Chương 108
Đến 6 giờ tối là anh sẽ về nhà, ăn cơm tối xong còn phải bận việc tiếp, nhưng ngoại trừ những khi mở họp trên phòng sách ở tầng hai ra thì phần lớn thời gian anh đều ở bên cậu trong phòng chơi ở tầng một, hoặc là trò chuyện với nhau bên bàn làm việc.
Tề Trừng vui lắm, nhưng lại có chút thương ông xã.
Bé cá mắm cũng vì thế mà vùng lên, ngày nào cũng giống như chân chó, ông xã vừa tan làm cái là lập tức sấn tới bưng trà đưa nước trái cây, thi thoảng còn đấm bóp bả vai cho anh, nhưng lần nào cậu cũng làm chưa được bao lâu là lại bị ông xã nắm lấy tay bảo không cần làm nữa.
“Em đấm bóp cho anh không đã sao?”
Bạch Tông Ân nghĩ, nhóc con này đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi. Anh không trả lời có đã hay không, mà chỉ nói: “Em cứ sờ soạng cọ tới cọ lui anh, anh không thể nào tập trung làm việc được đâu Trừng Trừng.”
!!!
“Cái… cái gì mà cọ tới cọ lui chớ!”
Tề Trừng giậm chân, thẹn quá hóa giận, nói cậu cứ như đồ háo sắc vậy, rõ ràng cậu chỉ đơn thuần xoa bóp đấm lưng.
Đợi đến buổi tối, chồng chồng hai người ở trên giường, Bạch Tông Ân tự tay mát xa cho Trừng Trừng.
“Trừng Trừng, như này có đã không?”
Tề Trừng:…
Rõ ràng ông xã nói rất đơn thuần, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy anh đang nghĩ về chuyện khác ấy nhỉ…
Lại nhớ đến lời mà ông xã nói ban sáng
… hiểu rồi hiểu rồi. (//∇//)
(Truyện chỉ được đăng tại app W màu cam, tại nick cmj_jinju!!)
Bởi vì Bạch Tông Ân bắt đầu bận rộn nên buổi tối Tề Trừng cũng không náo loạn quá mức, sợ khiến thân thể ông xã mệt mỏi. Bên cạnh đó, cậu còn muốn học nấu canh từ chú Quyền, giúp ông xã bồi bổ thân thể.
Chú Quyền nghe mà sửng sốt một chút: “Bổ thân thể sao?”
“Dạ, bây giờ anh ấy ban ngày đi làm, tối về nhà còn tăng ca, con sợ anh ấy mệt muốn chết mất.” Tề Trừng nói rồi lại thấy biểu cảm có hơi kỳ quái, nhưng đến khi cậu nhìn lại thì chú Quyền lại cười ha ha nói được: “Không cần con ra tay đâu, mấy cái này đó phải mua đồ tươi mới được, còn phải làm sạch nữa, cứ để chú làm là được rồi.”
Tối hôm đó, Bạch Tông Ân về nhà thấy trên bàn có canh thịt dê.
Anh không ăn muỗng nào, mùa hè ăn món này nhiều sẽ nóng trong người, còn bảo Trừng Trừng ăn ít một chút. Tề Trừng thì chỉ cần có thịt là lập tức cảm thấy ăn ngon, đặc biệt là đồ do chú Quyền nấu, tí mùi tanh cũng không có, cực kỳ ngon miệng.
Kết quả, tối đó đi ngủ, cậu bị cảm giác khô nóng trong người ép cho không ngủ nổi, cuối cùng là ông xã cho cậu ấy ấy…
Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến… Tề Trừng đỏ mặt.
(*chú thích: thịt dê, ba ba,… Là các món giúp bổ thận tráng dương:))
Bữa tối hôm sau biến thành canh ba ba. Lần này Bạch Tông Ân đã biết món này là để làm gì rồi, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì: “Chú Quyền, canh này…?”
“Tiểu Trừng sợ con vất vả nên bảo chú hầm cho con đấy, hôm qua con cũng không ăn miếng nào, hôm nay húp một chút đi, kẻo thân thể lại mệt mỏi.” Chú Quyền nhắc nhở: “Đều là do Tiểu Trừng nhọc lòng.”
Tối qua ai đó còn khóc lóc xin tha, thế mà sáng ra lại nói chú Quyền hầm “canh bổ” ư? Bạch Tông Ân nhìn sang, thấy Trừng Trừng nhà anh vẫn đang vô tư vô lo vui vẻ húp canh, cậu lại còn mờ mịt cảm thán: “Oa, vị của món canh này hơi là lạ, nhưng mà uống ngon phết, là canh gì vậy ạ?”
