Chương 104
Thời tiết nóng lên nên Tề Trừng cũng lười ra cửa, cả ngày chỉ ru rú ở nhà, cũng may là nhà đủ rộng, có nhiều thứ để chơi như là game rồi truyện tranh này nọ, còn có cả Phạn Phạn nữa.
Dù sao thì cũng có rất nhiều cái giải khuây.
Từ đầu năm đến nay, ông xã cực kỳ bận rộn, Tề Trừng ở phòng khách lầu một chơi game, đôi khi suy nghĩ, hình như nghiên cứu gì đó ở nước ngoài của ông xã đã bắt đầu có chút thành quả rồi, vậy nên anh rất bận rộn.
Mà là nghiên cứu cái gì ấy nhỉ?
Tề Trừng nhớ không ra, tay cũng quên thao tác, trên màn hình TV hiện lên dòng chữ màu đỏ.
Lại chết rồi.
Không chơi nữa. Tề Trừng đặt tay cầm chơi game xuống, cầm ly sinh tố dâu bên cạnh lên ăn.
Phạn Phạn đang ở trên lầu ngủ trưa với dì Trịnh, chưa đến giờ dậy, Tề Trừng đã ngủ một giấc rồi xuống dưới lầu chơi, không quấy rầy ông xã làm việc.
Hút hai ngụm sinh tố, Tề Trừng đột nhiên nhớ ra:
“Trí tuệ nhân tạo…”
Dự án nghiên cứu mà ông xã đầu tư ở nước ngoài được gọi như vậy.
Cậu rúc trên sofa một hồi, không chơi game hay chơi điện thoại di động, rồi từ từ rúc biến thành nằm liệt, tay giơ điện thoại lên lướt vài tin Weibo.
Lộ Dương đã chạy hoạt động được 1 tuần rồi, bây giờ có lẽ đang ở thủ đô.
Tuần trước, ở Ma Đô lại có hoạt động diễn ra, nhiều video ngắn được đăng tải nên y lại nổi lên một trận. Xem video mới thấy có rất nhiều người vây quanh Lộ Dương, may là bọn họ đã thuê trợ lý cho y rồi.
Ngoài ra còn có rất nhiều hình đẹp thu hút sự chú ý của người qua đường.
【Tiểu Lộ không phải đẹp ảo đâu trời ơi, đi hoạt động offline mới thấy người thật vừa cao vừa đẹp xỉu luôn á.】
【Lại còn rất ngầu lòi lạnh lùng nữa, hi hi hi, dù sao bà đây cũng đã xác nhận là trông giống trong ảnh rồi nhé.】
【Tui lấy được bưu thiếp này, hàng ghế đầu nên có đó, thật sự đẹp lắm.】
Hôm qua mọi người mới tới thủ đô, Tề Trừng nhắn trong nhóm hỏi thăm thế nào rồi, hoạt động khi nào diễn ra bla bla… Trong nhóm phòng làm việc này, người có mặt sớm nhất là cậu, Lộ Dương, Lão Khách và Châu Châu, sau này thì có thêm hai trợ lý và hai em gái trang điểm phong cách Hán phục cực kỳ giỏi. Một người ở Ma Đô, lần đầu tiên quay Hán phục thời nhà Minh đã có sự giúp sức của cô gái này, tên cô ấy là Bé Quýt.
Một người còn lại thì ở Danh Thành, tên là TT, chính là người đã hẹn chụp ở tứ hợp viện lần trước.
Hai người như vậy, ai rảnh thì đi theo nhận đơn.
[Ông chủ Cam: Chán quá à.]
[Ông chủ Cam: một hàng vịt đi ngang qua.jpg]
[Ông chủ cam: [hình ảnh]. Tay cầm chơi game and ly sinh tố dâu tây.]
Mọi người chẳng nhìn ra ông chủ đang chán chỗ nào, ngược lại còn cảm thấy ông chủ đang khoe mẽ thì có. Lần này người đi trang điểm là TT và cả Châu Châu, bên chỗ thủ đô đợt này có hai hoạt động, một cái là Hán phục, một cái là trang phục Lolita, vậy nên cả hai người họ đều đi theo. Lần lượt gửi hình ảnh vào trong nhóm.
[TT: [Hình ảnh], [Hình ảnh] ông chủ ơi, tụi tui sắp phơi nắng thành chó luôn rồi.]
[Châu Châu: [Hình ảnh] Ông chủ, chị muốn máy lạnh cơ.]
Trong ảnh chụp là hiện trường của hoạt động, sự kiện lần này rất lớn, tất cả mọi người đều mặc Hán phục, may mắn là Tiểu Lộ mặc áo bào cổ tròn tơ tằm nên không thấy bí bách lắm, mặc dù như vậy nhưng tầng tầng lớp lớp quần áo cũng hơi nóng nực.
