Chương 6: Muốn uống trà sữa
Tóm tắt chương truyện: Mua~
“Thẩm Cảnh Chi, sao anh tan làm sớm thế?” Vu Dã ngồi dậy, nhìn Thẩm Cảnh Chi mặc tây trang đứng ở cửa. Trước đó không phải Thẩm Cảnh Chi nói 5 giờ mới tan làm à, hiện tại còn chưa tới 5 giờ đâu.
Thẩm Cảnh Chi gật đầu, “Ừm, hôm nay không bận.”
“Vậy bây giờ chúng ta cùng đi siêu thị nhé?” Vu Dã nhảy xuống khỏi ghế sofa, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của anh, cậu mới chậm chạp đi đến phòng thay đồ.
“Anh có muốn thay quần áo không Thẩm Cảnh Chi?” Vu Dã vừa lấy ra quần áo của mình, lại thò đầu ra hỏi Thẩm Cảnh Chi.
Thẩm Cảnh Chi cầm theo ly nước đi đến cạnh cửa phòng, lắc đầu nói với cậu: “Bây giờ thì không, quay về anh thay sau.”
“Được thôi.” Vu Dã thường ngày ăn mặc rất tùy ý, những khi không có lịch trình đặc biệt cậu thường không mặc tây trang vì không quen.
Sau khi Vu Dã thay xong quần áo, cậu bước ra ngoài trong chiếc áo khoác denim và quần thể thao vô cùng đơn giản lại trẻ trung, Thẩm Cảnh Chi, người đang ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại không thể nhịn được mà nhìn cậu thêm vài lần.
Vu Dã: “……..Sao vậy?”
Thẩm Cảnh Chi đứng dậy, kéo cậu đi về hướng phòng thay đồ, cả hai dừng lại trước tấm gương đặt trong phòng.
Vu Dã nhìn hai người đứng trước gương, vẫn chẳng hiểu chuyện gì: “?”
Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu ở trong gương, “Em thấy hai chúng ta đứng cạnh nhau trông như thế nào?”
Trông như thế nào? Vu Dã khẽ nhíu mày, thật sự nghiêm túc nghiên cứu vài giây.
Cậu mặc áo trắng phối với quần thể thao đen, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác demin sáng màu trông như một cậu sinh viên trẻ tuổi năng động. Người đàn ông bên cạnh cậu có phong thái điềm tĩnh, anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc được cắt may tỉ mỉ, đôi lông mày thanh tú và sắc sảo.
Trông hai người rất được mà, Vu Dã tán thưởng gật đầu, “Đều rất điển trai.”
Thẩm Cảnh Chi: “………..”
À, có vẻ Thẩm Cảnh Chi trông không trẻ trung và năng động lắm nhỉ? Vu Dã cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được ý của anh, thử dò hỏi: “Hay là anh vẫn nên đi thay quần áo đi nhé, Thẩm Cảnh Chi?”
“Tôi có một chiếc áo khoác khá giống cái này, nó cũng rộng nữa.” Vu Dã nói xong liền quay sang tìm kiếm trong tủ quần áo, cậu mang chiếc áo khoác kia ra ngoài, lắc lắc tay cầm áo trước mặt anh.
Chiếc áo khoác này quả thật khá giống chiếc áo khoác denim mà Vu Dã đang mặc trên người, trên vai trái của áo có thêu một hoa văn màu đỏ đậm. Cậu đã mua chiếc áo khoác này lớn hơn size của cậu một chút, vừa hay Thẩm Cảnh Chi có thể mặc vừa vặn. Vu Dã lại tìm tiếp một chiếc quần đen dài đơn giản, giống với cái cậu đang mặc đưa cho anh.
“Những ngày nghỉ thông thường thế này tôi thật sự không muốn phải mặc tây trang ra ngoài đâu, chỉ hôm nay thôi, Thẩm Cảnh Chi, anh nhường tôi một ngày thôi, cùng tôi mặc đơn giản một chút có được không?” Vu Dã nhìn anh đầy mong đợi, “Tôi vẫn chưa đem hết quần áo của mình sang đây, bằng không anh cứ nghĩ rằng hôm nay thay đổi cách ăn mặt một chút?”