“Canh cước ngư*.” Bạch Tông Ân nhắc nhở.
(*tên gọi khác của ba ba)
Tề Trừng không nghe hiểu, tưởng rằng cước ngư là một loại cá, thế là gật đầu đáp: “Đặc biệt ghê, trước nay em chưa ăn qua loại cá này bao giờ. Cho con thêm một chén với ạ!”
Bấy giờ, Bạch Tông Ân đã xác định được rằng thông tin đã có chút sai lệch rồi, có lẽ chú Quyền đã hiểu lầm ý của Trừng Trừng.
Bổ thân và bổ thận vẫn có sự khác nhau.
“Em ăn ít một chút.” Bạch Tông Ân nén cười nhắc nhở cậu.
Tề Trừng đã ừng ực hết chén thứ hai, lại còn nhiệt liệt đề cử cho anh: “Ông xã cũng nếm thử đi, hậu vị không tồi đâu.” Cậu còn cẩn thận nếm nếm đánh giá nữa đó.
“… Đúng là Trừng Trừng nên bồi bổ thêm thật.” Bạch Tông Ân lại nghĩ đến tối hôm qua.
Tề Trừng húp xong hai chén rồi cũng không húp nữa, đây là hầm cho ông xã cơ mà. Theo lời đề cử nhiệt liệt của cậu, ông xã chỉ húp nửa chén, không còn cách nào khác, Tề Trừng liền bưng nửa phần còn lại của ông xã lên, ừng ực húp sạch.
Chú Quyền ở bên cạnh muốn nhắc nhở Tiểu Trừng ăn hơi nhiều cũng chẳng kịp. Song ông lại thầm nghĩ, đều là thanh niên trai tráng, bổ một chút cũng không sao.
Tối hôm đó, Tề Trừng lại không ngủ được.
Bạch Tông Ân ôm người trong ngực, bất đắc dĩ bật cười: “Đúng là ngốc quá đi.”
“Còn lâu á!” Tề Trừng phản bác.
Bạch Tông Ân tiến đến ghé vào tai của người trong lòng, vừa đè giọng vừa nói gì đó.
!!!
Hai mắt Tề Trừng trợn tròn.
“Ý em không phải thế!” Sốt ruột giải thích với ông xã: “Anh đã lợi hại như vậy rồi, còn bổ thêm cho anh nữa thì chẳng phải người khổ là em hả?”
Bạch Tông Ân: “Khổ?”
“Là quá ngọt ngào í…” Tề Trừng nói không nổi nữa, tay ôm cổ ông xã, bắt đầu gâu gâu khóc.
Ngày hôm sau mặt trời mọc lên, Tề Trừng thật sự không chống đỡ được để dậy tiễn ông xã đi làm, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đã sắp tới giờ cơm trưa. Cậu xuống lầu, vừa thấy chú Quyền thì câu đầu tiên đã là: “Chú Quyền, chú đừng hầm canh nữa ạ.” Hu hu hu.
Quá mệt rồi, ăn canh quá mệt rồi.
Cho dù là Tề Trừng Trừng có thiên phú dị bẩm đi nữa cũng không có chịu nổi đâu.
Chú Quyền cười nói: “Không hầm à? Con với Tông Ân nói giống nhau thật, sáng nay lúc ăn sáng Tông Ân cũng bảo chú không hầm canh nữa, làm vài món thanh đạm cho con đấy.”
“Thanh đạm hạ nhiệt là tốt ạ.” Tề Trừng sĩ diện đáp, nói rồi còn bổ sung thêm: “Gần đây thời tiết nóng, mình nên ăn chút gì đó như khổ qua chẳng hạn, tốt cho thân thể, cũng tránh bị cảm nắng á chú.”
Chứ không phải vì lí do nào khác đâu đó!
Cứ đổ thừa tại thời tiết đi!
Tối đó, trên bàn cơm liền có một món khổ qua xào trứng. Tề Trừng nếm thử một miếng, thiếu chút nữa đã phun ra, xị mặt trề môi nuốt xuống, phần dư lại trong chén thì gắp hết qua cho ông xã.
“Ông xã, anh vất vả rồi, hạ nhiệt hạ nhiệt nha.”
Bạch Tông Ân cười cười gắp lên ăn. Tề Trừng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đêm nay cậu sẽ được ngủ ngon rồi, chứ không là cậu thật sự không chịu nổi nữa đâu.
