Chương 40: Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây
- Trang Chủ
- Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường
- Chương 40: Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây
[Thế giới] Điên Không: Ha!
[Thế giới] me2: Làm mị sợ chết khiếp, suýt chút nữa còn tưởng người bị treo còn lại chính là nam thần Chu Minh của mị chứ.
[Thế giới] Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất: Ha ha ha ha thấy cưng quá à, em đến ngay đây [cười ra nước mắt]
[Thế giới] Dã Lai Vãng: Chẳng phải cậu ta đi giao hàng hay sao?
[Thế giới] Dư Niên Ký Sơn Thuỷ: Thiên tài, đã định sẵn đời này sẽ không hề tầm thường.
[Thế giới] Vong Nhai: Tôi chỉ muốn biết lần này là vì chuyện gì.
[Thế giới] Súp Cay: Giao hàng xong thì tỏ tình với NPC luôn à?
[Thế giới] Kim Tệ Huy Hoàng: Người bên cạnh là Ba Cân của chúng ta?
[Thế giới] Xoạc Chân 360 Độ: Nó đó, tôi đang ở hiện trường, zoom ID cho cậu xem nè [ảnh chụp màn hình]
Ngày đầu tiên đi làm sau Tết, không có nhiều người chơi như những ngày trước, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi.
Đối với một tựa game đang trong giai đoạn hot, bất luận lúc nào số lượng người chơi cũng không hề thấp.
Đã có tiền lệ “Diễu hành thị chúng mở kỹ năng của đại sư”, lần này mọi người không dám tùy tiện đánh giá thấp đại lão này nữa, nhao nhao đi đến trang viên, muốn chứng kiến cảnh tượng để đời này.
Tất nhiên bọn họ cũng không quên diễn đàn, chạy đi đăng bài báo một tiếng.
Người trên diễn đàn vẫn đang quần quật với Caronte.
Tiền Thuận Tâm không bỏ hết trứng vào một giỏ, mà đang tích cực liên lạc với các đại lão ở server khác, cố gắng tiếp thu ý kiến, đưa ra một chiến lược hữu ích.
Gã thấy bọn họ đều đang nghiên cứu đội hình của Hỏa Nguyệt, bèn nhắc nhở một câu về sự cần thiết của thuộc tính Phong, tỏ vẻ rằng đó là đích thân Thần Rừng đã nói.
Vài đại lão còn đang bàn bạc làm sao để thay thế thuộc tính Phong nhìn thấy câu trả lời này, liền lập tức suy sụp.
Thuộc tính hiếm là một chức năng mới được ra mắt ở “Nguyên Vũ” sau hơn ba tháng mở server, thậm chỉ đến nay vẫn chưa phát triển được bao lâu.
Do có liên quan đến cả một hệ thống phép thuật của nhân vật, thứ này còn khó tìm hơn cả thần khí, hiện tại nó chính là tài nguyên cấp cao nhất.
Nếu “Nguyên Vũ” mở server được một hai năm gì đấy, có lẽ nó sẽ phổ biến hơn giống như thần khí của những tựa game khác. Nhưng “Nguyên Vũ” chỉ mới mở được nửa năm, và phải ba tháng sau mới xuất hiện thứ này, hiện nay mỗi server chỉ có không quá mười người có thuộc tính hiếm. Mà càng oái ăm hơn nữa là xác suất mở ra là ngẫu nhiên, điều này dẫn đến mỗi server đều có sự khác biệt.
Lầu 436: Mẹ kiếp, server của bọn tôi căn bản là không có thuộc tính Phong!
Lầu 447: Server của bọn tôi có, nhưng không có thuộc tính Quang, lầu trên đã hỏi Thần Rừng là bắt buộc phải có thuộc tính Quang hay không rồi chưa?
Lầu 452: Đại lão này không đề cập đến, tôi cũng không dám chắc.
Lầu 463: Máy chủ của bọn tôi không có thuộc tính Lôi, mẹ bà quá đáng thật sự, một đội ngũ ba thuộc tính hiếm, còn cho người bình thường con đường sống không cơ chứ!
Lầu 468:Có khi nào, ngoài Điên Không ra, Chu Minh và Tứ Thiên Dao đều chỉ sử dụng thuộc tính cơ bản không? Như thế thì tôi còn có thế đi lập party thử một phen.
