Chương 19: Tình huống này có hơi khó xử
- Trang Chủ
- Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi! - Tiểu Ngân Ngân
- Chương 19: Tình huống này có hơi khó xử
Càng nghĩ càng thấy tức, cô sẽ không nhìn mặt hắn nữa, không bao giờ!
Triệu Yên tắm xong mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Trên giường ngủ đã để sẵn váy ngủ cho cô, chính là Lục Dương hắn chuẩn bị. Triệu Yên không do dự cầm áo ngủ vứt thẳng xuống sàn nhà sau đó cô tự mở tủ lấy cho mình chiếc áo ngủ khác mặc vào.
Hắn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đứng lên mở cửa đi vào trong phòng. Nảy giờ hắn ngồi ngoài ban công hóng gió, đừng nói không tức giận, hắn giận muốn bốc hoả đây.
Vào phòng đã thấy Triệu Yên ôm chăn, quay lưng về phía hắn. Lục Dương mò lên giường, vòng tay ôm eo cô. Ngay lập tức hắn bị hất ra xa, Lục Dương cố chấp một lần nữa ôm lấy cô, lần này hắn siết rất chặt.
“Toàn mùi thuốc lá, hôi chết đi được.” – Cô kiếm cớ đuổi hắn đi, ai mà muốn hắn ôm.
Sau lời nói đó của cô, hắn không ôm nữa, hơi ấm bên cạnh cũng dần biến mất. Triệu Yên cũng không thèm nhìn, chắc là hắn giận hay quê quá rồi. Mặc kệ, không liên quan tới cô.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Triệu Yên mới hé mắt nhìn. Lục Dương đi tắm rồi, hắn nóng sao?
Cô nằm trên giường suy nghĩ một vài chuyện, nghĩ nghĩ lại ngủ quên lúc nào không hay. Cho tới khi hơi ấm kia một lần nữa bao bọc lấy cơ thể cô, Triệu Yên lờ mờ mở mắt.
Hắn hôn nhẹ lên trán của Triệu Yên, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Lỗ mũi ngửi được mùi sữa tắm thơm phức từ người bên cạnh, hắn vì cô chê hắn hôi thuốc lá mà đi tắm sao?
Triệu Yên không nghĩ nữa, cô cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ…
Màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn Lục Dương và ánh trăng. Hắn nhìn mãi người con gái đang ngủ say trước mặt, hắn sẽ không để cô đi thêm một lần nào nữa. Hắn đã từ bỏ những gì để đạt được những gì có lẽ chỉ có mình hắn mới biết, hắn đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy chẳng lẽ lại buông tay một cách dễ dàng như thế ư?
Hắn không cam tâm, một chút cũng không cam tâm!
Sáng sớm tinh mơ, Lục Dương thức dậy đi làm. Hắn xuống giường nhặt lại váy ngủ mà Triệu Yên vứt bỏ dưới sàn, tìm móc treo lại ngay ngắn gọn gàng rồi mới đi vệ sinh cá nhân.
Trước khi rời khỏi nhà, hắn không nhịn được mà hôn cô mấy lần lên trán rồi mới yên tâm rời đi…
*
Hôm nay là ngày đi xem Quân Hạo thi đấu, cô thức dậy giường bên cạnh đã không còn hơi ấm. Mặc kệ hết, cô xuống giường chuẩn bị rồi đến thẳng sân bóng rổ.
Quân Hạo giống như đang chờ cô vì Triệu Yên vừa đến anh đã chạy ra dẫn đường.
“Cô Triệu em rất vui vì cô đến ủng hộ em đấy.” – Quân Hạo cười nói.
Anh đã lo lắng rằng Triệu Yên sẽ không đến, rõ ràng là cô đã nhận lời rồi nhưng mà không hiểu vì sao anh cứ lo đông lo tây. Khi thấy được bóng dáng mình mong chờ xuất hiện, anh đã không giấu nổi niềm vui trên gương mặt.
“Cô giống kẻ thất hứa lắm sao?” – Triệu Yên nói đùa.
Quân Hạo cười cười, sau đó chỉ chỗ ngồi cho cô rồi cũng chạy đi bàn bạc chiến lược.
Ngồi một lúc sân bóng càng lúc càng đông khán giả, đa số là nữ sinh tới xem. Triệu Yên nhìn cảnh tượng này mà không khỏi nghĩ đến quá khứ. Trước đây cô cũng đã từng rất nhiều lần đi xem bóng rổ, Lục Dương chơi bóng rất cừ.
Nghĩ tới hắn, lại thấy tức, Triệu Yên quyết định không nghĩ nữa.
Trận bóng diễn ra ngay sau đó, tiếng hò hét, cổ vũ vô cùng sôi động. Triệu Yên cũng hò hét hết cỡ, hùa theo số đông cổ vũ đội bóng của Quân Hạo.
Dĩ nhiên là đội của Quân Hạo giành chiến thắng, Triệu Yên thấy vậy cũng rất vui vẻ.
Thấy anh đang ăn mừng chiến thắng với bạn bè, cô cũng định ra về trong âm thầm. Không ngờ Quân Hạo lại rất để ý, chạy theo sau cô gọi í ới.
“Sao em không vào đó ăn mừng với đồng đội đi, không cần tiễn cô đâu!”
“Cô Triệu, em đã giành được quán quân. Không biết… Không biết cô có thưởng gì cho em không?” – Anh nửa thật nửa đùa hỏi.
Thật ra anh đã suy nghĩ rất nhiều, từng câu từng chữ ngày hôm nay anh nói đều là được tập luyện cả tuần lễ.
Triệu Yên nghe xong liền phì cười, cô hào phóng hỏi: “Xem nào, dĩ nhiên là học trò ruột đạt giải nhất thì phải thưởng rồi. Em muốn cô thưởng cái gì nào?”
Nghe cô nói vậy, anh hơi khom người chỉ chỉ vào bên gò má của mình. Triệu Yên tròn mắt, ý tứ của Quân Hạo cô không thể giả vờ không hiểu.
“Cô Triệu hôn em một cái chúc mừng là được rồi.”
Tình huống này có hơi khó xử…