Ông chủ Cam vung tay phát bao lì xì, tất cả những người lặn trong nhóm đều nổ tung.
[TT: Cảm ơn ông chủ.]
[Châu Châu: Ông chủ hào phóng quá.]
[Lão Khách: Ông chủ thật có tiền.]
[Trợ lý nhỏ: Quá xúc động hu hu.]
[Bé Quýt: Không có đến hiện trường, tui chỉ muốn lụm vài đồng lẻ uống trà sữa thôi.]
Chỉ có Tiểu Lộ là không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau mới thấy y nhắn: [Mua nước, cảm ơn.]
[Ông chủ Cam: Không phải khách khí, làm việc cho tốt nha, cẩn thận kẻo cảm nắng. Chán thật đó, tui đi làm phiền con trai tui đây.]
(Truyện chỉ được đăng tại ứng dụng WA.TT.PA.D cmj_jinju và trang web W.A.TT.P.AD.com, tuyệt đối không phải W.ATT.PAD.vn hay bất cứ nơi nào khác!!!)
Có người trong nhóm tò mò, ông chủ có con sao?
Nghe nói đã kết hôn rồi, còn là hôn nhân đồng giới nữa, thế thì đứa nhỏ đó…
Sau đấy trong nhóm im lặng hẳn, không ai nói chuyện thêm.
Tề Trừng không nhìn thấy những chuyện này, cho dù sau này nhìn thấy thì cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào cả. Bấy giờ cậu đã chạy lên tầng hai, Nga Tử đã sắp kết thúc giấc ngủ trưa rồi, Tề Trừng gõ cửa đi vào, dì Trịnh cũng vừa mới tỉnh lại xong, sau khi rửa mặt, bà vui vẻ nói: “Phạn Phạn vẫn chưa tỉnh đâu, nhưng cũng sắp rồi đấy.”
“Vậy con bế thằng bé xuống dưới chơi, con chơi một mình chán muốn chết.” Tề Trừng bế Nga Tử xuống phòng chơi ở dưới lầu.
Dì Trịnh tươi cười nhìn theo, thầm nghĩ, Tiểu Trừng đã làm ba rồi nhưng vẫn mang tính cách trẻ con.
Phạn Phạn bị cưỡng ép rời khỏi giường tiến vào lòng ba, ánh mắt mơ mơ màng màng khẽ mở, nhìn thấy người bế mình là ba nhỏ thì lại khò khò ngủ tiếp. Đợi đến khi được đặt xuống đệm bò rồi, hai chân mập của nhóc con đạp đạp mấy cái, sau đó thay đổi tư thế rồi lại tiếp tục ngủ.
Tề Trừng cầm tấm chăn mỏng đắp ngang bụng cho Nga Tử, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh, chưa được một lúc đã bị con trai lây nhiễm rồi ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ một giấc rất không yên ổn, cứ luôn cảm giác trên ngực nặng trịch, còn mơ thấy mình biểu diễn dùng ngực đập vỡ đá nữa chứ, mắt thấy cây búa lớn sắp nện xuống ngực mình, Tề Trừng nôn nóng tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã đối diện với hai con mắt đen láy sáng quắc.
Phạn Phạn ục ịch đang ghé vào trên ngực ba nhỏ, bàn tay nhỏ bé siết lại thành nắm đấm, cứ từng tí từng tí quấy phá ba. Tề Trừng ôm con trai lên, hay lắm nhóc con này, bảo sao “ngực bị đá lớn đè”.
“Không mấy gọi con là Đá Bự luôn đi.”
Phạn Phạn để lộ răng cho ba nhỏ xem, bẹp miệng rồi bi bô kêu: “Thấu, a pa, thấu.”
“Xì thối hả?” Vẻ mặt Tề Trừng ghét bỏ, một tay giữ chặt lấy thân thể Nga Tử, bắt đầu thay tã bẩn. Lúc nào trong phòng chơi cũng thủ sẵn một bộ đồ dùng cho Phạn Phạn: Khăn ướt, kem dưỡng mông và cả tã giấy.
Vừa cởi tã ra, hai chân trần của Phạn Phạn còn chưa kịp đạp mấy cái thì đã bị ba nhỏ bắt lấy. Bấy giờ Tề Trừng đã làm việc này quen lắm rồi… chỉ là không thuần thục như ông xã mà thôi.
Cậu lấy khăn ướt lau sạch mông cho Nga Tử.
“Thối quá đi, Phạn Phạn thối.”
“Phì ~ pa pa.”