Lầu 475: Đêm qua tôi đã bảo Nguyên Vũ chỉ mới phát triển được hơn nửa năm, dưới tình huống trung bình mỗi server chỉ có một hoặc hai người chơi trở thành thành chủ, lẽ ra sẽ không để người chơi tiến vào thành trung tâm nhanh như thế. Mọi người đều nói rằng nó là trick khó, nhưng trick có khó đến mấy thì cũng không nên kinh khủng như thế, tôi nghĩ rằng chắc chắn sau này sẽ xuất hiện những thứ để bổ trợ, hoặc là đạo cụ, hoặc là linh thú.
Lầu 488: Á đù phải ha, linh thú! Hệ thống linh thú vừa mới mở, linh thú đều chưa được nuôi lớn, cũng chưa nghiên cứu ra cách kết hợp. Nhà phát hành nói rằng linh thú cũng có loại mang thuộc tính hiếm, thuộc tính nhân vật đã khó mở được, chắc xác suất ra linh thú hiếm sẽ không bế tắc như thế đâu nhỉ?
Lầu 493: Có lý đấy!
Lầu 505: Thế nên anh em ới, không phải là chúng ta không đủ mạnh, mà là vì đối thủ quá biến thái!
Lầu 511: Nhìn thành viên của party đấy đi, một đại lão cấp tuyển thủ + một kỹ năng của đại sư + ba thuộc tính hiếm, đấy là ngoại lệ thôi!
Lầu 524: Được rồi, phá án rồi, tui lựa chọn an phận.
Mắt thấy bọn họ đã sắp bỏ cuộc, Tiền Thuận Tâm vội vàng khích lệ: Không cố gắng thử, sao dám chắc là mình không làm được? Đường đến thành công không chỉ có một, thuộc tính hiếm cũng có ưu và nhược điểm, chỉ mạnh hơn các thuộc tính cơ bản một tí xíu mà thôi, chúng ta nhiều người như thế cũng không nghĩ được biện pháp tốt hơn hay sao!
Bình luận này vừa được gửi đi, dưới đó liền có người chạy đến báo tin mới: Báo——! Đại lão Thần Rừng lại bị NPC kéo đi triển lãm rồi [ảnh chụp màn hình]
Các oldbie hãy chưa hoàn toàn thoát khỏi sự dày vò của Caronte, lại phải nghênh đón đòn tấn công tinh thần tiếp theo, lý trí liền “pặc” một tiếng đứt đoạn.
Lầu 544: Giải đấu mau khởi tranh đi, xin đừng để tui nhìn thấy cái ID đấy trong khoảng thời gian này nữa QAQ
Lầu 552: Tôi nghi ngờ chúng ta và cậu ta căn bản là không chơi cùng một tựa game!
Lầu 561: Cậu ta lại làm sao nữa vậy, sao lại bị treo lên, lại mở được gì nữa rồi, tại sao tại sao tại sao chớ [lắc đầu]
Lầu 563: Tuyệt vời, một đứa ngáo rồi.
Bấy giờ chủ đề đã hoàn toàn lệch hướng, Tiền Thuận Tâm nhủ thầm một tiếng thời thế đã đổi thay, rầu rĩ quay lại game.
Lúc này, lối vào trang viên toàn là người chơi, càng lúc càng đông hơn.
Tân Lạc nhìn hàng dài người đằng xa kia, lặng lẽ liếc sang cậu đồ đệ bị mình liên luỵ, lương tâm liền online, khuyên nhủ đến là chân thành: “Ba Cân à, chơi game sao mà lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được, dăm ba chuyện này quen rồi là ổn thôi, con xem, lần trước không phải thầy cũng trong họa được phúc hay sao?”
Tâm trạng của Ba Cân siêu ổn định: “Không sao đâu sư phụ, tính chất công việc của con phải gặp đủ loại người, con đã quen sớm với mọi tình huống rồi, chuyện nhỏ, không sợ đâu.”
Tân Lạc thoáng kinh ngạc, hỏi thêm một câu: “‘Đủ loại người’ trong lời con nói chắc không bao gồm thầy đâu nhỉ?”
Ba Cân nói: “Không bao gồm, ý của con là khách hàng, thầy là sư phụ của con mà!”
