Chương 3: Diện kiến Lã tổng
– Tớ nghe thấy người ta đồn, lát nữa trường mình sẽ đón một nhân vật lớn tới thăm đấy. Cưng có muốn đi xem không?
Vũ Thu Thiên vừa đếm số lá rơi trên đường, lơ đễnh đáp
– Lớn cỡ nào? Mình tinh mới nổi sao? Hay nhóm nhạc thần tượng nào?
Chàng trai quay sang cốc nhẹ lên trán cô.
– Là nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Hình như là tổng giám đốc của Light up, tên Lã Lâm gì đó.
Thu Thiên thầm rủa trong đầu, lại là Light up, cái thứ âm hồn bất tán gì cứ cuốn quanh cuộc đời cô thế này.
– Haiz, thế thì tớ đến xem làm gì!
– Đây là cơ hội tốt của cưng còn gì. Cưng nghĩ xem, nếu như cưng thể hiện tốt khiến người ta chú ý thì biết đâu cưng lại kiếm được một hợp đồng quảng cáo béo bở thì sao.
Vũ Thu Thiên nghe thấy vậy, trầm ngâm một hồi rồi gương mặt bừng sáng lên niềm vui. Trời ơi, Quán Quán đúng là thiên tài. Sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Nếu may mắn thì con đường thành diễn viên chẳng phải chỉ là ước mơ hão huyền nữa rồi. Vũ Thu Thiên vội vã kéo Trần Dịch Quán cùng chạy tới hội trường. Xung quanh, sinh viên cũng đang lũ lượt kéo nhau tới, tất cả như những con kiến đang chạy ùa vào tổ, chen chúc nhau. May mắn sao, cả Thiên và Quán đều có cái lợi thế chân dài hơn người khác đã ung dung tự tại mà chiếm được hai ghế ở hàng ba dãy ngoài cùng sát cửa ra vào. Không phải chỗ quá lí tưởng, nhưng khi người trên sân khấu kia nhìn xuống lại vừa vặn sẽ hướng tới phía bên này nhiều hơn một chút, cơ hội được chú ý cũng tăng lên.
Vũ Thu Thiên nhìn điện thoại, còn chưa tới năm phút nữa thì sẽ bắt đầu giới thiệu khách mời. Cô lục tay vào túi sách, lấy phấn dặm lại lên mặt, quệt thêm chút son cho đôi môi thêm đỏ thắm. Mặt trắng, mắt đen, môi đỏ, ngũ quan hài hoà, tuyệt. Cô tự tin chắc với cái khuôn mặt này sẽ khiến lão doanh nhân kia không muốn cũng phải nhớ mà lưu luyến.
Hội trường bỗng rộ lên những tiếng trầm trồ khe khẽ rồi rào lên những tiếng hú hét như muốn thổi bay nóc nhà. Một thân ảnh cao ráo, cân đối bước ra từ sau bức rèm đỏ tráng lệ. Nhan sắc của anh ta làm sắc đỏ chói của tấm rèm kia mờ nhạt. Đường nét rõ ràng, sắc nét, mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi hơi mỏng phớt sắc hồng mỉm cười nhẹ. Ôi trời, cái gương mặt này nên trở thành minh tinh màn bạc mới phải, sao lại lăn lộn vào giới kinh doanh kia chứ, Vũ Thu Thiên thầm oán. Bộ vest màu xám đậm, ôm viền lấy cơ thể người đàn ông, mỗi nhịp bước đi lại làm lộ đôi chân thon dài mà cứng cáp. Các cô thiếu nữ đang tuổi mộng mơ thi nhau tán thưởng, rồi quay ra tranh giành lẫn nhau việc nhận người kia làm chồng của mình. Cả không gian hỗn loạn hơn bao giờ hết, nếu có ai đó đi qua không biết còn tưởng đang có một nhóm nhạc thần tượng hot nào đó tổ chức buổi hoà nhạc. Thật lòng mà nói, chẳng ai ngờ một buổi toạ đàm trao đổi nhàm chán về phương hướng kinh doanh và kế hoạch phát triển lại được người người đón nhận đến như thế.
Người đàn ông trên sân khấu, tay cầm mic đưa kề miệng bắt đầu phát biểu:
– Xin chào, cảm ơn mọi người đã quan tâm và đến với buổi trao đổi ngày hôm nay. Tôi là Lã Lâm Phong, tổng giám đốc của tập đoàn mỹ phẩm Light up.
Giọng nói trầm ấm, rõng rạc làm ổn định lại không khí hỗn độn. Cả hội trường bỗng im bặt đi rồi kế theo đó là những tràng pháo tay rầm rộ như từng đợt sấm đánh xuống. Chỉ mới là mở đầu mà đã được hưởng ứng mạnh mẽ như vậy, phía ban tổ chức không nhịn được mà cười như nông dân gặt được mùa vàng. Ánh mắt Lâm Phong quét qua một lượt bên dưới, tình cờ chạm qua đôi mắt đang ngây ra của Vũ Thu Thiên. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhoẻ miệng cười một cái duyên dáng, quyến rũ với hi vọng sẽ được tổng giám đốc ở trên cao vạn trượng kia sẽ chú ý tới mình. Đáng tiếc, nụ cười còn chưa tới độ đẹp đẽ nhất, ánh mắt của người đàn ông đã mạnh mẽ, lạnh lùng mà lướt qua.