Phạn Phạn có thể nghe hiểu ba nhỏ đang nói nhóc thối nên phì cho ba mấy ngụm nước miếng. Tề Trừng nhéo chân mập của con trai, Phạn Phạn lập tức ngây ngô cười.
“Không biết giống ai nữa, ngố quá à.” Tề Trừng nói xong rồi giật mình sợ hãi: “Đừng có giống chú Husky của con đấy nhé.”
Rồi cậu lại nghĩ, ông xã với Husky cũng có phải anh em ruột đâu. Tề Trừng vừa mát-xa mông cho Phạn Phạn, vừa lẩm bẩm: “Tại sao bé con trong tiểu thuyết toàn là những cục cưng thiên tài này nọ, mà Phạn Phạn nhà mình lại ngốc nghếch thế nhỉ.”
“Chỉ số thông minh của ba lớn con cao lắm đó.” Tề Trừng nghĩ đến chuyện chú Quyền từng kể là ông xã nhảy cấp.
“Chẳng lẽ Nga Tử con giống ba hả?”
Thế là mặt Tề Trừng lập tức xị ra.
Phạn Phạn vẫn cười khanh khách vẫy tay với ba. Tề Trừng càng nhìn càng cảm thấy nhóc giống mình, ngây ngốc vui cười.
Trước kia, lúc ở cô nhi viện, từng có một cặp vợ chồng tới xem đám trẻ, vốn dĩ muốn nhận nuôi cậu. Dì kia nói nhìn Tề Trừng cười khiến người ta thích quá. Mà người chồng bên cạnh lại ngăn bà ấy lại, nói như vậy không ổn lắm, cứ cười ngây ngô như thế, có phải là chỉ số thông minh hay đầu óc có vấn đề hay không.
… Tuy chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng từ đó trở đi Tề Trừng không còn cười như thế nữa. Kết quả nhờ biểu hiện hôm nay của Nga Tử mà cậu mới nhớ ra.
Cuối cùng Tề Trừng mặc tã mới vào cho Phạn Phạn.
“Thôi thì con ruột, ngốc thì cứ ngốc đi.” Trong lòng cậu có chút áy náy, bởi vì Nga Tử giống mình chứ không giống ông xã siêu cấp thông minh của cậu. Tề Trừng trìu mến bế Phạn Phạn lên, thơm lên khuôn mặt của nhóc.
Phạn Phạn vui sướng, ánh mắt tròn xoe, vung tay chỉ vào đống đồ chơi. Tề Trừng lập tức chơi với con trai, chơi một hồi hết cả buổi chiều.
Hiện tại Phạn Phạn không chơi được nhiều thứ lắm, hai ba con cứ ông nói gà bà nói vịt, từ đầu đến cuối đều là Tề Trừng tự chơi cho nhóc con xem, nào là trống bỏi, xe ô tô nhỏ, súng bắn nước piu piu piu.
Mỗi lần bắn lên tay hoặc là chân của Phạn Phạn là Phạn Phạn đều sẽ thích ý cười khanh khách. Người ba già Tề Trừng này bắn piu piu với con trai xong còn phải nai lưng ra lau sạch nước trên đệm bò nữa.
… Ai bảo Nga Tử giống cậu làm gì chứ.
Người ba già đành phải chịu thương chịu khó vì con thôi.
“Chú biết ngay là hai đứa chơi ở đây cả buổi chiều mà.” Chú Quyền đi đến nói.
Phạn Phạn ngã trái ngã phải rồi nằm phịch xuống ôm lấy đùi của ba nhỏ, cười rộ lên. Tề Trừng cũng cười theo, nói: “Tình cảm ba con của tụi con đã gia tăng không ít trong buổi trưa này đó chú. Đúng không con trai!”
“A a.” Phạn Phạn mơ hồ gật đầu.
Nhóc con hoàn toàn không hiểu gì, nhưng mà lần nào Tề Trừng nói có phải không là Phạn Phạn đều sẽ a a đáp lại.
“Ôi chao, Phạn Phạn nghe hiểu chúng ta đấy phỏng? Còn trả lời lại nữa chứ, thông minh quá đi.” Chú Quyền nói.
Tề Trừng thầm nghĩ chú Quyền cưng Phạn Phạn quá rồi, cả dì Trịnh cũng vậy nữa, lúc Phạn Phạn còn nhỏ đã khen nhóc con thông minh, giờ quay đầu lại nhìn, trông cái dáng vẻ cười lộ răng của Nga Tử kia, có giống dáng vẻ của một bé cưng thiên tài tí nào đâu chứ.
Chỉ là một bạn nhỏ ngây ngô bình thường.
Ăn cơm tối xong, Tề Trừng kéo ông xã ra ngoài đi dạo.