Tân Lạc khen ngợi: “Giỏi lắm, muốn đạt được thành tựu khi chơi game, thiên phú và nỗ lực chỉ chiếm một phần, một phần khác là tâm trạng phải vui, điểm này của con làm thầy cực kỳ hài lòng. Người trước đó đòi thầy thu làm học trò không ưu tú được như con, thế nên thầy không nhận nó.”
Ba Cân lập tức cam kết: “Con sẽ tiếp tục cố gắng!”
Tân Lạc gật đầu, thầm nghĩ treo thì cứ treo đi, chi bằng tranh thủ cơ hội này tám chuyện với đồ đệ.
Bấy giờ cậu nhìn xuống, bắt gặp bóng người quen thuộc đang bước ra khỏi đám đông.
Tóc dài lễ phục và quyền trượng, chính là Điên Không.
Cậu tươi cười chào hỏi: “Yo~”
Điên Không mỉm cười nhìn cậu: “Bị treo lên à?”
Tân Lạc nói: “Đúng á.”
Điên Không hỏi: “Sướng không?”
Tân Lạc nói: “Cũng tạm.”
Điên Không nắm quyền trượng: “Muốn sướng hơn nữa không?”
Tân Lạc khiêm tốn tiếp thu ý kiến: “Ví dụ?”
Điên Không trực tiếp “bật đồ sát” thay cho câu trả lời.
Đêm qua hắn đã bón hành cho người ta trong chiến trường nửa ngày trời, căn bản không đã ghiền, có hành nhiều người đến mấy thì cũng nào có thể vui vẻ bằng hành chính chủ được cơ cứ?
Khoảng cách này không vượt quá phạm vi tung chiêu, vừa đủ để hắn bón cho nhóc vô lại này chút hành.
Tân Lạc chớp mắt: “Tôi khuyên anh nên thận trọng.”
Điên Không dịu dàng dỗ dành: “Đừng lo, sẽ không đánh chết cậu đâu. Ngày vui như thế, sao tôi nỡ phá hỏng nhiệm vụ của cậu kia chứ.”
Tân Lạc thấy hắn sắp vung quyền trượng, thở dài một hơi: “Anh vui là được.”
Điên Không khoan khoái nói: “Dĩ nhiên là tôi sẽ vui rồi.”
Đám fans như Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất nhìn thấy cục cưng nhà mình sắp bị bón hành, liền không nhịn được nữa.
Súp Cay trong dòng người nhìn thấy Điên Không sắp động thủ, cũng không nhịn được nữa.
Ba Cân bị treo lên trên thấy hắn nhắm vào sư phụ mình, càng không thể nhịn được nữa.
Tuy rằng trước đó Dã Lai Vãng từng bị newbie này khịa, nhưng đây dẫu sao cũng là em trai của Thời Minh Chu, vẫn là không thể đứng nhìn.
Người ở tứ hướng gần như đồng thanh kêu lên: “Đừng…”
Song Điên Không hành động cực nhanh, họ chỉ kịp nói một chữ, hắn đã tung chiêu đi.
Cao thủ mà, tung chiêu đến là chính xác.
Nhưng trên người Tân Lạc quấn đầy dây thừng, đầy tớ đứng bên tưởng rằng Điên Không muốn cứu người, liền xông đến đánh gục hắn.
Điên Không: “……”
Đám người Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất, Ba Cân và Dã Lai Vãng: “???”
Quần chúng hóng hớt: “!!!”
Súp Cay nhắm mắt lại, chậm rãi thở hắt một hơi.
Cậu ta biết ngay mà, mỗi khi phường lừa đảo này bị triển lãm, người gặp bất hạnh luôn là kẻ khác.
Tân Lạc nhìn cái xác mới toanh trên đất, đáng thương, yếu đuối lại vô tội nói: “Tôi đã khuyên anh rồi mà, mọi người đều có thể làm chứng.”
Quần chúng đồng loạt gật đầu cái rụp.
Điên Không hồi sinh tại chỗ, lẳng lặng nhìn chòng chọc NPC đã xen vào chuyện của mình.
Quần chúng vây xem không biết vị đại lão này đang nghĩ gì, chỉ thấy có vài người chơi bước lên, đều là người của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.
