Chương 28: Chắc cô cô đơn lắm nhỉ?
- Trang Chủ
- Ông Xã Của Tôi Là Kim Chủ - Tạ Kim Chi
- Chương 28: Chắc cô cô đơn lắm nhỉ?
– Em lên tắm trước đi.
Vũ Thu Thiên không nhận ra vẻ khác lạ của anh, vui vẻ đồng ý. Vừa đi vừa nhảy chân sáo như chú chim sẻ nhỏ.
Lã Lâm Phong thấy mình như quay về thời mới lớn, dễ dàng ghen tuông vì vài điều vụn vặt. Chẳng khó để nước hoa của đàn ông vô tình lưu lại trên người, có khi chỉ là vô tình lướt qua nhau mà thôi, anh lại nghĩ lung tung. Anh thở dài, bày nốt món cuối cùng lên bàn, cởi tạp dề rồi rửa tay.
Người đàn ông ngồi tĩnh lặng nhìn những món ăn bày trước mặt, trong đôi mắt đều ngập đầy sự ấm áp. Anh không nhớ mình đã ngưng nấu nướng bao lâu vì bận bịu công việc và vì những chuyện anh không muốn nhắc tới, nhưng vì cô bước đến anh sẵn sàng gạt đi những chuyện trong quá khứ, sẵn sàng vì cô nấu những món cô yêu thích. Phải rất lâu sau Vũ Thu Thiên mới biết anh đã dành một tuần bí mật thăm dò mẹ cô về sở thích của cô.
Tiếng dép nện trên nền nhà ngày một gần,Vũ Thu Thiên mặc chiếc máy mỏng mỗi bước đi khẽ đung đưa. Nước bọt trong miệng ứa lên khi nhìn những món ăn trước mắt. Dưới ánh đèn ấm áp, hai con người hòa hợp, vui vẻ ăn bữa cơm ngọt ngào.
…###…
Ngày ngày đều trôi qua bình yên như thế, bấy giờ Thu Thiên mới ngẫm được là thì ra kết hôn cũng không phải là nhảy vào chảo dầu biển lửa đầy đáng sợ như cô nghĩ. Hoặc có thể đây mới chỉ là khởi đầu cho những cơn sóng gió sau này, là bình yên trước cơn bão cô vĩnh viễn không thể lường trước. Nhưng con người nhìn hiện tại mà sống, Lã Lâm Phong đối xử với cô chẳng có lấy nửa điểm để chê trách cơ mà đã thế người ta còn đẹp trai nữa, Vũ Thu Thiên xua tan suy nghĩ không tốt, khóe miệng mỉm cười mãn nguyện.
Đã đến lịch hẹn với đoàn phim, Vũ Thu Thiên chuẩn bị kĩ càng rồi tự tin lên đường.
Cô mở cửa bước vào phòng, cúi người chào:
– Xin chào mọi người, tôi là Vũ Thu Thiên đóng vai nữ số 5. Rất mong được giúp đỡ.
– Được rồi, ngồi vào chỗ đi.
Đạo diễn lên tiếng.
Cô quét mắt một lượt quanh căn phòng, đều là những tên tuổi có tiếng trong giới cả. Vũ Thu Thiên thở phào, cũng may cô không tham lam chọn vai chính nếu không sẽ bị đàm tiếu, nhấn chìm bởi nước miếng của người đời đến không ngóc đầu lên nổi. Dù sao thì diễn xuất của cô cũng chỉ là hạng tôm tép, Thu Thiên lén thở dài một hơi, dù cô ghét phải thừa nhận nhưng đó là sự thật.
Vũ Thu Thiên nhẹ nhàng ngồi vào vị trị gần cuối của dãy bàn dài, khi đã an vị cô cảm thấy có ánh mắt nhìn mình không kiêng nể. Cô ngẩng đầu lên nhìn liền chạm mắt với Xuân Hà. Biết Lã Lâm Phong và Xuân Hà có mối quan hệ khó nói, nhưng Vũ Thu Thiên không hề có ác cảm với cô ấy, khẽ mỉm cười. Dù sao đi nữa, thì bây giờ cô mới là người danh chính ngôn thuận, được pháp luật bảo vệ.