Khổ qua xào trứng vẫn quá đắng, nhưng mà bù lại trứng rất ngon. Tề Trừng lựa trứng mà ăn, để ông xã ăn khổ qua, cách giải quyết quá tuyệt vời.
Phạn Phạn ngồi bên cạnh xem người lớn ăn cơm, cúi đầu nhìn chén nhỏ của mình, nhóc con lập tức vung tay thèm ăn cơm của mọi người. Tề Trừng làm ba ruột, ôm tâm tư xấu xa gắp một miếng vụn khổ qua lên đặt vào trong muỗng nhỏ của nhóc rồi đút sang.
“A!”
Không cần ba nói, vừa thấy muỗng của ba nhỏ đưa tới là Phạn Phạn đã lập tức há to miệng “a” một tiếng.
Nhoàm. Cái miệng bé xíu khép lại ăn hết đồ ăn trên muỗng.
Phạn Phạn dùng răng nhỏ nhai nhai đồ ăn, đây là của ba nhỏ đút cho nhóc đó.
Rất nhanh, Tề Trừng đã tận mắt nhìn thấy Nga Tử từ biểu cảm vui vẻ ngây ngô biến thành nụ cười chậm rãi cứng lại, ấy thế mà nhóc con vẫn còn chưa từ bỏ muốn nếm lại lần nữa, cuối cùng miệng trề ra, oa một tiếng khóc lên.
Vụn khổ qua màu xanh lá cây vẫn còn đang dính trên răng nhỏ.
Há há há há.
“Tiểu Trừng, thằng bé này.” Chú Quyền nói một câu, thương Phạn Phạn, bế nhóc lên dỗ dành: “Không sao không sao đâu con, chúng ta ăn chút cháo để ngọt miệng nhé.”
Phạn Phạn rớt từng giọt nước mắt, tủi thân oan ức rúc trong lòng ông hu hu hu, mặt thịt cau lại, ủy khuất vô vàn, giống như đang nói đắng quá khó ăn quá.
“Ôi, ông đút cháo cho Phạn Phạn nào, cái này ngọt, Phạn Phạn không khóc nữa ha.”
Thật ra Tề Trừng cũng có chút chột dạ, đi qua sờ lấy bàn tay bụ bẫm của Nga Tử, nói: “Ba sai rồi, sau này không giỡn với con như vậy nữa.”
Tưởng đâu Nga Tử vẫn sẽ tức giận, nhưng kết quả là nhóc con vẫn cho cậu sờ. Chẳng qua là khi hai con mắt to tròn đẫm nước mắt ấy nhìn cậu, Tề Trừng lại càng thêm áy náy, định là tối nay sẽ chơi trò rùa tể tưởng bò bò với Nga Tử thêm một tiếng.
“Cho con ngồi lên lưng ba, ba cõng con rồi bò đi luôn.”
Bấy giờ Phạn Phạn mới vui vẻ trở lại, thu nước mắt về.
Bạch Tông Ân ở một bên nhìn, Phạn Phạn thông minh thật.
Sau bữa tối rồi nghỉ ngơi một lúc. Tề Trừng nói lời giữ lời, bế Phạn Phạn đến phòng trò chơi, tự nằm sấp xuống rồi vỗ vỗ Nga Tử đang ngồi bên cạnh: “Nào Phạn Phạn.”
Lắc lắc bả vai mình.
Phạn Phạn rất thích chơi trò này với ba nhỏ, nhóc con hưng phấn nhe răng cười, lộ ra năm cái răng nhỏ xíu, dùng cả tay lẫn chân bò lên lưng ba.
Tề Trừng:…
Đúng là một cục tạ mà.
Phạn Phạn nhào đến lưng ba nhỏ, ngồi phịch xuống một cái rồi bắt đầu vỗ tay, ý bảo có thể xuất phát rồi ba ơi.
“Hành khách Bé Cưng Kỳ Tích ngồi ngoan nhé, bây giờ chuyến du lịch của chúng ta sẽ khởi hành đây.” Tài xế Tề thông báo, mỗi lần bò đến một chỗ là cậu lại nói một chút: “Bây giờ chúng ta đang đến cửa sổ sát đất, chỗ này ban ngày có rất nhiều ánh sáng, cực kỳ ấm áp, buổi tốt thì sẽ ngắm được ánh trăng…”
Chờ đến khi bò xong một vòng, Phạn Phạn vui sướng dịch mông, ý nói ba lại đi nữa đi.
Tề Trừng quắp Nga Tử lên, vỗ nhẹ lên cái mông thối của Phạn Phạn một cái, hừ hừ nói: “Nhóc con thối, con chỉ có ngồi không thôi đó? Để ba nghỉ một chút đi, không là tí nữa eo ba mất tiêu luôn á.”
