Chương 66: Gọi Mẹ Đến Doạ
Cô bước vào thấy ông nội Cố, người mà lần trước chỉnh cô đủ điều vẫn còn ở đây. Cố Gia Vận là người của chị cô thì không nói, nay lại có thêm một ông chú mặt lạnh. Kéo cả dòng họ đến ăn bám luôn ư? Thật quá đáng lắm rồi. Đang hùng hùng hổ hổ thì nghe giọng ông lão quát:
“Con bé kia đứng đó làm gì? Vào đây ngồi xuống đi.”
Cố Lão thấy Lục Hiểu Tinh lúc nào cũng vô cùng hoạt bát nên rất thích chọc ghẹo con bé. Hai chị em họ có đến sáu phần giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác, tiểu Nhu thì trưởng thành hơn, tầm nhìn rộng suy xét mọi việc thấu đáo. Còn con bé trước mặt lại có chút ngây thơ vô ưu vô lo.
Lục Hiểu Tinh thấy ai cũng nhìn mình. Cô mất tự nhiên nhìn sang chị cầu cứu. Không lẻ chị cô lại để cô bị bắt nạt sao.
Lục Mạn Nhu làm sao không hiểu con bé em của mình đầu đang bổ não thứ gì, chỉ là cô lười giải thích thôi.
“Em ngồi vào đó đi, nhanh nếm thử món bún sáng nay do chị trổ tài.”
Lục Mạn Nhu đang mang tạp dề trông giống như một bà nội trợ vừa nói vừa bê đồ ăn nóng ra cùng dì Thiền. Cô vừa đặt xuống bàn một tô bún khá to trước mặt Cố Gia Vận, hai người kia cũng có đầy đủ rồi.
“Mọi người dùng thử xem có hợp khẩu vị không?”
Lục Hiểu Tinh nhìn bọn họ bắt đầu thưởng thức liền thấy chướng mắt. Chị cô xuất thân là thiên kim danh giá, hiện tại lại là tổng tài của một tập đoàn lớn, lại cơm bưng rót nước cho tên không đồng xu dính túi kia. thì không nói gì, nay còn là cho cả gia đình tên đó. Thật tức chết cô mà, chị là bị bỏ bùa mê gì rồi.
“Cố Gia Vận anh có thấy chị tôi làm những món này đổ cả mồ hôi không? Anh không biết phụ một tay à.”
Nghe người em dâu này gọi đích danh mình còn giáo huấn, Cố Gia Vận vẫn không lên tiếng đáp trả, chỉ nhìn sang Nhu Nhu vẻ mặt kiểu như vừa bị người ta ức hiếp.
Lục Mạn Nhu hơi tức cười, vỗ vỗ vai bảo ăn đi, đừng diễn sâu như thế. Cố Gia Vận chỉ cười cúi đầu ăn. Từ đầu đến cuối không hề cho Lục Hiểu Tinh mặt mũi.
Lại nghe chị mình giải thích:
“Là chị nhất quyết không cho anh ấy vào giúp, em hiểu lầm rồi.”
Lục Hiểu Tinh vẫn không tin, trong đầu cô nghĩ là chị cô đang bao che tội lỗi cho tên kia.
Nhìn sang hai người đàn ông còn lại, bọn họ cũng không thèm quan tâm, chỉ cúi đầu ăn sáng, ăn một cách thưởng thức ngon lành. Cô cảm thấy mình giống người ngoài, một vị khách không mời mà đến hơn.
Không được cô ăn xong phải gọi cho mẹ.
Mẹ của hai chị em vẫn còn ở thành phố này, tìm bà ấy kể lại mọi việc vừa diễn ra, để bà tìm một thầy pháp cao tay đến giải bùa chú cho chị cô mới được.
[…]
Đúng là rất nhanh sau đó mẹ của Lục Mạn Nhu đã có mặt ở biệt thự của cô.
Lục Hiểu Tinh nhanh chân chạy ra đón người ở ngoài cổng chính. Cô thấy chị mình đi theo, liền đưa ánh mắt kiểu chị chết chắc rồi, em gọi mẹ đếu xử cả nhà ăn bám kia.
Lục Mạn Nhu thật sự xém bật cười to. Cô chỉ im lặng đứng đó cùng đợi với em gái.
“Mẹ.” Cả hai chị em cùng lên tiếng gọi. Một người gọi một cách kéo dài như làm nủng, một người thì ngắn gọn nhẹ nhàng.
Mạnh Hiểu Tâm gật đầu, Lục Hiểu Tinh chạy lại đứng cạnh ôm tay bà, còn bà thì nhìn về phía Lục Mạn Nhu:
“Nghe Hiểu Tinh nói cả nhà người kia đang ở đây cả.”
Cô chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Mẹ cô thấy tay cô cứ vuốt vuốt chiếc bụng đã nhô lên kia liền hỏi thêm.
“Đã thấy rõ bụng rồi.”
Lúc này Lục Mạn Nhu mới cười đáp: “Vâng ạ! Bây giờ đã hơn năm tháng rồi mà.”
Mẹ cô lúc này thì người lại chỉ gật đầu.
