Chương 7: Say rượu
Trưa nay cô còn buổi dạy cho Quân Hạo, sửa soạn một chút rồi tới nhà anh luôn.
“Chào em, sức khoẻ thế nào rồi, tốt chứ?” – Cô cười nói, hai tay đang dọn tập vở từ balo ra bàn.
Quân Hạo vừa mới ngủ dậy, còn đi lang thang trong phòng tìm nước uống. Mấy tháng dạy kèm cho anh, Triệu Yên nhìn cảnh tượng này cũng thành quen.
Lúc đầu nhìn thấy học sinh của mình ngái ngủ trước giờ học kiểu này, thú thật cô hơi hoảng.
Nhưng mà sau này cô mới biết, Quân Hạo thường xuyên thức đêm nên buổi sáng sẽ dậy muộn, nếu học vào buổi sáng thì anh mới miễn cưỡng thức sớm một chút.
Con ông cháu cha, thường là như thế mà.
Quân Hạo rửa mặt xong xuôi mới ngồi vào bàn học, anh nhìn Triệu Yên thật lâu, rồi mới ngập ngừng hỏi: “Cô Triệu bận lắm à?”
“Sao thế?” – Triệu Yên tròn mắt nhìn anh.
“Hôm qua em nhắn tin cho cô nhưng cô không trả lời.” – Anh đã chờ cả đêm, cuối cùng không nhận được một lời hồi đáp nào từ Triệu Yên.
Cô tròn mắt, cô có nhận được tin nhắn nào đâu. Triệu Yên đem di động ra xem, mở hộp thư cũng không có tin nhắn nào chưa xem. Cô vẫy vẫy tay với anh: “Em có nhầm không? Cô không nhận được tin nhắn của em.”
Quân Hạo cũng nhìn, không có tin nhắn nào của anh cả. Anh cũng mở điện thoại mình ra xem, rõ ràng là có tin nhắn đã gửi đi thành công.
“Có thể là có nhầm lẫn gì đó. Thì ra do là cô Triệu không nhận được tin nhắn mới không trả lời em.” – Quân Hạo mỉm cười nói.
Trong lòng anh thoáng dễ chịu, ít nhất Triệu Yên không hề phớt lờ anh như anh đã nghĩ.
“Có tin nhắn đến cô sẽ trả lời mà. Nhưng em nhắn gì thế, có bài không hiểu hả?”
“Vâng, có một số cái không hiểu ạ.”
Quân Hạo chỉ chỉ vào sách vở. Thế là Triệu Yên tận tâm chỉ dạy cho anh. Anh thích như thế này, thích cô nhiệt tình dạy dỗ anh.
Anh ngồi học mà không nhịn được nhoẻn miệng cười cười, tâm trạng buồn bực tối qua biến sạch trong một nốt nhạc!
*
Buổi tối, Triệu Yên vừa thực hiện xong bước dưỡng da thì nhận được điện thoại của Lâm Vỹ. Anh ta nói: “Tiên sinh đang qua chỗ cô, ngài ấy say rượu. Cô nhớ chăm ngài ấy thật tốt nhé?”
“Dạ vâng ạ, tất nhiên rồi.”
Ông cố nội của cô tới rồi, còn say rượu?
“Tính khí của ngài ấy lúc say không tốt, cô nhất định không được làm ngài ấy khó chịu hiểu không?”
“Vâng đã hiểu ạ.”
Lâm Vỹ dặn dò xong cúp điện thoại, Triệu Yên còn chưa kịp mở miệng “tiểu nhân” ra chửi “quân tử” thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Lục Dương đi vào, bước đi hơi loạng choạng giống say rượu.
“Tiên sinh tới rồi ạ, mùi rượu nồng quá.” – Triệu Yên chạy lại đỡ hắn, còn giả lả quan tâm.
Lục Dương khoác tay qua vai cô, thuận theo sức lực của người phụ nữ đỡ mà đi lại giường ngồi xuống. Hắn nhìn từ trên xuống, ánh mắt rơi lên khe ngực sâu hun hút của Triệu Yên. Nơi đó vẫn luôn hấp dẫn như vậy, nhìn vào liền muốn động.
“Tiên sinh có mệt không? Nếu mệt quá anh ngủ luôn cũng được, em không chê anh bẩn.”
“Triệu Yên.” – Hắn gọi, sau đó bàn tay đặt ở phía sau cô hơi dùng sức kéo cô dính sát lên người hắn.
Cô bị hành động đột ngột của hắn làm mất thăng bằng, ngã nhào vào trong lồng ngực của Lục Dương.
Thu lại vẻ sượng trân trên gương mặt, cô vỗ vào vai hắn cười hề hề nói: “Tiên sinh lại động dục hả? Nếu muốn cái kia thì phải đi qua nhà em khác chứ. Em cũng muốn giúp anh lắm nhưng mà nằm ngoài khả năng!”
“Chỉ có chó mới động dục thôi Triệu Yên, ý cô nói tôi là chó à?”
“Có đâu, ví von vậy đó mà. Em không giỏi bằng anh, không giỏi ví dụ ấy.” – Nói xong cô cười ngọt ngào, nụ cười đủ để đốn gục bất cứ gã đàn ông nào.
Lục Dương đột ngột bế cô lên, gương mặt cô không che giấu được tia hoảng loạn. Đừng nói hắn nổi thú tính, định ra chiến trường đẫm máu nha?
“Ê, anh làm gì vậy?” – Triệu Yên bị đặt lên bàn, hai tay chống đẩy ở trước ngực hắn run rẩy hỏi.
“Xem ra không đợi được sự tự nguyện của cô rồi. Cô sẽ không nguyện ý, đúng chứ?”
“Anh… Anh nói cái gì? Anh say rồi đó, nói chuyện chẳng ai hiểu… Ưm…”
Bờ môi bị người nào đó bá đạo cướp đoạt, chặn hết những câu từ không hay của Triệu Yên. Cô đánh vào ngực hắn, tiêu rồi, cái miệng đanh đá bị bịt thì cô chọc hắn tức kiểu gì đây?