Chương 5 - Chương 5
(Sau đây là những gì mà Đại An đã nhắn với Hàn Phong )
– Chào người bạn mà tôi suýt lãng quên trong quá khứ . Tao không nghĩ là sẽ gặp lại mày ở đây , thật bất ngờ mày lớn lên lại khác xưa đến vậy ngông cuồng ngạo mạn lại còn không có não . Tao cứ tưởng sau ngừng ấy năm mày đã thay đổi nhưng cái tính bốc đồng vẽ tức giận không kiểm soát được hành động của bản thân vẫn như vậy .
– Sao mày muốn gì ? Hôm nay trên trường tao đã nhịn mày đã lùi bước .Vậy thì mày cũng nên biết điều đi .
– Ồ, Vậy sao căn bản không phải mày lùi bước không phải là mày nhịn tao mà là do mày không làm gì được tao . Mày còn nhớ gia đình mày nợ gia đình tao cái gì không ?Cả một số tiền khổng lồ chắc không bao giờ mày quên được đâu nhỉ thằng nô lệ .
Cách đây cả mấy chục năm trước khi ấy Hàn Phong chị làm một đứa bé 4 tuổi gia đình anh đã bị bố mẹ Đại An lừa bán nhà bán đất để tham dự một dự án ảo . Một kế hoạch hoàn hảo được lập ra gia đình Hàn Phong phải trắng tay không còn cách nào đã đến nhà Đại An để vay mượn tiền .Nhưng điều đau khổ hơn là biết rằng mình bị lừa nhưng chẳng thể làm gì được không có tiền trả bố mẹ của Hàn Phong phải làm trâu làm bò để trả nợ .Đại An nổi tiếng hóng khách không coi ai ra gì suốt ngày bắt nạt Hàn Phong đánh đập chửi rủa bắt anh làm nô lệ cho hắn .
Biết mình bị lừa, biết con trai phải chịu nhiều cực khổ cha mẹ Hàn Phong Nhờ mọi người xung quanh giúp đỡ biết gia đình Hàn Phong hiền lành tốt bụng nên mọi người rất thương . Hơn nữa họ cũng rất chướng mắt với gia đình Đại An mọi người bắt đầu ủng hộ giúp đỡ gia đình Hằng Phong và gửi kiện cáo lên phường trước hành động xấu xa của gia đình Đại An. Làm chuyện xấu đã lâu gia đình cha mẹ Đại An cũng chẳng còn xa lạ gì với những chuyện này. Họ bỏ tiền ra để bịt miệng thiên hạ trước cám dỗ của đồng tiền mọi người cũng chẳng lo chuyện bao đồng nữa họ xin lỗi cha mẹ Hàn Phong quyên góp cho gia đình anh một số tiền nhỏ để cho gia đình anh rời đi thoát khỏi nơi khốn khổ này nhưng số phận thật biết trêu ngươi khi để anh và Đại An gặp lại nhau một lần nữa.
Người ta thường hay nói trẻ con rất dễ quên nhưng đó là đối với những đứa trẻ có một tuổi thơ vui vẻ những đứa trẻ được mọi người yêu thương không phải lo toan .Nhưng đối với Hàn Phong những ám ảnh tuổi thơ là điều chẳng bao giờ anh có thể quên được
Còn những đứa trẻ chuyên gia leo rắc những đau khổ cho người khác cũng không muốn quên bởi vì họ coi đó như thành quả của mình .
Thấy Hàn Phong mãi không trả lời Đại An nhắn tiếp
– Sao thế cảm thấy sợ hãi rồi à ?mày yên tâm đi tao đã quay trở lại gia đình mày và cả mày không thoát được đâu . Con bé hôm nay đứng ra can ngăn có vẻ mày rất quan tâm nó nhỉ nó cũng xinh đẹp đấy .
– Tao không sợ mày, mãi mãi cũng không bao giờ kiêng nể mày. Mày dám động đến gia đình tao, thì hãy chờ xem tao sẽ làm gì mày.Còn con bé đó tao không quen biết chỉ là không muốn làm hại người khác vì một thằng khốn như mày.
Hàn Phong nói vậy bởi vì anh không muốn làm liên lụy đến Y Thư. Anh hiểu rõ tính của Đại An anh biết hắn muốn gì và sẽ làm gì đối với những người anh quan tâm và yêu thương .Đây cũng là cách duy nhất để Hàn Phong có thể bảo vệ Y Thư lúc này.