Súp Cay lập tức cảm thấy đồng cảm, kìm lòng không đặng mà sáp đến cạnh Nghe Trăng Sáng Hát Ca thỏ thẻ: “Cậu còn nhớ cấp trước cậu ta đi diễu hành thị chúng đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghe Trăng Sáng Hát Ca nói: “Nhớ chứ, guild của các cậu ngã rạp ra đầy đường… Ờm…”
Súp Cay vỗ vai anh ta đầy cảm thông, quay lại đám đông.
Nghe Trăng Sáng Hát Ca: “……”
A, phải làm sao đây.
Một khi boss của bọn họ muốn đánh nhau thì căn bản là không cản lại nổi đâu!
Dã Lai Vãng cũng biết tình cảnh thê thảm của bọn họ lần trước, nhanh chóng chụp một bức ảnh, lưu lại gửi cho Thời Minh Chu.
Thời Minh Chu không bận là bao, bèn mở tin nhắn ra.
Chợt thấy trứng nhà anh đang bị treo ở nơi cao cao, đong đưa trong gió.
Anh bặt đi vài giây, trực tiếp gọi qua: “Xảy ra chuyện gì?”
Dã Lai Vãng rời khỏi trò chơi: “Tôi cũng không rõ sao cậu ta lại thành ra như này nữa.”
Thời Minh Chu nói: “Bọn Điên Không muốn làm gì?”
Dã Lai Vãng nói: “Điên Không đã bị NPC giết một lần rồi, tôi thấy khả năng cao là sẽ có kết cục như bọn Nồi Gang.”
Thời Minh Chu: “……”
Dã Lai Vãng nói xong liền quay lại trò chơi quan sát, phát hiện so với bọn Nồi Gang, vận may của Điên Không vẫn tốt chán.
Vì lần này người nào đó chỉ triển lãm được năm phút, đã có một tên tuỳ tùng gấp gáp chạy vào trong.
Gã được cậu chủ phái đến gia tộc Borude để thông báo họ đến nhận lại con chó trong nhà, chờ đến khi hai người bị treo đủ thời gian hệ thống yêu cầu, gã liền quay lại phản hồi: “Người của gia tộc Borude nói không quen biết ngươi, chưa từng sai ngươi làm việc, ngươi vậy mà dám lừa cậu chủ của bọn ta!”
Tân Lạc lý luận: “Họ đần hay sao mà dám thừa nhận chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ?”
Tiếc là đầy tớ không thông minh cho lắm, vào nhà hỏi ý cậu chủ xong bèn thả bọn cậu xuống tẩn cho một trận, bảo họ cút nhanh đi.
Tân Lạc phủi bụi vốn chẳng tồn tại trên người đi, phất tay với quần chúng hóng hớt: “Cốt truyện kết thúc rồi, giải tán thôi.”
Người chơi biết cậu thân thiện, liền đồng loạt vây quanh muốn hóng hớt hỏi chuyện.
Tân Lạc suy nghĩ một chút, dựa trên nguyên tắc người đông thế mạnh, liền kể chuyện năm gia tộc cho họ nghe, muốn biết liệu họ có thông tin gì không.
Một người chơi trong đó do dự nói: “Tôi nhớ trên diễn đàn có người từng thu thập thông tin của họ, nhưng nội dung không nhiều lắm.”
Tân Lạc ngạc nhiên: “Ở đâu vậy? Search từ khoá là ra đúng không?”
Người chơi nói: “Chắc vậy.”
Tân Lạc bèn sang bên đường tìm chỗ ngồi, chuẩn bị xem tài liệu.
Ba Mươi Lạng ngồi xuống bên cạnh, đóng góp ý kiến cho cậu.
Dã Lai Vãng và Súp Cay trao đổi ánh mắt, cũng đi qua đó.
Điên Không bị bọn Trăng Sáng ngăn lại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tránh được bi kịch máu chảy thành sông. Giờ đây nhìn người nọ, hắn xoi mói: “Làm nhiệm vụ gì chứ, PK đi.”
Tân Lạc nói: “Tôi không, tôi muốn mở Easter egg, làm thành chủ.”
Điên Không: “Làm thành chủ là dựa vào điểm tổng hợp, trong đấu trường cũng có thể nhận được điểm.”
Tân Lạc không bị đả động, nhanh chóng chuyển sang diễn đàn.