Phạn Phạn cười khanh khách, hai cánh tay bụ bẫm choàng lấy cổ ba nhỏ, chu mỏ lên thơm ba.
“Pá pá!”
“Ba tốt nhất chứ gì!”
“Mối thù” khổ qua đã hoàn toàn tan thành mây khói, bây giờ hai ba con lại hoà thuận vui vẻ với nhau.
Một tuần ở nhà ăn bám của Tề Trừng kết thúc.
Studio của họ sắp bắt đầu quay video. Đã là mùa hè thì đương nhiên phải có dưa hấu, kem tươi, có thiếu niên mặc sơ mi trắng, đây còn là mùa tốt nghiệp, mùa của hoài bão của ước mơ, của thanh xuân của lý tưởng.
Tề Trừng muốn chủ đề lần này sẽ là món quà tốt nghiệp tặng cho Tiểu Lộ.
Nói lời tạm biệt với tuổi thiếu niên, bắt đầu bước vào một trang mới trong cuộc đời.
Thế nên lần này họ không làm Hán phục hay cosplay Lolita các kiểu nữa. Đồng phục học sinh cũng không phải theo kiểu trường học quý tộc nhà giàu… đây không phải là thanh xuân của Tiểu Lộ.
Thanh xuân của Lộ Dương chỉ gắn liền với chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trắng tinh cùng chiếc quần tay xanh đen thẳng thớm.
Là gắn liền với cánh cổng trường tróc sơn, với những bờ tường mọc đầy những dây thường xuân, với chiếc bàn gỗ khắc đầy các hình vẽ chữ viết… Tề Trừng như có một chuỗi suy nghĩ kỳ diệu, trở lại trường cấp 3 của Lộ Dương, cậu giống như đang quay về trường học của chính mình vậy.
Bởi vì thành tích của Lộ Dương rất tốt nên Tề Trừng đã liên hệ với trường học đưa ra ý kiến quay phim chụp ảnh ở đây, lấy bối cảnh thanh xuân học đường làm chủ đề. Trường học nghe vậy liền rất hoan nghêng, còn mời một giáo viên trực ban tới hỗ trợ.
Thậm chí hiệu trưởng của trường có nghĩ đến việc lôi đầu các em học sinh trở về để tổng vệ sinh cho trường nữa, làm Tề Trừng sợ tới mức gấp gáp nói: “Bọn em chỉ quay ở sân thể dục, nhà ăn và phòng học của Lộ Dương thôi ạ, chỉ nhưng chỗ đó thôi, không cần tổng vệ sinh đâu thưa thầy.”
Nếu không thì mấy em học sinh sẽ mắng họ chết mất!
“Tiểu Lộ, tốt nghiệp rồi em muốn đi du lịch ở đâu?” Tề Trừng hỏi.
Lộ Dương lắc đầu: “Em không muốn đi du lịch.” Y chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.
“Lần trước đi qua ba thành phố cũng coi như là du lịch rồi.”
Tề Trừng:???
Đấy là đi làm chứ du lịch gì chứ, thế là cậu vung tay nói: “Quay xong cái này rồi chúng ta sẽ ra đảo chơi, anh sẽ mời cả studio của mình đi, quay mấy cảnh bên bờ biển nữa, nhưng mà đi chơi vẫn là chủ yếu.”
Lão Khách cầm máy ảnh, một lát sau mới chậm rãi thăm dò mở miệng: “Ông chủ, lần này không chụp ảnh đồ nữ sao? Tôi cảm thấy đồng phục JK trường học cũng được, nếu là đi biển thì…”
Tề Trừng nghĩ thầm, Lão Khách ơi là Lão Khách, lá gan của anh lớn ghê á.
“Anh thử bàn bạc với Tiểu Lộ đi.”
Lộ Dương siết chặt nắm đấm kêu răng rắc.
Lão Khách bất giác tự nhìn lại thân thể to mập vì suốt ngày ở nhà của mình: “Đừng đừng đừng, đại ca Lộ, anh chỉ thuận miệng nói thôi, anh thật sự không cố ý đâu. Không chụp không chụp gì hết, anh cảm thấy đồng phục JK cũng không có gì đẹp hết á.” Chỉ thấy tiếc cho đôi chân thon dài của Tiểu Lộc thôi.
______
Juu: tự nhiên nửa đêm thấy thông báo có bồ nào thêm truyện này vô list “drop ngang” làm tui phải lật đật mò dậy up nốt 1 chương hàng tồn:))))))))))