10 phút sau, hai người đàn ông ăn mặc đơn giản cùng nhau xuất hiện trong thang máy. Những người xinh đẹp đứng cạnh nhau luôn tạo ra bầu không khí bắt mắt và quyến rũ. Huống hồ, trang phục của hai người gần giống nhau, trông y hết một đôi tình nhân mặc đồ đôi.
Trong thang máy không có ai khác ngoài cậu và Thẩm Cảnh Chi, Vu Dã nhìn người đàn ông phản chiếu trên cửa thang máy, trông Thẩm Cảnh Chi như thế này rất giống một giảng viên đại học……..một giảng viên trẻ tuổi.
Vu Dã lại quay đầu ra sau nhìn anh, người phía sau không hiểu sao cậu lại nhìn mình như vậy, cúi đầu nhìn cậu, “Làm sao thế?”
“Tóc của anh.” Vu Dã ra hiệu bảo anh cúi đầu xuống, cậu duỗi tay lên kéo vài cộng tóc ra, Thẩm Cảnh Chi sao khi được cậu sửa tóc, mái tóc của anh trông lộn xộn hơn trước đó. Vu Dã hài lòng gật đầu, “Như này hợp hơn.”
Khi thang máy tới tầng 10, một đôi vợ chồng trẻ dẫn theo một chú chó chăn cừu Đức cao lớn và hung hãn bước vào.
Lúc nhìn thấy có người trong thang máy, người đàn ông gật đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, chúng tôi đang vội, các cậu cứ yên tâm, chó nhà tôi rất ngoan, nó sẽ không cắn người đâu.” Anh ta nở một nụ cười ngại ngùng với hai bọn họ, kéo tay người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh đang cầm theo dây dắt chó. Chú chó chăn cừu Đức cao đến ngang đùi đeo rọ mõm, ánh mắt rất ngoan ngoãn.
Thẩm Cảnh Chi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả.”
Vu Dã khi ở những nơi không quá rộng rãi thường sẽ tránh đối mặt với người lạ, mặc dù đã đội mũ nhưng cậu vẫn theo bản năng núp sau lưng Thẩm Cảnh Chi.
Cảm nhận được động tác nhỏ của cậu, Thẩm Cảnh Chi đưa tay trái ra phía sau, ngón tay ngoắc ngoắc, hơi ngoéo lại, Vu Dã lập tức hiểu ý nắm lấy tay của anh.
Chà, nắm tay như này cũng có lợi cho việc rút ngắn khoảng cách giữa hai người nhỉ.
Vu Dã người rất có lập trường riêng, đã nắm tay Thẩm Cảnh Chi suốt cả quãng đường, ngay khi đã đến trước cửa xe cậu cũng không buông tay.
Mãi đến khi Thẩm Cảnh Chi không thể nhịn cười nổi nữa, cầm hai tay đang nắm chặt của hai người lắc lắc: “Làm sao, em muốn ngồi cùng ghế lái với anh sao?”
“Hả?” Vu Dã bất ngờ mất hai giây mới nhận ra, xấu hổ buông tay: “Không, không có!”
Thẩm Cảnh Chi cười một tiếng, thò tay vào túi lấy chìa khóa, hỏi: “Chiều nay lại nạp tiền à?”
Thẩm Cảnh Chi nhất định đã xem qua vòng bạn bè của cậu rồi, Vu Dã lại nhớ đến đống đậu mà chiều nay cậu đã thua sạch, không khỏi thở dài, “Thẩm Cảnh Chi ơi, nguyên một buổi chiều này tôi chỉ thắng được có hai bàn thôi……Đợi đến khi gia đình anh gọi đến bảo tôi sang chơi đánh bài, tôi có thể nói rằng mình không biết chơi hay không?”
Sau khi hai người đã lên xe, Thẩm Cảnh Chi nhướng mày nhìn cậu: “Em thử đoán xem?”
