Chương 2
Ngày hôm nay chú Quyền đặc biệt cao hứng cho nên làm rất nhiều món. Sau khi Tông Ân kết hôn cùng Tiểu Trừng, chồng chồng hai người không ai thèm để ý đến ai. Chú Quyền rất lo lắng, nhưng ngại thân phận nên cũng không tiện nói. Nhưng bây giờ Tiểu Trừng bắt đầu thân cận với Tông Ân. Khỏi phải nói, chú Quyền đương nhiên rất vui vẻ.
Ông là người thấy Tông Ân từ nhỏ đến lớn, nhưng đáng tiếc…
“Tiểu Trừng, con đi lên gọi Tông Ân xuống ăn cơm giúp chú.”
Sau đó chú Quyền lại cười cười nói: “Tông Ân thoạt nhìn lạnh lùng, không dễ tiếp xúc nhưng thật ra nó rất tốt, con cứ từ từ rồi sẽ biết.”
Tề Trừng cầu còn không được. Đây chính là bát cơm của cậu đó!
“Con biết rồi chú Quyền.”
Tề Trừng đáp ứng ngay lập tức, chạy lạch bạch lên lầu, nghĩ linh ta linh tinh, ngâm nga vài câu đầy vui vẻ, liệt kê tên của từng món ăn.
Đã ăn xong bánh rán và trái cây, đợi thêm lát nữa cậu sẽ được ăn trọn bữa!!
…
Cốc cốc.
Không ai trả lời hết.
Cốc cốc.
Tề Trừng còn đang đắm chìm trong không khí sung sướng sắp được có cơm ăn, vui vẻ gõ cửa nói: “Ông xã, ông xã, xuống ăn cơm nè.”
“Chú Quyền kêu tui lên gọi anh xuống ăn cơm á.”
Bạch Tông Ân là đại nhân vật phản diện, âm lãnh, cố chấp, đáy lòng còn sót lại duy nhất một tia tình cảm là chú Quyền.
Tề Trừng từng nghe đồng nghiệp bảo như thế.
Quả nhiên, khi cậu nhắc đến chú Quyền, cánh cửa đang đóng cũng được mở ra.
Bạch Tông Ân ngồi ở xe lăn, Tề Trừng đem cánh tay định gõ cửa một lần nữa bỏ xuống. Hai người hai vị trí, một cao một thấp nhưng khí thế lại tương phản. Tề Trừng một vẻ ‘tui siêu ngoan ngoãn, cái gì cũng không làm, chỉ muốn cơm cơm’ biểu tình hệt như heo heo ngu ngốc.
“Không được gọi tôi là ông xã.” Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng vốn muốn đẩy xe lăn giúp anh, nhưng lại bị Bạch Tông Ân trừng mắt nhìn, cậu sợ hãi giấu tay sau lưng…ok, không đẩy thì không đẩy, ông xã là nhất mà.
“Vậy tui nên gọi như thế nào? Anh yêu hả?” Tề Trừng mềm giọng, nghiêm nghiêm túc túc cùng Bạch Tông Ân thương lượng, “Hay tui gọi anh là Tông Ân ca ca?”
Nhớ đến đôi tình lữ ở tàu điện ngầm kia, người con gái khi đó đã gọi bạn trai mình là ông xã ca ca.
Tiểu Trừng độc thân từ trong bụng mẹ đương nhiên bây giờ muốn làm một người chồng tốt!
Bạch Tông Ân đang đẩy xe lăn nghe thấy thế bèn dừng lại. Tề Trừng đang đi rập khuôn theo bên cạnh cũng dừng lại nhìn anh, đầu bốc lên một cái dấu hỏi nhỏ, sau đỏ một mặt ‘thì ra là vậy’ nói: “Anh thích được gọi là Tông Ân ca ca sao? Vậy tui sẽ– ”
“Không cần.” Bạch Tông Ân phát hiện đối phương thật ngu xuẩn, nghe không hiểu ý anh, ngữ khí lạnh đi mấy phần, nói: “Gọi như cũ.”
