Chương 23: Yên Yên
Đôi môi của hai người dính chặt vào nhau, môi lưỡi hòa quyện tạo nên những âm thanh ái muội, đỏ mặt.
Hơi thở của người đàn ông nặng nề đứt quãng, tất cả đều tại bàn tay hư hỏng của người phụ nữ đang mò mẫm chơi đùa với “thằng em” của hắn. Triệu Yên muốn hành chết hắn đây mà!
Hôn môi một lúc, cô đã nằm trên người hắn từ lúc nào. Lục Dương nhìn cô say đắm, trong đôi mắt sâu thăm thẳm chỉ toàn hình bóng của cô.
Triệu Yên cười, nụ cười quyến rũ lôi kéo trái tim hắn, một tay cô nâng cằm, một tay vẫn nhiệt tình “tuốc tiểu Lục Dương” cực kỳ nhiệt tình.
“Em muốn ở trên.”
“Được!” – Giọng hắn khàn đục, vì bị bệnh cũng là vì dục vọng đang khó lòng kiểm soát.
Đôi môi hai người lại một lần nữa dán chặt lên nhau, cô vươn đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng ướt át của hắn. Mọi sự chủ động đều ở trong tay cô, hắn rất ngoan ngoãn bị động.
Cô ngồi lên hắn, nhồi nhét hết “cây hàng” vào bên trong. Hắn thở mạnh, gương mặt lộ rõ vẻ khổ sở khó che giấu. Triệu Yên “cưỡi” trên người hắn, cơ thể nhấp nhô theo nhịp. Hai khối thịt trước ngực cứ vậy mà đung đưa, Lục Dương nhìn mà thật sự muốn cắn.
Hắn ngồi bật dậy, bỏ qua sự mệt mỏi trì trệ cơ thể hắn. Lục Dương ôm siết lấy eo cô, hắn há miệng ngậm trọn quả đào tươi đầy mời gọi kia.
“Ưm… Thoải mái quá…”
Tiếng liếm mút của hắn cực kỳ phóng đại, kỹ thuật của người đàn ông không thể xem thường. Triệu Yên bị liếm đến run rẩy, đầu óc bắt đầu mơ hồ khó kiểm soát.
Chơi đùa một chút hắn lại tìm kiếm đôi môi mềm mại của Triệu Yên, cô ngọt ngào, mềm mại, gần như muốn hoà tan vào hắn.
“Triệu Yên… Triệu Yên em là của tôi, em chỉ có thể là của tôi thôi.”
“Ưm… Thoải mái không tiên sinh?” – Triệu Yên ra sức cưỡi hắn, muốn cướp đoạt đi toàn bộ của Lục Dương.
“Rất thoải mái… Triệu Yên em nói đi… Em là của tôi, chỉ là của riêng tôi thôi được không?” – Hắn thở dồn dập, siết chặt cô hỏi.
“Được, em là của anh. Lục Dương… Ưm Lục Dương… Anh cứng quá, to quá… Ưm…”
“Triệu Yên… Yên Yên của anh…”
Hơi thở dồn dập, va chạm kịch liệt kéo dài một khoảng thời gian khá dài sau tiếng thét thất thanh của Triệu Yên, cuối cùng cô nằm trong lòng Lục Dương thở hổn hển, đôi chân cô mỏi nhừ, run rẫy. Phía dưới co rút từng đợt, vừa nóng vừa ướt, nhưng thoải mái.
Hai cơ thể đầm đìa mồ hôi dán chặt lên nhau, hắn ôm cô, rúc đầu vào trong hõm cổ thơm tho an tĩnh nhắm mắt.
Triệu Yên nhớ lại vài lời nói, trước khi cao trào hắn đã gọi “Yên Yên của anh.” Là đang gọi cô ư?
Bao lâu rồi hắn không dịu dàng như thế? Lúc trước chỉ cần hắn hôn cô mấy cái, gọi cô bằng cái cách thân mật “Yên Yên” cho dù là mạng sống cô cũng sẵn sàng giao vào tay hắn.
Bao lâu rồi nhỉ, rất lâu rồi…
Lục Dương đã mệt tới mức nằm rất lâu không dậy nổi. Triệu Yên vắt khăn nóng lau người cho hắn, thấy hắn nắm tay cô muốn nói gì đó cô lại chủ động giành nói trước: “Nằm yên, để đại gia chăm sóc cho anh.”
Hắn không nói gì nữa, cô nhiệt tình quá, khiến hắn hơi lo lắng…
*
Sân trường vắng vẻ, buổi trưa thường không có ai ở lại. Cho nên thích hợp để đi bắt nạt người khác.
Thược Dược bị đẩy ngã, ba bốn nữ sinh vây quanh cô chỉ trích. Người đi đầu có vẻ là đàn chị, cô ta chỉ vào mặt cô chửi sang sảng: “Mày nghĩ mày có tư cách gì để thích Hạo Ca?”
“Chỉ cần là con người đều được không phải sao?” – Thược Dược nhìn bọn họ cười nhạt. Mặc dù bị bắt nạt nhưng cô gái tỏ ra vô cùng quật cường thậm chí là không hề sợ hãi.
“Con này láo toét, tụi bây đánh cho nó tỉnh ra cho chị.”
“Ai dám đánh cậu ấy?”
Quân Hạo nảy giờ đã nghe được toàn bộ sự việc, anh cũng không định sẽ xen vào nhưng mà cũng không thể bỏ đi. Chuyện nói chung cũng liên quan tới anh.
Ba bốn nữ sinh sau khi thấy sự xuất hiện của Quân Hạo thì nửa vui mừng nửa sợ hãi. Cô đàn chị chen lên đứng trước mặt Quân Hạo, bẽn lẽn hỏi: “Hạo ca, sao anh đến đây vậy. Anh cần gì sao?”
“Các người hùa nhau bắt nạt người khác. Làm gì cũng được đừng lấy cái lý do có tên tôi trong đó, phiền, ok?”
“Tụi em giỡn thôi à.” – Cô gái kia xanh mặt.
“Cút xéo đi.”
“Nhưng mà Hạo ca, em có thể xin số điện thoại của anh không?”
“Cút, đừng chọc tôi điên.”
Bị từ chối phũ phàng, ba bốn nữ sinh đành phải ngậm ngùi bỏ đi.
Sau khi họ rời đi, Thược Dược mới phủi mông đứng dậy, gom lại tập vở đã bị bọn họ đổ ra đất. Quân Hạo cũng không định giúp đỡ, quay lưng tiêu sái rời đi.
“Chuyện đó cậu cũng không tin à?”
“Không liên quan tới cậu.” – Anh vẫn bước đi không quay đầu lại.
“Cô ta xứng sao?”
Đáp lại Thược Dược là khoảng không im lặng, sau đó bóng dáng Quân Hạo cũng biến mất sau cánh cửa. Cô không tin Quân Hạo sẽ không để ý, tình yêu của anh cao thượng đến mức ấy ư?
Không, anh chắc chắn có để ý!