Lục Hiểu Tinh nhìn hai người họ nói chuyện với nhau thật sự cô tức đến xì khói, nhưng bao năm vẫn vậy không thân hơn được, miễn họ không chạm đến ranh giới của nhau là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này cô mới phát hiện, chết thật, cô hôm nay vì cơn tức nhất thời quên mất mà tiết lộ còn dẫn mẹ đến đây. Thôi xong rồi, cô đúng là heo ngốc mà.
“Chị…Em…” Em sai rồi, thật có lỗi.
Lục Mạn Nhu nhìn nét mặt áy náy của em gái mình, cô lại muốn trêu, trừng con bé một cái. Lục Hiểu Tinh ngay lập tức rụt cổ.
Mạnh Hiểu Tâm quan sát đông tây, bà sau đó cất bước đi vào trong. Lục Hiểu Tinh lần này lại nhanh chân hơn cản mẹ mình lại:
“Con làm gì thế?” Con bé này thật sự không hiểu nổi, lúc thì tìm bà đến, lúc thì cản không muốn bà vào trong.
“Mẹ thật sự muốn gặp cả nhà anh ấy?” Lục Mạn Nhu đi theo đến cạnh bac hỏi thẳng vào vấn đề.
Mạnh Hiểu Tâm thấy cô từ lúc gặp bà đến giờ không hề có chút biểu hiện lo sợ việc bà sẽ trực tiếp gặp những người kia. Không biết là con gái bà giờ đây giỏi che giấu biểu cảm hay là thật sự không sợ.
“Đúng vậy!” Bà cũng vào thẳng vấn đề, sớm muộn gì cũng gặp, gặp sớm một chút nhằm khi lại dễ nói chuyện hơn.
“Con dẫn mẹ đi.” Cô bình tĩnh chầm chậm bước về phía sau hậu viện.
[…]
Ra tới phía sau liền nghe âm thanh náo nhiệt. Giọng Cố lão đang quát thằng con trai út.
“Cậu giờ còn ở đây, sau không mau đến công ty đi.”
Cố Sở Tiêu không đáp chỉ nhìn chén tráng miệng thật ngon kia trên tay cha mình. Đã lâu cậu không được ăn đồ ngon như vậy, lại có cảm giác gia đình.
“Thứ này lạnh bụng, người ăn ít thôi, còn lại nhiêu đó để con, ăn xong con sẽ đi ngay.”
Cố Lão giờ mới biết thằng con này của ông còn có nết tham ăn. Đồ trên tay ông vậy mà nó còn muốn dùng lý lẽ cùn kia để cướp.
Cố Gia Vận thì ngồi một bên cúi đầu xem tài liệu, chén của cậu cũng còn một ít, nhưng chú út sẽ không động tới, ông ấy hiểu có động cũng không được chỉ tốn công vô ích.
Lúc Mạnh Hiểu Tâm trên đường đi vào vẫn đang nghĩ dùng thái độ gì để tiếp chuyện với những người đó. Nhưng đến khi thấy cả gia đình bạn trai của của con gái mình thì.
Lục Hiểu Tinh thấy mẹ mình và nhóm người kia nhìn nhau. Cả hai bên đều im lặng.
Tới Lục Mạn Nhu cũng cảm giác bầu không khí rất lạ.
Cố Lão đặt chén tráng miệng xuống đẩy sang thằng con mình, ông nhìn người phụ nữ trước mặt thở dài. Cố Sở Tiêu thấy cha mình chịu nhường nhưng giờ xem ra cũng không còn tâm trạng để ăn tiếp. Anh là người lên tiếng đầu tiên:
“Chị Hiểu Tâm đã lâu không gặp!” Nhìn thấy người lại nhớ lại chuyện xưa. Năm đó chị ấy và mẹ của tiểu Vận là bạn thân, chị ấy hay đến Cố gia còn cho cậu rất nhiều quà. Mới đây đã gần hai mươi năm mới gặp lại nhau.
Cố Lão ra hiệu cho Mạnh Hiểu Tâm đi lại gần ông. Bà liền bước từng bước đến đứng trước mặt ông cúi đầu lễ phép chào.
“Cố lão gia, đã lâu không gặp, người vẫn khoẻ chứ?”
Cố Lão gật đầu: “Vẫn khoẻ, cuối cùng con cũng về, nhưng Chi Lan thì không còn nữa. Chuyện năm xưa có một phần lỗi do ta.”
Mạnh Hiểu Tâm ngồi xuống nắm lấy tay ông cụ, mắt bà có chút đỏ: “Không phải, có trách là trách con, Chi Lan có tìm cách liên lạc với con để giúp cô ấy, nhưng con biết quá muộn.”
Lục Hiểu Tinh kéo kéo tay áo Lục Mạn Nhu. Cô không hiểu gì cả, lần đầu tiên cô thấy mẹ mình đứng trước người khác lại cung kính như thế.
Lục Mạn Nhu nhìn mẹ mình, mọi người và đặc biệt là ánh mắt đầu tia đau thương của tiểu bạch nhà cô..
Cô giờ đã hiểu Chi Lan mọi người đang nhắc đến ở đây là ai rồi. Là mẹ của Cố Gia Vận.