Vu Dạ ngã lưng vào ghế, vẻ mặt tuyệt vọng, “Tôi đoán bọn họ nhất định sẽ không tha cho tôi đâu. Anh đánh bài giỏi như vậy, mấy năm nay kiếm được không ít tiền từ họ nhỉ?” Chỉ cần đánh với nhau mấy ván đầu, tất cả mọi người đều sẽ biết cậu là một tay mơ, càng không thể để cậu rời bàn dễ dàng. Sau đó, cậu sẽ đánh thua hết số tiền mà mấy năm qua Thẩm Cảnh Chi đã thắng được, có thể còn phải dùng đến mấy đồng tiền trở cấp ít ỏi dùng để đổi được vô số hạt đậu mà Thẩm Cảnh Chi cho cậu.
Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu suốt nãy giờ, cố nén cười gật đầu: “Có lẽ không ít đâu.”
*Mình sẽ đổi xưng hô của em bé Vu Dã ở đây từ Tôi-anh thành em-anh, vì diễn biến gần đây có thể thấy cậu đã không còn quá ngại ngùng và rất muốn tiếp nhận anh, đã có ý định theo anh về nhà rồi thì còn gì mà ngại nữa kkkkk
“Đột nhiên em không muốn về nhà ăn Tết với anh nữa. Em vẫn còn là một đứa trẻ.” Vu Dã diễn rất sâu, ôm lấy bả vai thể hiện dáng vẻ buông bỏ ái tình đóng chặt trái tim.
Thẩm Cảnh Chi cười ra tiếng, “Không sao, để anh ngồi phía sau xem bài giúp em.”
“Như vậy cũng được hả?” Vu Dã có chút bất ngờ.
Bọn họ đương nhiên sẽ không để cho anh ngồi phía sau giúp cậu xem bài, Thẩm Cảnh Chi vẫn là không thể nhịn được, rất muốn cười: “Bọn họ sẽ nương tay với em thôi, dù sao đi nữa em cũng được tính là mới qua cửa mà.”
Mới qua cửa? Con dâu mới qua cửa? Không đúng, mình phải là con rể mới đúng…….Vu Dã đối với những nghi thức như vậy thật sự không hiểu lắm, cậu lặng lẽ thở dài. Tết Âm lịch mấy năm gần đây, anh trai đều ở lại bên này cùng với cậu trải qua đêm giao thừa, ngày hôm sau lại nhanh chóng bay trở về, còn cậu vẫn một mình trải qua mấy ngày nghỉ còn lại. Thỉnh thoảng bạn bè cũng sẽ ghé chơi nên không đến nổi vắng vẻ. Nhưng là, đã lâu lắm rồi Vu Dã không thể cùng nhau vui vẻ đón Tết với người nhà một cách trọn vẹn.
Năm nay chị dâu cậu vừa sinh em bé, Vu Dã đã đặc biệt xin nghỉ phép để bay qua thăm cháu trai
Nuôi con phải tốn rất nhiều công sức, chắc rằng mấy năm tới nữa anh trai cậu sẽ không rảnh rỗi bay sang đây thăm cậu. Vu Dã đã nghĩ rằng năm nay có lẽ cậu phải đón giao thừa một mình rồi và thế là Thẩm Cảnh Chi xuất hiện. Cậu còn nghe anh nói gia đình anh đón Tết rất đông vui vì có rất nhiều người.
Vu Dã nghĩ ngợi một lúc lại phát sầu, đã lâu rồi cậu không nói chuyện cùng người lớn, sợ rằng sẽ nói sai……..
Thẩm Cảnh chi vươn tay phải ra nắm lấy cổ tay của cậu, bàn tay của Vu Dã rất lạnh, “Sao em lại thở dài?”
“Không biết nữa, hình như có chút khó chịu.” Vu Dã dùng tay trái nắm lấy lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của anh, tâm tư rối bời, “Sao tay anh nóng thế Thẩm Cảnh Chi?”
Thẩm Cảnh Chi bất đắc dĩ nói: “Là bởi vì tay của em quá lạnh đấy, em mặc áo bên trong là áo ngắn tay à?”
Tháng 10 ở Giang Châu nhiệt độ liên tục giảm, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vô cùng lớn, những người sợ lạnh nên mặc áo khoác dày một chút.
