Chương 27: Đau!
Cô ta giống như âm hồn bất tán, bám víu lấy hắn mặc dù hắn đã năm lần bảy lượt nói rõ rằng hắn không thích cô ta.
Bàn cơm đang im lặng, Ông Lục lên tiếng: “Hai đứa định khi nào thì tính chuyện hôn nhân? Kiều Như cũng không còn nhỏ nữa, con lo mà tính sớm sớm đi a Dương.”
Giọng người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm, nghe không giống hỏi chuyện có vẻ giống ra lệnh hơn.
Lục Dương không tiếp tục ăn nữa, hắn lạnh nhạt đối diện với cha mình, hắn nói: “Cha chuyện này đã nói từ đầu rồi mà, Lục Thị lớn mạnh cha không nói tới chuyện của con.”
“Cái đó là con nói, cha chưa từng đồng ý.”
Ông Lục tỏ ra bất mãn, hắn cũng không nói tiếng nào nữa tiếp tục ăn cơm. Thấy thái độ của hắn, ông Lục giận tới mức đập mạnh xuống bàn. Ông chỉ vào mặt hắn nói: “Lớn rồi, biết cãi lời cha lời mẹ rồi phải không? Mày xem mày đi, lớn từng tuổi này có yên thân chưa. Nuôi mấy con nhỏ đó bên ngoài nó có lo cho mày cả đời được không? Kiều Như nhẫn nhịn ở bên cạnh mày, vậy mà mày không biết thương hoa tiếc ngọc. Con bé còn biết bao nhiêu đối tượng tốt hơn mày, sao phải chịu khổ vì mày chứ. Tấm lòng của con gái người ta đối với mày như vậy, mày đúng là không biết điều.”
“Cha nhìn thấy được tấm lòng của cô ta thì cha lấy cô ta đi.”
“Mày… Mày…”
“Ngoài Kiều Như ra tao không chấp nhận đứa con gái khác làm con dâu của Lục gia, tao nói vậy đó, mày liệu mà làm.”
Triệu Yên chỉ nghe được tới đó, đầu dây bên kia bấm tắt máy. Vốn dĩ cô đang đọc sách, có số lạ gọi điện cho cô, sau đó là màn cãi nhau vừa rồi. Cô nghe thấy hết, bất chợt cắn môi.
Không phải vì những lời mắng nhiếc của ông Lục mà là vì Lục Dương, hắn thật sự vì cô mà từ bỏ đam mê của mình sao?
Hắn ngốc như vậy làm gì…
“Anh là đồ ngốc, em lấy cái gì đền cho anh đây?” – Triệu Yên rơi nước mắt, cô không biết nữa chỉ cảm thấy tiếc nuối cùng đau lòng.
Vì cô, không đáng đâu!
*
Lục Dương cũng không ở lại nghe ông Lục giáo huấn thêm câu nào, hắn rời khỏi bàn cơm. Bà nội thấy vậy mới lên tiếng hỏi: “A Dương ăn cơm xong đã con.”
“Bà nội khi khác con về thăm nội, giờ con về ăn cơm với Triệu Yên.”
Bà nội nghe vậy mới xua tay, sau đó nói với quản gia đang đứng bên cạnh: “Thím Du đỡ tôi lên phòng đi.”
“Dạ thưa lão phu nhân, từ từ thôi ạ.”
Lục Dương rời khỏi, ông Lục đập bàn một cái rõ lớn. Bà nội nghe vậy hơi ngừng bước, bà nói: “Ta già cả rồi, tim gan không còn được tốt nữa đâu. Các người cứ dằn mâm xắn chén thì ta sống kiểu gì đây?”
“Mẹ à…” – Bà Lục thân là con dâu nên cũng không thể ngồi yên, chủ động đứng lên đỡ mẹ chồng lên phòng nghỉ ngơi.
Lục Dương lái xe thẳng một đường về nhà, hắn vào bên trong, muốn tìm hình bóng của Triệu Yên ngay lập tức. Cô ở trong bếp, đang ăn mì.
“Em ăn gì đó, cho tôi ăn với.”
Hắn bước về phía cô, sau đó ngồi bên cạnh giành lấy tô mì đang ăn dở của Triệu Yên. Trông tâm trạng hắn thật tệ, cô cũng không khá hơn hắn là mấy.
Người bên cạnh khịt mũi, Lục Dương mới ngừng động tác hốc mì. Hắn nhìn sang, thấy cô rơm rớm nước mắt.
“Em… Em sao vậy. Tôi chỉ giỡn thôi, không phải là khóc thật chứ?”
Gương mặt hắn bất ngờ, tá hoá. Triệu Yên lau lau khoé mắt, cô nhìn hắn trực diện, sau đó hờ hững nói: “Lục Dương chúng ta làm một chút đi?”
“Khoan đã, em sao vậy? Nói cho tôi nghe, ai bắt nạt em?”
Triệu Yên mà hắn biết không phải là đứa nhỏ hay khóc nhè, để khiến cho cô khóc đó là chuyện kinh thiên tới mức nào.
Cô không muốn nói chuyện, chủ động nhào tới ôm hắn. Lục Dương che môi cô, hắn nhăn mặt hỏi: “Triệu Yên, nói chuyện đi.”
“Hôn anh một cái anh cũng không cho hả?”
“Tôi biết em có chuyện gì đó, ngoan nói cho tôi nghe.”
“Em thì có chuyện gì. Muốn ngủ với anh thôi, Lục Dương chiều em đi mà.”
Cô gỡ tay hắn xuống, tìm đôi môi của hắn dán lên. Cô muốn làm một cái gì đó, muốn con tim thôi khó chịu và nhói đau.
Trời ơi, cô đã làm gì cuộc đời Lục Dương thế này?