Dù chỉ có vài lời thoại ngắn, hơn nữa Vũ Thu Thiên cũng đã chuẩn bị chúng cực kì chu đáo đến mức cô tự tin nhắm mắt mà vẫn có thể đọc trôi chảy. Nhưng đây là lần đầu tiên không tránh khỏi sự hồi hộp, cô khẽ cắn môi, hai bàn tay để dưới bàn đan chặt vào nhau. Thấy gần đến lượt mình cô hít một hơi sâu để ổn định con tim đang nhảy rumba, bình tĩnh đọc thoại. Vừa đọc cô vừa len lén nhìn biểu cảm của đạo diễn và biên kịch ngồi ở trên, may thay họ đều gật đầu có vẻ hài lòng. Bây giờ thì Thu Thiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm và an tâm chăm chú nghe tuyến nhân vật chính đọc thoại, bởi cô biết đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để học hỏi từ các tiền bối trong nghề.
Buổi đọc kịch bản kết thúc trong suôn sẻ, khi ra về đạo diễn đi qua cô còn vỗ vai một cái khen cô làm khá tốt khiến khuôn miệng vủa cô cười không khép nổi vì vui sướng.
Vốn dĩ ngày hôm nay sẽ rất tuyệt vời đối với Vũ Thu Thiên nếu như không có cuộc nói chuyện bây giờ.
Đạo diễn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại cô và Xuân Hà. Vũ Thu Thiên lịch sự chào một tiếng rồi định rời đi nhưng Xuân Hà lại bước nhanh về phía cửa đứng trước mặt cô, hếch cằm giương mắt. Vũ Thu Thiên ngơ ngác khi bị chặn lại mà không rõ nguyên do như thế này. Cô cau mày:
– Cô Xuân có chuyện gì sao?
Xuân Hà khoanh tay trước ngực, giọng mỉa mai:
– Xem ra vị trí của cô trong lòng anh ấy cũng chỉ thế này. Nhỏ bé, thấp kém và mờ nhạt.
“Anh ấy? Lã Lâm Phong? Chồng hợp pháp của cô?”. Vũ Thu Thiên à một cái, dù Lã Lâm Phong đã nói mối quan hệ giữa họ không phải tình nhân như cô nghĩ nhưng với biểu hiện và lời nói của Xuân Hòa lúc này thì có khác gì là một màn đấu đá mỉa mai với tình địch. Với tâm trang vui vẻ, Thu Thiên định phớt lờ mà bỏ qua nhưng lại nghĩ tới việc một đứa nhóc ít tuổi hơn mình nói chuyện hỗn xược liền không thể nuốt nổi cục tức. Thế cũng hay, mấy ngày nay đang nhàm chán cô cũng không ngại đối đáp với cô gái trước mặt:
– Vậy cô Xuân có vai nữ chính là nhờ anh ấy?
Xuân Hà vui sướng ra mặt, triệt để lên giọng:
– Đúng thế. Cô kết hôn với Lâm Phong thì đã sao, địa vị của tôi trong lòng anh ấy chắc chắn luôn đứng đầu, thứ tôi muốn anh ấy đều dâng lên bằng cả trái tim.
Vũ Thu Thiên chẹp miệng, cô nhóc này mồm miệng ghê gớm nhỉ, chỉ tiếc là cô cũng là dạng miệng lưỡi mang theo dao. Thu Thiên ưỡn ngực, lấy ngón tay xoắn ngọn tóc, giọng điệu trà xanh:
– Mấy ngày nay chắc cô Xuân đây cô đơn lắm nhỉ? Chồng tôi, Lâm Phong ấy mà, vừa tan làm liền vội vã trở về chuẩn bị cơm tối cho tôi, rồi lại đợi tôi tắm xong để tới sấy tóc. Còn đêm thì, khỏi phải nói, ôm tôi chặt muốn chết à. Chậc, thế thì liệu có thời gian rảnh để quan tâm tới cô hay không nhỉ?
Hiển nhiên đã chọc đúng chỗ yếu của Xuân Hà, đôi lông mày cô ta nhíu lại, không che giấu sự căm tức trong mắt. Nói một câu:
– Đường dài mới biết ngựa hay. – rồi ngúng nguẩy quay mông đi mất.
Vũ Thu Thiên khẽ cười, mới có thế mà đã không chịu được. Cũng may, chồng yêu dấu của cô chỉ có một người tình nhân bé nhỏ này thôi, nếu thêm vài vị nữa chắc chắn cô không thể ung dung được. Mà cũng không chắc, biết đâu một thời gian nữa lại xuất hiện mấy cô ả nữa giương oai trước mặt cô thì sao? Cô chẹp miệng một cái, định bụng lát nữa về sẽ hỏi tội Lã Lâm Phong. Dù hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân, không có tình cảm cũng được nhưng ít nhất phải có sự tôn trọng, nếu cảnh đốp chát vừa nãy bị ai thấy được thì chẳng phải quá mất mặt sao.