“Không có đâu nhé, là áo tay dài! Không tin thì anh cứ nhìn đi.” Vu Dã xoắn tay áo khoác lên, để lộ ra cổ tay áo hoodie màu trắng ở bên trong.
Thẩm Cảnh Chi nhíu mày, Vu Dã đặt tay anh trở lại tay láy và để tay cậu trên đó: “Anh vẫn nên nghiêm túc lái xe đi, buổi tối rất nhiều xe. Thể chất cơ thể của em là vậy đó, dù có là mùa hè tay cũng không hề nóng.”
“Lần sau ra ngoài nhớ mặc dày dặn một tí.” Sau khi xuống xe cậu bị Thẩm Cảnh Chi nhắc nhở thêm một lần nữa, sau đó anh dắt tay cậu dẫn đi.
“Ayyo, em biết rồi mà…….” Vu Dã trả lời có lệ, lại nhìn thấy quán kem ở bên đường, “Thẩm Cảnh Chi, tụi mình mua kem ốc quế nhé?”
Thẩm Cảnh Chi kéo cậu đi thật nhanh, vô cùng tàn nhẫn: “Không.”
Thẩm Cảnh Chi đưa cậu đến một trung tâm thương mại rất lớn, siêu thị ở đây có cả một tầng lầu dành riêng cho các mặt hàng nguyên liệu, gia vị và rau củ tươi, hai người họ đẩy một chiếc xe đẩy chậm rãi dạo khu mua sắm.
Hôm nay Vu Dã đội một chiếc mũ bucket, cậu nghĩ rằng buổi tối ở siêu thị sẽ không có ai chú ý đến cậu, nên cũng không cố ý kéo thấp vành mũ.
Đã rất lâu, cậu không đi dạo siêu thị nên rất phấn khích khi được dạo quanh các giá để hàng hóa. Gần như mỗi lần Thẩm Cảnh Chi dừng lại xem những món hàng trên tay nhiều thêm một chút, thì lúc quay đầu lại đã chẳng thấy hình bóng của cậu đâu.
Thẩm Cảnh Chi không trông chừng nổi cậu, vẫn là đợi đến khi đồ dùng cần mua đều đủ cả mới đi tìm cậu, sau khi tìm hết một vòng, anh lại tìm được cậu ở khu vực thủy sản tương đối ít người qua lại. Cái người này trên đầu đội thêm chiếc mũ trông cứ như một cây nắm biết đi, cậu ngồi xổm trước bể cá chăm chú nhìn những con cua đánh nhau dưới đáy bể.
Thẩm Cảnh Chi cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu một lúc lâu, rồi hỏi: ” Muốn mua không?”
“Cua mùa này ăn ngon không?” Vu Dã quay đầu nhìn anh, dáng vẻ đang rất tò mò.
Thẩm Cảnh Chi gật đầu: “Mùa gió đầu thu, thường càng cua rất béo, chính là thời gian tốt nhất để ăn cua đấy, gạch cua[1] nhiều lắm.”
“Vậy tụi mình mua mấy con nha, không thì mùa thu sẽ nhanh chóng trôi qua mất.” Vu Dã cười nói, chỉ vào mấy con cua khi nãy cậu vừa thấy bọn chúng đánh nhau rất hăng, “Hai cái càng[2] của bọn nó quá lớn luôn.”
Thẩm Cảnh Chi gọi người đến bắt cua, tình cờ nhìn thấy trong chiếc bể nhỏ phía bên kia có sò lụa[3], liền chỉ cho Vu Dã thấy, “Sò lụa hôm nay rất tươi, có thể dùng để nấu canh sò lụa bí đao? Có muốn uống không?”
Món canh này nghe có vẻ sẽ khá ngon, hai mắt Vu Dã sáng ngời gật đầu.
Đợi đến khi bọn họ đi dạo hết khu siêu thị chuẩn bị trở về, ngoài trời đã tối hẳn đi.
Hai người mang theo đồ đã mua đi về phía lối ra, đến khi một quán trà sữa xuất hiện trong tầm mắt, Vu Dã không muốn đi đâu nữa.
