Chương 20 - Chương 20
– Tôi không giỏi trang điểm chỉ có thể làm được như này thôi , nhưng anh hãy tin vào kinh nghiệm mười mấy năm ăn đòn của tôi. Cách này không chỉ áp dụng với mami mà còn có papa , Hàn Phong, Ly Ly… đều hiệu nghiệm hết. Nhớ những gì tôi dặn chưa
– Tôi nhớ rồi ăn xin tình thương, biến mình thành nạn nhân. Đa tạ, sau này gặp lại tôi sẽ mời cô một bữa.
Tiểu Duy vui vẻ trở về trên đường đi Tiểu Duy gặp đại ca và Tiểu Dương đang lo lắng tìm kiếm mình khắp nơi. Tiểu Duy hít một hơi thật sâu, cố rặn thêm vài giọt nước mắt. Nhào ra ôm lấy đại ca khóc lóc nói
– Tiểu Duy sai rồi, lần này Tiểu Duy lại đi gây họa khiến đại ca và các anh em lo lắng. Tiểu Duy xin lỗi đại ca, đại ca muốn phạt Tiểu Duy sao cũng được Tiểu Duy xin chịu hết không oán than nửa lời.
Hàn Phong thấy Tiểu Duy người ngợm lấm len tóc tai bù xu, mặt thì bị thương. Sự tức giận đang dâng trào trong người Hàn Phong bỗng lắng xuống, anh lo lắng xem Tiểu Duy có bị thương nặng không, thấy không có gì lo ngại Hàn Phong mới thở phào kêu Tiểu Dương đỡ Tiểu Duy lên xe về nhà nghỉ ngơi.
Hàn Phong bỗng khựng lại khi thấy tay mình bị dính cái gì đỏ đỏ như son chứ không phải máu. Hàn Phong cau mày bôi vào khăn, anh bỗng khựng lại có chút quen thuộc với câu cách hành xử của Tiểu Duy. Một thời kí ức ùa về trong tâm trí
– Hàn Phong bạn tha lỗi cho tôi đi, tôi không cố ý đâu. Tôi biệt tội của tôi rất nặng bạn đang rất tức giận . Vậy thì bạn phạt gì thì phạt đi tôi sẽ chịu hết không oán than nửa lời.
Mỗi khi Y Thư gây ra lỗi lầm gì cô lại giở cái giọng uất ức, cam chịu , hối lỗi này ra khiến Hàn Phong mền lòng không trách cô nữa. Dù anh biết mình bị Y Thư lừa nhưng đều nhắm mắt cho qua, chỉ để cho cô vui.
Hàn Phong bước lên xe nhìn Tiểu Duy nhăn nhó rên rỉ kêu đau ôm đầu õng a õng ẹo với Tiểu Dương. Hàn Phong chỉ lắc đầu cười khểnh.
– Cậu diễn không sâu bằng cô ấy.
Hàn Phong hỏi Tiểu Duy
– Này Tiểu Duy lừa tôi vui lắm à ? Mà ai chỉ cho cậu cách này vậy thật trẻ con.
– Sao đại ca biết. (Tiểu Duy sợ hãi cúi gằm mặt hối lỗi ) Em xin lỗi đại ca.
Tiểu Dương tò mò hỏi
– Ai là người bày trò cho cậu vậy , to gan ghê.
Bị mọi người tra hỏi Tiểu Duy bèn kể lại hết cho mọi người nghe. Khi nghe Tiểu Duy kể về hình dáng chân dung cô gái Tiểu Dương đã nhận ra
– Có phải cô gái từng đụng độ với đại ca ở quán ăn không?
– Cậu nói tôi mới nhớ hình như là cô gái ấy. (Tiểu Duy tha thiết cầu xin ) Mà đại ca ơi, cô bé đó không biết gì hết là em nhờ cô ấy giúp em. Anh đừng làm hại cô ấy nha đại ca .
Hàn Phong nghe xong bất giác cười nhẹ. Tiểu Duy thấy hành động kì lạ của đại ca làm anh hoảng hốt
– Đại ca à. Anh cười gì thế anh đừng làm em sợ , anh không định giết cô bé đó thật chứ ?
Tiểu Dương nhìn người bạn ngốc nghếch của mình, không nhịn được mà đánh cho một cái. .
– Ngốc ạ! Đó là chị dâu của chúng ta đó đại ca sẽ không làm hại chị dâu đâu .
Hàn Phong lườm Tiểu Dương bày ra vẻ mặt lạnh lùng khó chịu
– Ăn nói linh tinh .
Tiểu Dương thì thầm với Tiểu Duy : đại ca ngợi đó đừng nhắc đến nữa . Để tí nữa tôi kể cho cậu nghe về chuyện sáng nay tôi nhìn thấy .
Tiểu Duy Tò mò không chịu được ép hỏi tiểu Dương : cậu nhìn thấy cái gì, kể, mau lên, tôi tò mò lắm rồi. Tiểu Dương đáp : Sáng nay tôi nhìn thấy đại ca mua bông măng giúp chị dâu bởi vì chị dâu bị thương . Tiểu Duy tròn mắt kinh ngạc Không tin được vào những gì mình nghe thấy
Hàn Phong thấy hai người thì thầm to , anh tiện tay cầm lấy quả táo ném về phía Tiểu Dương và Tiểu Duy. Nhưng cả hai rất nhây không những không im lại mà còn cười lớn . Hàn Phong bất lực không thèm để ý tới nữa.
Y Thư tranh thủ thời gian nấu ăn cho mọi người cũng may lúc đó Ly Ly được về sớm vào phụ cô nấu ăn. Hai cô gái khi ở quê được bố mẹ yêu thương không phải lo cơm ăn áo mặc nhưng giờ khi rời khỏi vòng tay của bố mẹ họ buộc phải tự mình làm tự mình trải nghiệm. Điều đó phần nào chứng minh cả 2 đều đã trưởng thành hơn mỗi ngày.
Đến bữa Nhất Phóng lê thân xác mệt mỏi về phòng. Anh tắm rửa sạch sẽ xong đem một ít trái cây qua phòng của Y Thư và Ly Ly. Do họ mới lên thành phố chưa kiếm được việc làm nên để cho tiết kiệm thì họ sẽ thay phiên nhau nấu ăn, ăn uống cùng nhau để tiết kiệm chi phí cũng vui hơn ăn một mình.