“Dạ được, ông xã!”
Tề Trừng nhìn xe lăn chuyển động dời đi, căn bản không chú ý tới thần sắc Bạch Tông Ân.
Cậu cao hứng chủ động nhấn nút thang máy, mọi hành động đều lộ ra vẻ vui sướng. Xuống lầu một, lại vui vui vẻ vẻ nói: “Chú Quyền, tụi con xuống rồi!”
“Vậy ăn cơm đi thôi.”
Ý trờiii!
Cá hấp Đa Bảo, tôm nướng, sườn kho, thanh xào rau dưa…
Hạt cơm trắng nõn, óng a óng ánh đầy ụ trong bát sứ nhỏ phảng phất lên mùi thơm.
Tinh túy không luôn á!!!
Tề Trừng là người phía nam, từ nhỏ đã thích ăn cơm nhưng thức ăn ở cô nhi viện thực sự không tốt. Cơm tẻ loại thường nhưng nấu rất tệ, nhão nhoét hết cả, cháo không ra cháo, cơm không ra cơm, ăn chả có mùi vị gì.
Sau đó lên thành phố học Đại học, cơm nấu ở nhà ăn rất ngon làm cậu cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Sau này đi làm, cậu cắm đầu làm việc cố trả nợ cho xong nên thứ ăn nhiều nhất chính là mì gói.
Nhưng như vậy cũng rất no.
“Quá thơm rồi!” Tề Trừng mang vẻ mặt ham ăn.
Trên bàn có những món thanh đạm là làm theo khẩu vị của Bạch Tông Ân.
Lượng cơm bình thường của Bạch Tông Ân không nhiều, chú Quyền luôn cố gắng biến đổi món ăn để nó đa dạng thêm một tí nhưng đều chỉ thấy anh ăn một chén cơm, một chén canh là xong.
Thế nhưng hiện tại chú Quyền kinh hỉ phát hiện, Tông Ân ngày hôm nay tốc độ dùng cơm nhanh hơn chút, tuy rằng vẫn ăn lượng thức ăn như vậy.
Nhưng là một bộ dáng ăn ngon.
Không giống như trước coi việc ăn như là nhiệm vụ, ăn qua loa lấy lệ.
Chú Quyền lại nhìn sang Tiểu Trừng đang ăn ngon lành, nội tâm an ủi phần nào, Tông Ân hẳn là nhìn Tiểu Trừng ăn ngon quá nên cũng bất giác ăn ngon theo đây mà.
“Còn muốn ăn canh sao?”
Bạch Tông Ân để đũa xuống, lắc đầu nói: “Con ăn xong rồi, chú Quyền cứ từ từ dùng bữa.”
Sau đó anh liền rời đi.
Cả một bàn ăn lớn chỉ còn lại chú Quyền và Tề Trừng.
Ơi là trời, chồng mình tốt ghê luôn á!
Chú Quyền lớn tuổi, chú trọng dưỡng sinh, buổi tối chỉ ăn được chút ít, không bao lâu ngừng đũa. Nhưng nhìn Tiểu Trừng ăn, bất tri bất giác cũng có khẩu vị nên ông lại ăn thêm nửa bát cơm tẻ, sau đó cũng thôi.
Lúc bình thường, chú Quyền làm đồ ăn đa dạng, nhiều món, nhưng cũng làm ít, có khi còn bị dư lại.
Hôm nay các đĩa đồ ăn lại trống trơn hết cả.
Chú Quyền bắt đầu dọn dẹp, Tề Trừng cũng xắn tay áo đến giúp, cậu không phải chỉ biết ăn thôi đâu!
“Vậy Tiểu Trừng giúp chú bỏ chén đĩa vào trong máy rửa chén đi.” Ông nói.
Tề Trừng: Ảh? Máy rửa chén ở đâu cơ?
Cái này dùng như thế nào…?