Thẩm Cảnh Chi quay đầu nhìn cậu, tưởng rằng cậu không xách nổi, liền đưa tay về phía cậu: “Anh mang cho nhé?”
Vu Dã lắc đầu, dùng tay còn lại kéo ống tay áo của anh, nhỏ nhẹ nói: “Thẩm Cảnh Chi, em muốn uống trà sữa.”
“………” Còn tưởng là có việc gì, thì ra chỉ là muốn uống cái này à, Thẩm Cảnh Chi cười nói, “Em muốn cái nào?”
“Trà Dương chi cam lộ[4] đi, 50% đường, thêm đá.” Vu Dã ân cần giúp anh cầm lấy mấy túi mua sắm khi nãy, “Cảm ơn.”
Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu nhắc lại, ánh mắt không mấy thân thiện: “Nhiều đá?”
Vu Dã: “…….Vậy thì ít đá, đồ uống này có đá uống mới ngon á.”
Thẩm Cảnh chi nhìn cậu chằm chằm một lúc, Vu Dã yếu ớt dùng ngón tay vò nát góc áo của chính mình, trong lòng lại không ngừng hét to phản khán: Ít đá là giới hạn cuối cùng của tôi!!!!!
Cũng may Thẩm Cảnh Chi dường như nghe được tiếng hét trong lòng cậu, quay người đi mua. Vu Dã nhìn anh đi vào quán trà sữa mới yên tâm ngồi xổm xuống tại chỗ. Nơi cậu ngồi nằm trong ngõ, cậu lại tựa lưng vào tường nên sẽ không cản trở người qua lại.
Vu Dã trông chừng một đống túi to túi nhỏ, chán nản lấy điện thoại ra nghịch. Một giọng nữ bất ngờ phát ra từ phía trên đỉnh đầu cậu, trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc vui vẻ: “Cá nhỏ?”
Hử? Lại gặp được fan hả? Vu Dã không tin nổi ngẩng đầu lên nhìn, liền phát hiện ra là một fan mà cậu quen.
Vu Dã đứng dậy, “Là bạn sao, lâu rồi không gặp.”
Cô gái trước mặt đã có rất nhiều cơ hội gặp qua Vu Dã, nhìn qua trông cô ấy còn khá trẻ, lại có chút thẹn thùng.
Những lúc Vu Dã không quá bận rộn, sau khi tan làm cậu thường trò chuyện với fan, mặc dù chưa từng nói chuyện với cô gái này nhưng cậu từng nhìn thấy cô ấy khá nhiều lần, cũng khá thân quen với cô.
“Cá nhỏ, anh cũng biết em sao?” Cô gái khá ngạc nhiên, “Khi nãy em thấy anh bên trong siêu thị, anh vẫn chưa về á, chúng ta có thể chụp chung một bức ảnh không?”
Vu Dã cười gật đầu, “Tất nhiên rồi, hôm nay tôi còn có thể kí tên cho bạn.” Ở đây cũng không còn ai khác, cậu cũng không quá vội, chỉ là trong lòng không khỏi lẩm bẩm tại sao dạo gần đây ra ngoài lại dễ bắt gặp fan đến vậy, còn bị nhận ra………Tần suất gần đây bị nhận ra đủ đuổi kịp mấy năm làm nghề của cậu luôn.
Vừa chụp ảnh xong, Vu Dã đang dùng bút dạ kí tên cho cô nàng, thì liếc thấy Thẩm Cảnh Chi đang cầm theo ly trà sữa quay lại.
Thôi xong, bộ đồ anh ấy đang mặc……vừa nhìn liền biết là đồ đôi với mình. Vu Dã ở phía dưới vẫy vẫy bàn tay ra hiệu cho anh đừng đến đây. Thẩm Cảnh Chi hơi dừng bước, gật đầu với cậu từ xa.
Vu Dã lắc lư cánh tay ở phía dưới có hơi khoa trương, cô gái có chút khó hiểu nhìn cậu, “Cá nhỏ à, sao thế?”