Năm gia tộc liên hôn với nhau, hầu như gia tộc nào cũng có quan hệ thông gia với bốn nhà còn lại.
Quả thật không có nhiều nội dung, toàn là mấy việc tỉ như ai cưới ai, thuộc hạ của gia tộc hoặc là kinh doanh những gì, tất cả đều là chuyện người chơi rút ra được thông qua đối thoại, tạm thời không có ích cho họ.
Vừa nãy họ đã thử mọi cách có thể thử, nhưng không mở được Easter egg, có lẽ là chưa đủ điều kiện.
Lần này bị trói cũng không phải vì cô gái đó, mà là do chuyện của Caronte.
Tân Lạc suy nghĩ một lúc, dùng giọng điệu của người từng trải hỏi đồ đệ: “Lần trước vi sư vì diễu hành thị chúng mà mở được một skill của đại sư, con nói xem chúng ta bị treo lên rồi thì có thể nhận thêm một skill nữa không?”
Ba Mươi Lạng có chút kích động, đi theo sư phụ học nghệ còn chưa thông mà đã được uống bát canh bỏng tay này rồi sao?
Cậu ta nói: “Con nghĩ là chúng ta nên thử xem!”
“Ừm, ngoài ra đầy tớ kia có nhắc đến tên của Balik và Caronte,” Tân Lạc nói, “chúng ta đi tìm đại sư, tiện đường đến trò chuyện với hai người họ luôn đi, có lẽ sẽ hữu ích.”
Ba Mươi Lạng nói: “Dạ!”
Tân Lạc đã lập xong kế hoạch, đứng dậy nhìn Dã Lai Vãng: “Các anh còn việc gì nữa không?”
Dã Lai Vãng và Súp Cay bị khơi dậy lòng hiếu kỳ bởi kỹ năng của đại sư, nói: “Giờ bọn tôi không bận, chi bằng vào đội giúp các cậu nhé?”
Tân Lạc đánh giá họ một lượt: “Nhưng hai người đều chưa bị treo, nhỡ party rồi bọn tôi không mở được nhiệm vụ thì phải làm sao?
Dã Lai Vãng và Súp Cay: “?”
Bị treo lên mà cậu có vẻ tự hào gớm nhỉ?
Súp Cay nhịn nhục nói: “Không đâu, hệ thống rất thông minh, kỹ năng của đại sư là nhiệm vụ đơn mà, lần trước cậu với Chu Minh party cũng có vấn đề gì đâu?”
Tân Lạc thầm nhủ cũng đúng, bèn thêm họ vào đội, cuối cùng nhìn Điên Không.
Điên Không cũng rất tò mò kỹ năng của đại sư, nhưng lần trước đã nhắm mắt đi theo họ rồi phí thời gian cả một đêm, hắn không thể lại làm những việc ngớ ngẩn như vậy nữa. Hắn nghĩ nếu họ mà mở được thật, xong chuyện hắn trực tiếp đến hỏi là được, bèn chán ghét lùi lại một bước, tỏ ý không tham gia.
Tân Lạc nghiễm nhiên sẽ không ép buộc tên biến thái này, nhưng Nghe Trăng Sáng Hát Ca lại muốn đi cùng cho vui, cũng vào đội ngũ.
Hiện giờ NPC cách họ gần nhất chính là đội trưởng đội bảo vệ thành trung tâm, Balik.
Thế là Tân Lạc xốc tinh thần, dẫn họ đi thẳng đến thành trung tâm, tìm thấy đội trưởng.
Balik thấy cậu tiến đến đối thoại, liền chủ động hỏi: “Tôi nghe nói cậu bị cậu chủ Mile bắt trói?”
Có tác dụng nè! Tân Lạc và Ba Mươi Lạng lập tức hứng khởi.
Tân Lạc tủi thân: “Cậu ta dữ lắm luôn.”
Balik thở dài: “Cậu ta chính là người như thế, sau này đừng gây sự với cậu ta.”
Tân Lạc thấy hắn chuẩn bị tiếp tục tuần tra, bước theo sau: “Không muốn nói gì nữa sao? Cô gái trong nhà cậu ta là ai thế?”