Tề – nợ ngập đầu – Trừng chỉ thấy qua máy rửa chén trên quảng cáo, căn bản không có cách nào biết sử dụng. Cậu bưng mấy cái đĩa, đứng ngốc tại chỗ.
Chắc là do ăn nhiều quá nên đầu óc cũng chậm chạp lại, mắt cún tròn tròn mang theo một tia mê mang.
Chú Quyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Trừng giống hệt một đứa nhỏ, dụ dỗ nói: “Con ngoan, để chú Quyền làm, đi xem ti vi đi. Hôm nay tuyết rơi, bên ngoài lạnh, đường trơn trượt chắc là không ra ngoài được? Lái xe lúc này gặp nhiều nguy hiểm lắm. Ngày mai chú Quyền làm cho con sườn xào chua ngọt.”
!!!!!
Vừa nãy khi ăn cơm tối, trên bàn có sườn kho, Tề Trừng thuận miệng nói ăn chua ngọt cũng rất ngon.
Không nghĩ tới đột nhiên niềm hạnh phúc lại đến nhanh như vậy!
Cậu cực kỳ yêu đồ ăn có vị chua chua ngọt ngọt luônnn!
“Không đi chơi, không đi chơi ạ” Tề Trừng cầm sữa chua chú Quyền đưa cho. Vừa nhìn là biết vị dâu tây phô mai.
Tề – heo heo ngu ngốc – Trừng thật vui vẻ vì ăn cơm xong còn có cả đồ tráng miệng để ăn tiếp.
Rồi cậu lạch bạch chạy ra phòng khách xem ti vi.
Sau đó ngoài ý muốn, cậu trông thấy Bạch Tông Ân từ trong thang máy đi ra.
Chú Quyền dọn dẹp xong đi ra thì nhìn thấy cảnh này, trên mặt mang theo nụ cười ‘cha hiền’.
Đứa nhỏ Tông Ân này hẳn là yêu thích Tiểu Trừng, trước đây Tề Trừng luôn đi ra ngoài chơi cả ngày, không ở nhà cho nên Tông Ân không tìm được thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Nếu không yêu thích Tiểu Trừng, sao sẽ nguyện ý cùng Tiểu Trừng kết hôn chứ?
Chú Quyền thức thời trở về phòng, không muốn quấy rầy đôi chồng chồng son bồi dưỡng tình cảm.
Bạch Tông Ân nhìn Tề Trừng.
Ánh mắt bình tĩnh mang theo sự hoài nghi.
Anh không thích những biến số, đặc biệt là trong kế hoạch của mình. Anh không có nhiều thời gian.
Khi trước Bạch Tông Ân luôn cho rằng Tề Trừng là một tên nhà giàu mới nổi lại không có não. Chỉ cần nhìn hành động liền biết mục đích, ý đồ của cậu là gì. Thế nhưng bây giờ anh lại thật sự nhìn không ra —
Bộ dáng vẫn ngu ngốc như vậy.
Nhưng mục đích của tên này là gì chứ?
【 Hầu ca Hầu ca, ngươi thật ghê gớm, đến núi Ngũ hành lớn như thế cũng không đè ép được ngươi, nhảy ra cái Tôn hành giả… 】
Ca khúc quen thuộc được hát lưu loát phát ra trên ti vi, đánh gãy suy nghĩ của Bạch Tông Ân. Anh liếc mắt nhìn sang, Tề Trừng đang ôm gối dựa, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chăn chú xem ti vi.
<Tây Du ký> phiên bản hoạt hình.
Tề Trừng không nghĩ tới thế giới này còn có phim hoạt hình <Tây Du ký> được xuất bản vào năm chín mươi chín.
Đó là cả hồi ức tuổi thơ của cậu.
Cậu sinh năm chín mươi bảy, vừa chào đời được ba tháng thì bị mẹ ném tới cửa cô nhi viện, trên người có một tờ giấy, câu từ đại khái là không nuôi nổi, đừng tìm bà.