“Không, không sao.” Sau khi nhìn thấy Thẩm Cảnh Chi tay cầm trà sữa xoay người sang hướng khác, Vu Dã mới an tâm, lại hỏi: “Bạn muốn ghi tên ai vào đây?”
“Được thật sao?” Cô gái hơi kích động rồi lại xấu hổ, “Vậy có thể viết, ‘Hôm nay rán cá thôi’ không?”
ID Weibo này có chút quen mắt, Vu Dã bất đắc dĩ cười, vừa viết vừa hỏi: “Trông bạn còn khá trẻ, đã đi làm chưa?”
“Em đã tốt nghiệp và đi làm được hai năm rồi, công việc cũng rất ổn định. Anh đừng lo, những người Bạn cá thường hay đến gặp anh đều đã có công việc ổn định.” Cô gái nghiêng đầu cười, Vu Dã rất lo lắng những người hâm mộ nhiệt tình của cậu vì để được gặp cậu mà ảnh hưởng đến công việc hằng ngày, vậy nên trong rất nhiều hoạt động giao lưu hay gặp fan cậu đều nhấn mạnh vấn đề này.
Trước đây, còn có một số người trong nhóm người hâm mộ từng nói đùa rằng, sự nghiệp của họ so với họ còn được chú ý hơn, nếu bọn họ không làm việc chăm chỉ sẽ bị ghét bỏ mất.
À, người hâm mộ của Vu Dã không biết nên đặt tên cho fandom của mình như thế nào, đa số bọn họ thường gọi cậu là Cá nhỏ và đều tự gọi bản thân là Bạn cá.
Sau khi viết xong lời chúc, Vu Dã đem sách trả lại cho cô gái, nhặt mấy túi to nhỏ dưới đất lên rồi nói lời tạm biệt với cô nàng: “Tôi phải về rồi, bạn đi về cẩn thận nha.”
“Ừm, Hẹn gặp lại Cá nhỏ sau. À đúng rồi, bạn của anh hình như đi qua hướng kia rồi.” Cô gái nhỏ thu dọn đồ đạc, nhiệt tình chỉ đường cho cậu.
Vu Dã: “……” Lúc nãy cô ấy có nói nhìn thấy mình trong siêu thị, vậy là cô ấy cũng đã thấy Thẩm Cảnh Chi trước đó rồi. Vậy khi nãy cậu bảo Thẩm Cảnh Chi đừng đến đây làm gì……..?
“Cá nhỏ, hạ mũ xuống một chút, phía trước nhiều người lắm.” Cô gái lại nhắc nhở hắn.
Vu Dã gật đầu cảm ơn cô rồi rời đi với thần trí trên mây.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Vu:………Thiệt là cạn lời.
Chú thích:
(1) Bản gốc là 蟹黄蟹膏 cả hai đều có nghĩa là gach cua, chỉ khác là 1 cái là gạch của cua cái hay còn được gọi là cua gạch vì nhiều gạch (buồng trứng), cái còn lại là gạch của cua đực hay còn gọi là cua thịt vì ít gạch hơn (bộ phận sinh sản).
(2) Bản gốc là 钳子 ý là cái kiềm, cái kẹp ý Vu Dã bảo hai cái càng của mấy con cua như cái kiềm vậy á, để kẹp..v..v
(3) Bản gốc là 花蛤 (sò hoa) mình xem ảnh thì nó là con sò lụa ý mọi người (sò lụa cũng là một loài động vật hai mảnh vỏ thuộc họ Sò.
(4) Bản gốc là 杨枝甘露 (Dương chi cam lộ) Dương chi cam lộ là một món đồ ngọt kiểu Hongkong, nguyên liệu chính là bưởi, xoài và các loại topping ăn kèm. (Mình thấy món này khs phổ biến á, ở Việt Nam thấy Mixue có bán này, hoặc ở một số quán cũng có nhưng thay vì dùng bưởi mình thấy họ thích dùng cam hơn)
Có lớp đỏ bên trên là bưởi, kế là xoài, lớp trắng bên dưới bao gồm nước cốt dừa và cao lương, lớp cuối cùng tiếp tục là xoài