Balik bị từ khóa này ảnh hưởng, vẻ mặt thoáng thay đổi, căn dặn: “Không cần biết là ai, nếu sau này cậu gặp lại đội trưởng của chúng tôi, tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện này.”
Cả đám Tân Lạc: “!!!”
Súp Cay nói: “Vãi ò, trước đó Caronte ẩu đả với quý tộc, ra là tại nổi giận vì hồng nhan á?”
Ba Mươi Lạng cũng thấy khó bề tin tưởng: “Cái nết đấy của hắn ta mà cũng có em gái nhìn trúng hả?”
Dã Lai Vãng nói: “Có lẽ là do mặt đẹp nhỉ.”
Nghe Trăng Sáng Hát Ca nói: “Nói không chừng là yêu đơn phương thôi.”
Tân Lạc không bày tỏ quan điểm, mà đang sốt ruột dùng mọi từ khóa để thăm dò Balik.
Tiếc thay, Balik ngậm miệng rất chặt, giữ kín như bưng bí mật của tiền đội trưởng nhà mình, không chịu tiết lộ cho họ dù chỉ là một chút, chỉ căn dặn họ đừng gây sự rồi rời đi.
Tân Lạc không hề thất vọng, dù gì cậu cũng đã có được một thông tin mới rồi.
Cậu đưa họ đến gặp các đại sư trước, tiếc là không thể mở kỹ năng, sau đó liền đi tìm Caronte, nói với hắn ta rằng cậu bị cậu chủ quý tộc trói lại.
Caronte lườm xéo cậu: “Vô dụng!”
Tân Lạc mắt điếc tai ngơ, hóng hớt hỏi: “Trong nhà cậu ta có một cô gái bị bắt đến, anh có biết là ai không?”
Biểu cảm của Caronte lập tức sa sầm, tức giận ngoảnh mặt rời đi, bọn họ có nói gì cũng đều vô ích.
Dã Lai Vãng dở khóc dở cười: “Balik đã bảo tuyệt đối đừng nhắc đến rồi mà cậu vẫn cứ nhắc.”
Tân Lạc nói: “Dám nói với tôi là anh không tò mò không?”
Dã Lai Vãng nói: “Tôi tò mò, nhưng cậu có thể nói chuyện của quý tộc đó trước, có lẽ sẽ có một vài phát hiện mới, giờ thì gì cũng không hỏi được nữa rồi.”
Tân Lạc im bặt.
Dã Lai Vãng thấy thế liền có chút hối hận, đại lão này trước giờ chưa từng chơi thể loại game này, mắc sai lầm thì cũng chẳng có gì đáng trách, huống hồ cũng phải trách họ không nhắc nhở kịp thời. Hắn toan an ủi vài câu, lại thấy đại lão đang nhìn bọn họ.
Tân Lạc nghiêm túc hỏi: “Hắn ta mắng tôi vô dụng, có phải là ngầm ám chỉ tôi nên đối đầu trực diện với người ta không?”
Bọn Dã Lai Vãng: “???”
Ủa gì vậy, cậu rút ra kết luận này từ đâu thế?
Vì chuyến đi này không thu hoạch được gì, liền bắt đầu lên cơn nữa hả!
Ba Mươi Lạng cảm thấy sư phụ mình sẽ làm ra loại chuyện này thật, thầm nghĩ hình như đi làm cốt truyện với sư phụ có hơi oải à nha, khuyên bảo: “Sư phụ, ban đầu Caronte là vì đã đánh cậu ta nên mới rời khỏi thành trung tâm, thầy không sợ người ta thu lại thẻ cư trú của thầy sao?”
Tân Lạc nói: “Hắn ta là tự bỏ đi, hay là bị đuổi đi?”
Ba Mươi Lạng trả lời: “Hình như là tự bỏ đi?”
Súp Cay và Nghe Trăng Sáng Hát Ca không nhớ rõ chi tiết, Dã Lai Vãng nghiêm túc ngẫm lại một hồi, đưa là lời khẳng định: “Đúng thế.”
Tân Lạc nói: “Vậy nên có thể đánh mà, đánh một trận rồi đi tìm Caronte, có lẽ hắn ta sẽ lại bằng lòng đáp lời chúng ta đấy?”
Cậu nhìn đồ đệ: “Ba Cân à, cậu ta kéo bọn mình lê lết mấy lần liền, còn treo bọn mình ra ngoài triển lãm nữa đó.”