Cô nhi viện là một tuyến mười tám ở huyện nhỏ.
Khi còn bé Tề Trừng cũng rất muốn gặp mẹ nhưng sau đó cậu nhìn thấy tờ giấy kia, biết được thì ra cha mẹ cũng không yêu thương cậu. Có thể Tề Trừng cậu chỉ là một sản phẩm được sinh ra khi đôi nam nữ vẫn còn trẻ tuổi thiếu suy nghĩ.
Cô nhi viện có một cái tivi đen trắng. Những đứa nhỏ biểu hiện ngoan ngoãn thì sau bữa cơm chiều có thể xem ti vi. Trên ti vi khi đó chiếu nhiều nhất là <Tây Du ký> và <Na Tra truyền kỳ>.
Mà cũng không phải mỗi ngày đều có thể xem, có lúc một bạn nhỏ nào đó bị bệnh khóc quấy không ngừng thì sẽ không được xem.
Có người sẽ nói, muốn tìm lại hồi ức tuổi thơ rất đơn giản, ở thế giới kia cậu có thể xem bất kì lúc nào mà?
Nhưng Tề Trừng không có thời gian.
Tề Trừng mồ côi, học tập chính là con đường duy nhất. Liều mạng suốt ba năm cấp ba, dù không phải loại hình học bá tiêu biểu nhưng cậu dựa vào nỗ lực khắc khổ cuối cùng cũng đã thi đậu đại học. Học phí đại học phải đi vay, còn có phí sinh hoạt hằng ngày, cậu phải tự mình đi làm công kiếm thêm tiền để trang trải. Bận như cái con quay, làm gì có thời gian để coi phim…
Giải trí đối với Tề Trừng là một hành động vô cùng xa xỉ.
Sau khi tốt nghiệp thì thực tập, tăng ca, trả nợ…
Hiện tại bên ngoài tuyết rơi lớn, nhưng trong nhà lại ấm áp như mùa xuân. . Truyện Khác
Tề Trừng nằm thoải mái trên ghế sofa, không cần đến nghĩ phải tăng ca hay công tác, bị cấp trên quở trách, bị đồng nghiệp nói xấu sau lưng, rồi nào là tiền thuê nhà, nào là vì tuyết rơi nên giá cả đồ ăn lại tăng lên mấy đồng,… Được làm một tên *cá mắm không có áp lực, giết thời gian bằng cách xem phim quay lại tuổi thơ, đối với Tề Trừng mà nói, tất cả đều là những giấc mơ hão huyền.
*cá mắm: đại khái là chỉ mấy người chỉ muốn nằm ườn ra hưởng thụ, không muốn làm nhưng vẫn có ăn á.
Nhưng hiện tại giấc mộng lại thành hiện thực!!!
Sữa chua dâu tây phô mai ăn ngon xỉu!
Dưới ánh nhìn của Bạch Tông Ân, đèn của phòng khách rất sáng nên soi rõ từng nét trên khuôn mặt Tề Trừng.
Đối phương rất gầy, đôi mắt to tròn, lông mi lại còn dày, cho nên đôi mắt này khi nhìn người khác đều mang dáng vẻ của một động vật ngây thơ vô tội.
Đầu tóc được nhuộm màu vàng, tóc tai hơi cong cong, bởi vì da dẻ trắng trẻo nên nhìn qua liền có cảm giác như nhìn một đứa nhỏ.
Trong tài liệu, Tề Trừng ngu dốt, thi đại học cũng không đậu. Bị cha mẹ dùng tiền nhét vào một học viện nghệ thuật. Năm hai đại học thường xuyên trốn học, sau đó trực tiếp làm thủ tục tạm nghỉ học luôn.
Chuyện thích làm nhất chính là xài tiền, luôn mua những món đồ hàng hiệu, sau đó đem đi khoe.