Cây cối hoa cỏ phơi nắng cả một ngày, đến chạng vạng nhìn chúng héo đi không ít, bầu không khí vẫn hơi oi bức, nhưng thi thoảng có vài cơn gió đêm thổi tới rất sảng khoái, còn thoải mái hơn cả điều hoà trong nhà nữa.
Tề Trừng đẩy xe Nga Tử, Bạch Tông Ân chống gậy đi bên cạnh.
Một nhà ba người đi rất chậm, thỉnh thoảng dừng lại để Phạn Phạn ngắm hoa cỏ ven đường. Những lúc như vậy, Phạn Phạn lại vẫy tay đòi bế, Tề Trừng lập tức từ chối: “Không bế, con như cái quả cân ấy, ba ôm không nổi.”
Bây giờ ông xã của cậu đã có thể đi bộ trong thời gian dài rồi, giống như đi dạo buổi tối thế này vậy, từ một tháng trước anh đã có thể bỏ xe lăn từ từ bước đi, khi nào mệt thì sẽ dừng lại để nghỉ ngơi.
Phạn Phạn không vui, miệng bắt đầu trề ra.
“Để ba nhìn con khóc luôn.” Tề Trừng còn lâu mới bị thu phục.
Ở trong nhà, Nga Tử mà khóc là chỉ có dì Trịnh với chú Quyền dỗ nhóc. Cái loại mánh khoé khóc lóc ăn vạ đòi bế này của Phạn Phạn, còn lâu Tề Trừng mới dính chưởng, ông xã cậu thì chỉ thỉnh thoảng mới dỗ một chút.
Có thể nói Tề Trừng Trừng là một người ba rất nghiêm khắc.
Phạn Phạn lại giương hai mắt to tròn, vô cùng đáng thương nhìn ba lớn.
Bạch Tông Ân nở nụ cười, dịu dàng nói: “Bây giờ ba lớn thật sự không ôm được Phạn Phạn đâu.” Trong tay anh phải cầm gậy chống, quả thật không bế được quả cân kia.
Phạn Phạn nhìn ba lớn rồi lại nhìn ba nhỏ, cuối cùng thu lại biểu cảm tủi thân đáng thương khi nãy, nhận mệnh nằm trở về, hai cánh tay vẫy vẫy, ý bảo không bế thì thôi, đi nào, mau mau xuất phát.
Tề Trừng:…
“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của thằng bé kìa, dễ dỗ quá chừng luôn.” Tề Trừng Trừng lẩm bẩm, sau đó lại nhỏ giọng nói cho ông xã nghe về phát hiện mới của mình hôm nay: “… Thằng bé giống em rồi, vậy phải làm sao đây?”
Hay là cậu không làm cá mắm nữa, để Phạn Phạn còn noi gương theo nhỉ?
Nhưng phấn đấu thực sự mệt mỏi lắm á…
Bạch Tông Ân dở khóc dở cười, nâng một bàn tay lên xoa lấy mái tóc mềm mại của thiếu niên.
“Phạn Phạn giống Trừng Trừng đáng yêu biết bao, thế nào đi nữa anh cũng yêu.”
“Nhưng mà vậy thì ngốc lắm.” Tề Trừng nhọc lòng thay đứa con trai đang tự chơi một mình trong xe đẩy: “Trong tiểu thuyết người ta ôm bầu chạy, sinh ra đứa con mới ba tuổi đã thuộc lòng trăm bài thơ Đường, bảy tám tuổi là thiên tài hacker, mười mấy tuổi là có thể làm Vương Thị phá sản luôn.”
Chồng chồng hai người cứ từ từ đi dạo.
Bạch Tông Ân biết cái này, cười nói: “Là trời lạnh nên làm Vương Thị phá sản nhỉ?”
“Vâng.” Tề Trừng rất nghiêm túc gật đầu, bắt đầu tự dìm con nhà mình: “Lại nhìn Phạn Phạn thối nhà chúng ta xem.”
“Phì ~ A pa!”
Phạn Phạn không vui, nằm trong xe vung cánh tay, phì nước miếng với ba nhỏ.
Phạn Phạn không có thối.
Phạn Phạn thơm ngào ngạt mà!
Cuối cùng Tề Trừng loé lên suy nghĩ, kết luận: “Có phải bởi vì em không ôm bầu chạy nên nhóc con này mới không sáng dạ như vậy không?”
“… Anh thấy không phải đâu.” Bạch Tông Ân hoàn toàn không muốn nghĩ đến viễn cảnh Trừng Trừng làm cái hành động ôm bầu chạy như thế.
– —–
Juu: Mng xem cái này nè, tui cừi ẻ 3 ngày 3 đim chưa tỉnh, á há há há, dừa cái lòng tui lắm:)))))))))))