Lã Lâm Phong đứng trên khán đài, thuyết trình, giao lưu hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi. Giọng anh vẫn đều đều, vang vọng mạnh mẽ, cảm giác như người ấy càng nói lại càng hăng say, mỗi lời nói ra lại là sức mạnh nạp thêm để tiếp tục công việc. Thu Thiên nhẹ nuốt nước bọt, ngồi không nhìn anh ta nói mà cô mà đã mệt mỏi như vậy rồi. Thật là không có tiền đồ! Cô quay sang nhìn người bên cạnh, Trần Dịch Quán vẫn đang chăm chú nhìn vào điện thoại chỉnh sửa video để đăng lên tiktik – một nền tảng mạng xã hội đăng tải nội dung bằng những clip ngắn. Thu Thiên nhéo khẽ tai cậu:
– Sao cưng chẳng chú ý chút nào vậy?
Dịch Quán mặc kệ tay của Thu Thiên đùa nghịch, vẫn chăm chú làm việc:
– Nghe làm gì chứ, tớ cũng đâu có ý định trở thành doanh nhân.
Cậu dừng một chút rồi ngẩng mặt lên nhìn lỡ đễnh
– Anh ta cũng chẳng phải gu của tớ.
Bất chợt một cô gái ở bên cạnh chen lời, vừa cười vừa nói
– Nhưng biết đâu cậu lại là gu của người ta. Ha ha ha.
Không hẹn, Thu Thiên cùng Dịch Quán nhìn cô gái với ánh mắt tràn đầy dấu chấm hỏi. Cô gái hếch cằm hướng về phía sân khấu:
– Tớ thấy, anh ta nhìn chỗ này suốt.
Lời vừa nói ra, cả tám cặp mắt liền hướng tới một đích chung. Quả thật họ bắt gặp ánh nhìn của Lã Lâm Phong. Nhưng rồi, anh ta lại làm như chỉ là vô tình rồi rời ánh mắt, miệng tiếp tục nói những câu cảm ơn và kết thúc phần toạ đàm của mình. Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm rền.
Người người dần tản ra hết, trong hội trường chỉ còn lại lác đác vài mống người. Vì Trần Dịch Quán không làm xong việc nhất định không di chuyển nên Thu Thiên đành bất lực lấy điện thoại ngồi chơi Pikachu để giết thời gian. Đang chăm chú cày lên được hai level thì chợt có người vỗ lên vai cô
– Cậu là Vũ Thu Thiên đúng không? Lã Tổng có chuyện muốn gặp cậu. Anh ấy nói đang chờ cậu ở phòng họp số ba của giáo viên.
Trần Dịch Quán nghe vậy, cũng dừng việc đang làm lại, đưa mắt nhìn Vũ Thu Thiên cười lớn
– Thời tới với cưng rồi.
Cậu đứng dậy, kéo tay Thu Thiên
– Nhanh lên, đừng để người ta chờ lâu.
Cô xốc lại tinh thần, đứng phắt dậy, bước đi vội vàng. Đứng trước cửa phòng, cô lấy gương ra chỉnh trang lại, hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa, cùng Quán Quán bước vào. Bên trong đang mở máy sưởi, luồng khí ấm áp vây quanh lấy thân thể đang buốt giá của hai người. Lã Lâm Phong lúc này đã cởi áo khoác ngoài chỉ còn chiếc áo sơ-mi trắng được là phẳng phiu, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo nhỏ của anh ta.
– Chào cô Vũ, anh Trần. Tôi là Lã Lâm Phong rất vui được gặp mặt.
Vũ Thu Thiên bước lại gần, lịch sự cúi người, đưa tay chạm vào tay Lâm Phong chào hỏi.
– Chào Lã tổng. Không biết anh có điều gì muốn chỉ bảo?
Người đàn ông mỉm cười, kéo ghế ý bảo cô ngồi xuống:
– Cũng không có gì. Chỉ là tôi đã nghe danh cô Vũ cùng anh Trần đã lâu, nay có dịp nên muốn được diện kiến.
Trong lòng Trần Dịch Quán và Vũ Thu Thiên không nhịn được cảm thán một câu. Vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia mà lại biết tới hai nhân vật nhỏ bé như họ thật là một việc cực kì bất ngờ. Cả hai trưng ra bộ mặt ngơ ngác, lén trao đổi ánh mắt với nhau. Có lẽ Lã Lâm Phong cũng biết điều đó nên chủ động giải thích.
– Thật ra, bên bộ phận marketing của tập đoàn chúng tôi đã đưa ra đề xuất muốn hai vị đây trở thành người đại diện của dòng sản phẩm dành cho các cặp đôi sắp ra mắt. Giờ được trực tiếp gặp mặt ở đây, tôi đã hiểu vì sao họ nhất quyết đề cử hai vị rồi.
Lời giải thích nghe có vẻ hợp lí nhưng trong đầu Vũ Thu Thiên vẫn đầy thắc mắc. Quán Quán là một người có tiếng trên mạng xã hội đã đành, cô thì chẳng có hoạt động gì quá nổi bật để những người trong Light Up biết đến. Dù có vô vàn băn khoăn nhưng Thiên đành nhịn hết, giữ lại trong lòng. Có những việc không nên quá cứng nhắc tìm ra tận gốc rễ.