Đi chơi luôn luôn chi tiêu xa hoa, nhìn qua tưởng đâu nhân duyên người này thật tốt, được bạn bè chào đón nhưng kì thực chỉ là một cái máy ATM di động.
…
“A, mình bây giờ còn có nhà nha.”
Tề Trừng sau đó liếc nhìn về phía người ngồi trên xe lăn.
Bạch Tông Ân thấy vậy liền thu hồi ánh mắt.
“Ông xã, anh mới nhìn tui hả?” Tề Trừng ôm sữa chua tới gần.
“Anh có muốn ăn hay không? Ăn ngon lắm á, tui lấy cho anh một cái nhá? Hình như anh không thích coi hoạt hình, vậy anh muốn coi cái gì? Cũng không biết có <Wall street chi lang> hay không…?”
Tề Trừng nhớ tới ông xã cậu chính là một thiên tài, còn bế luôn cả Tưởng gia đi, trong giới tài chính được coi là cá mập trắng — Lúc trước cậu nghe đồng nghiệp nói đến cái danh xưng này thì cảm thấy buồn cười thật sự.
Bây giờ thì cúi đầu xin lỗi ông xã ngay và luôn.
“<Wall Street chi lang>?” Bạch Tông Ân ánh mắt nặng nề, tên ngốc này rốt cuộc biết những thứ gì?
Tề Trừng không nghe ra nguy hiểm, mang dép vào đi đến nhà bếp lấy sữa chua. Chạy được hai bước, lại lạch bà lạch bạch chạy về, hỏi: “Anh muốn ăn vị gì á?”
“À, anh nói đến cái phim điện ảnh đó á hả, tui cũng chưa có xem đâu. Khi trước có nghe — bạn học nói sơ qua, diễn viên còn rất đẹp trai nha.”
Xém chút nữa thì cậu đã nói là cùng đồng nghiệp xem qua rồi.
Cũng không biết thế giới này có phim đó hay không. Nếu là không thì nói rằng cậu nhớ nhầm, ai bảo cậu là heo heo ngu ngốc chứ. Một cái cớ tuỵt zời!
“… Không cần.” Bạch Tông Ân cự tuyệt sữa chua.
Tề Trừng thật muốn ăn thêm một hũ sữa chua nữa nhưng lại ngại không dám, mềm giọng lấy lòng. “Ông xã, tui ăn thêm một cái nữa nhá?”
Chuyện như vậy mà cũng phải xin phép anh?
“Đồ trong nhà thì tùy cậu.” Bạch Tông Ân nhìn đối phương, “Nếu chúng ta đã kết hôn rồi, của tôi cũng chính là của cậu.”
“!!!” Ông xã tuyệt vời mấy triệu lần!!!
Không ôm chí lớn chỉ muốn ngày ngày có cơm ăn – Tề Trừng chung quy vẫn biết tốt xấu.
“Như vậy thì ngượng ngùng quá đi, nhưng mà tui sẽ ăn thêm cái này!” cậu chọn một hũ sữa chua vị xoài.
Ngày mai sẽ ăn vị Tiramisu.
Ngày kia thì vị matcha.
Thật nhiều lựa chọn, thật sự quá hạnh phúc! Đều là của cậu hết!!!!
Khi Tề Trừng quay lại thì Bạch Tông Ân cũng đã rời đi.
Chồng tui thật sự quá tốt luôn á!!!
Phim hoạt hình <Tây du ký> một tập gần mười phút, đặc biệt pha trò rất hề hước, thế nên mãi cậu mới nhận ra đã gần mười một giờ. Trước đây, Tề Trừng chỉ tăng ca viết mã số các thứ, bây giờ thì coi xong phim hoạt hình còn có thể đi tắm.
Nhiệt độ bồn tắm ổn định, còn có dòng nước xung kích giúp xoa bóp.
Cứu một mạng người, có thể đổi một ngày thần tiên như thế này, cậu, Tề Trừng, có thể thể cứu người mỗi ngày luôn!!!
Tề Trừng muốn đi ngủ.
___
Một ngày trôi qua, Tề Trừng vẫn tỉnh dậy từ trên chiếc giường mét tám có bảy mươi ngàn miếng dung dịch kết tủa đính lại với nhau. Vui vẻ chấp nhận sự thật rằng bản thân có thể vĩnh viễn ở lại trong một quyển sách.
Nhưng điều duy nhất làm cậu lấn cấn trong lòng chính là món nợ kia.
Tề Trừng không thích nợ tiền bạc hay ân tình của người khác, huống chi đây là số tiền mà quốc gia cho cậu vay để trả học phí.
Tiểu Trừng là thanh niên hướng về đất nước.
Hi vọng người gây ra tai nạn cho cậu có thể bồi thường tiền sau đó liền trả được nợ.
Có người muốn hỏi, cậu không thích mắc nợ người khác, vậy cậu ăn nhờ ở đậu Bạch Tông Ân thì tính thế nào?
Aizz, ông xã sao có thể tính là người ngoài chớ!
Không làm mà còn có ăn thật sự quá tuyệt vời. Tề Trừng trăm triệu lần muốn như vậy, hơn nữa trải qua một ngày làm heo chỉ biết ăn, thật sự cậu không muốn quay về làm người nữa luôn.
___
Sau bữa trưa.
Tề Trừng nhìn sườn mặt hoàn mỹ của ông xã nhà mình, ham muốn ăn bám ngay lập tức tăng vọt. Trong lòng cậu đã có quyết định, nếu Bạch Tông Ân không thích cậu ở nhà ăn không ngồi rồi cả ngày, ừm, vậy cậu sẽ đi ra ngoài làm việc.
“Ông xã, tui không ra ngoài đi học hay làm việc, chỉ ở nhà, với cả tui ăn cũng không nhiều lắm…” Tề-thùng cơm di động buổi trưa vừa quất liền ba bát cơm-Trừng có chút chột dạ khi nói những lời này. “Có được không?”
Bạch Tông Ân không biết Tề Trừng lúc này đang có âm mưu gì nhưng nếu đặt cậu dưới mí mắt mà quản thì đương nhiên đây là lựa chọn tốt.
“Có thể. Tôi đã nói rồi, đều theo cậu.”
Được ông xã xác nhận cho phép có thể ăn không ngồi rồi, cậu cuối cùng cũng có thể quang mình chính đại trở thành cá mắm!!!
Thế nhưng Bạch Tông Ân tiên sinh phải nuôi không cậu, cũng không cần cậu lấy thân thể báo đáp, phu phu bọn họ sinh hoạt hữu danh vô thật. Để tỏ ra mình không giống như đã đạt được thành tựu, trong nhà lại không có một chút cống hiến gì. Tề Trừng dù ăn bám nhưng cũng phải nghiêm túc có qua có lại. “Ông xã, tui nhất định sẽ chăm sóc anh thiệt là tốt.”
Bạch Tông Ân thái độ không rõ ừm một tiếng.
Chú Quyền đứng một bên nghe lén mà vui mừng đến mức thiếu điều mua pháo bông về bắn. Ông biết ngay mà, Tông Ân nhất định là có chút yêu thích đối với Tiểu Trừng. Sau này hai người tình cảm càng ngày càng tốt thì Tông Ân cũng sẽ hạnh phúc vui sướng.
Cám ơn trời đất.
Bầu không khí trong nhà vui sướng đến hơn bốn giờ chiều, bị một vị khách đột nhiên đến đánh vỡ.
Hôm nay là thứ sáu, Tưởng Chấp đang học năm hai Đại học, sau khi học xong liền đến biệt thự Bạch gia gõ cửa.
“Là Tiểu Tưởng sao, thời tiết đang lạnh, mau vào nhà ngồi.” Chú Quyền mở cửa cho người đi vào.