Ba Mươi Lạng lập tức nói: “Đánh chết mẹ nó đi!”
Tân Lạc lại nhìn sang những người khác, yếu ớt nói: “Từ ngàn xưa, phú quý cùng hưởng, hoạn nạn khó chia*, mọi người party là vì xem kỹ năng của đại sư, hiện giờ không mở được kỹ năng, các anh muốn đi thì cứ đi đi, tôi không trách các anh.”
(*Câu gốc của người ta hoàn toàn ngược lại: Dễ chia khốn khó, khó hưởng phúc chung, ý chỉ bạn bè hoặc các cặp đôi khi còn khó khăn thì tình cảm rất bền chặt, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, nhưng khi phất lên thì lại có nhiều cách trở, không còn tiếng nói chung, khá giống câu ‘Giàu đổi bạn, sang đổi vợ’ của Việt Nam mình. Nhưng chả hiểu kiểu gì qua miệng Lạc Lạc lại thành ra như trên =))))
Đám Dã Lai Vãng: “……”
Biết tỏng là phường vô lại này cố ý nói vậy, nhưng bọn họ vẫn cứ mắc câu.
Đám người trăm miệng một lời: “Đánh đánh đánh, đi!”
Dù sao họ cũng không có thẻ cư trú, đánh một trận cũng chẳng mất mát gì, không phải chỉ là chết thôi sao.
Tân Lạc hài lòng, làm người thì phải có khí phách, xung phong quay trở lại trang viên.
Có lẽ khung cảnh ban đầu đã là như thế này, hoặc có thể là do cậu vẫn chưa lĩnh thưởng, đám người cậu chủ Mile vẫn ngồi bất động trong phòng khách.
Tân Lạc tiến đến nói chuyện, nghe thấy Mile lại muốn đuổi mình, cậu liền nhấc chân đá một cước: “Mày mới là tiện dân, tao là bố mày!”
Lúc đến bọn Ba Mươi Lạng đã thương lượng xong, chỉ đánh mỗi Mile để trút giận cho vị đại lão này thôi, thế là liền tức tốc theo kịp nhịp độ của đại lão, trước khi bị những NPC khác giết chết, bọn họ đã bao vây tẩn cậu chủ này một trận.
Sau khi những chiêu thức với đủ loại màu sắc được tung ra, một dòng thông báo hệ thống bỗng hiện lên kênh chat.
[Hệ thống] Đột xuất! Cậu chủ Mile của gia tộc Liam đã bị tấn công bởi những phần tử bất minh!
Tân Lạc: “?”
Đám Dã Lai Vãng: “???”
Sự kiện đột xuất, một trong những điểm đặc sắc của “Nguyên Vũ”.
Loại nhiệm vụ này thường được chia thành ba trường hợp: Một là có động vật hoặc pháp thuật đen sắp bạo động, yêu cầu mọi người xử lý, sẽ cho người chơi một khoảng thời gian chuẩn bị nhất định.
Hai là thiên tai tự nhiên, vừa xuất hiện liền phải nghĩ cách giải quyết ngay.
Trường hợp cuối cùng là một NPC nào đó bị trộm cắp hoặc sát hại, thuộc loại sự kiện đã xảy ra, cần người chơi phải điều tra xử lý.
Cái mà bọn Tân Lạc đang gặp phải chính là trường hợp thứ ba.
Nhưng ở những sự kiện đột xuất trước đây, thủ phạm luôn là NPC hoặc một con vật hung tàn nào đó, chưa thấy là người chơi bao giờ!
Dã Lai Vãng nhớ ra trước cổng có một nhóm người chơi đang làm nhiệm vụ hằng ngày, dứt khoát nói: “Chạy trước đi, đừng để họ bắt được!”
Đoàn người vội vàng thoát khỏi đám đông, chạy ra ngoài trang viên, thấy người trên kênh chat đã bắt đầu thảo luận thông tin.
[Thế giới] Quả Mễ: Wow, lần đầu trực tiếp tham gia sự kiện đột xuất, vui qué~
[Thế giới] Một Milimet: Trời, lần này có đến tận năm người hành hung, nhiều quá!
[Thế giới] Hạnh Đào Lộc: Đúng là nhiều phết, lần trước cũng chