nên lãng phí.
Giọng của Bạch Tông Ân có chút khàn, anh “ừm” một tiếng, tay khép quyển truyện lại rồi hỏi: “Trừng Trừng, anh muốn nhìn đuôi của em, có được không?”
Em thì làm gì có đuôi chứ…
Ềy…
Tề Trừng hiểu ra, hai mắt tròn tròn, đã hơn bốn tháng rồi, bình thường hai người toàn dùng tay hoặc là…
A a a a!!!
Não, mày đừng nghĩ nữa xem nào!
Thật không ngờ chỉ đọc truyện tranh thôi mà còn có được loại hiểu quả này nha. Tề Trừng cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, cậu cao hứng nói: “Được ạ, em vẫn còn hồng hào lắm đó!”
Tề Trừng Trừng kiêu ngạo. jpg
_________
Juu: Em Trừng bảo ẻm vẫn còn hồng hào… còn cái gì của ẻm màu hồng thì mọi người tự nghĩ đi, tui lên mỷeadingmâng đây:))))))))))))