Tưởng Chấp năm nay hai mươi, là vai chính trong tiểu thuyết, vẻ ngoài đương nhiên không thể chê, mày rậm mắt to siêu anh tuấn. Thân cao một mét tám sáu, trong nhà lại có tiền, ở phương bắc tung hoành. Đầu óc thông minh, dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu vào một trường đại học trọng điểm.
Là một người con trai dương quang có chút tính tình của một thiếu gia nhà giàu nhưng tâm địa cũng rất thiện lương. Chính là hình tượng tiểu chó săn được thiết lập thêm cái tính cách cún con.
Dưới giường là cún con có thể bán manh làm nũng, trên giường liền hóa thành sói lớn hoang dã.
<Ánh sao nơi sâu xa là niên hạ>, nghe tên liền biết.
Đại minh tinh ca ca thụ X Tiểu chó săn trưởng thành niên hạ tổng tài công.
… Không sai, chờ Bạch Tông Ân hạ bệ được Tưởng gia, sau đó chủ phương bắc bị thay đổi thành họ Bạch. Lúc bấy giờ, tiểu chó săn lạc quan luôn tỏa ra ánh mặt trời vai chính công – Tưởng Chấp bắt đầu hắc hóa, bỏ ra thời gian ba năm mới đoạt lại được sản nghiệp, đánh bại đại nhân vật phản diện Bạch Tông Ân.
Cũng chính là ông xã của cậu.
Tề Trừng nhẩm tính, khoảng thời gian cậu ăn bám Bạch Tông Ân chỉ còn lại bảy, tám năm…
Nghĩ đến đó, Tề Trừng sợ hãi, nhanh chóng nói với chú Quyền: “Chú, bữa tối có thể làm nhiều cơm hơn không ạ?
Ăn nhiều được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Chú Quyền còn chưa trả lời, Tưởng Chấp đã khó chịu, trừng mắt nhìn Tề Trừng, tức giận nói:
“Tề Trừng, tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, tôi sẽ không ngồi cùng bàn ăn cơm với cậu đâu. Nhìn cậu làm sao tôi có thể ăn ngon miệng nổi. Anh của tôi sao có thể cưới cậu được chứ? Cậu đúng là dùng thủ đoạn thấp hèn. Đáng ra ban đầu tôi nên cật lực khuyên can, anh ấy cũng không biết bị gì, lại còn có thể kết hôn cùng cậu!”
Mặt hắn một vẻ ghét bỏ, thiếu điều đem câu nói ‘Hoa nhài cắm bãi phân trâu’ ra mà mắng cậu.
Dĩ nhiên Bạch Tông Ân chính là hoa.
“Ảh? Tui chỉ muốn ăn nhiều thêm một bát cơm thôi mà, đâu có nói là muốn ngồi cùng cậu ăn cơm đâu.” Tề Trừng mờ mịt, không biết câu mình nói có chỗ nào không rõ ràng, để vai chính công nghĩ thành như vậy.
Chú Quyền lên tiếng hòa giải, “Tiểu Tưởng con hiểu lầm rồi. Tiểu Trừng gần đây ăn rất tốt, cậu ấy còn học ở trường chú trọng về vóc dáng, ăn nhiều cơm một chút mới là chuyện tốt. Các con còn trẻ có hiểu lầm phải nói ra. Con không thể có thành kiến với Tiểu Trừng được, cậu ấy là đứa trẻ tốt, Tông Ân cũng rất yêu thích Tiểu Trừng.”
“!!!!” Tưởng Chấp không thể tin nổi, không chút nghĩ ngợi phản bác: “Làm sao có thể chứ, anh của con sao có thể yêu thích cậu ta! Đều là do cậu ta sử dụng thủ đoạn ép anh ấy cùng kết hôn.”
Bạch Tông Ân không biết lúc nào đã đi ra, lạnh giọng nói: “Cùng Tề Trừng kết hôn là tôi tự nguyện, không ai ép buộc.”
Tưởng Chấp:!!!!!
Cái này không thể nào!
Anh ấy làm sao có thể yêu được loại người như vậy??!???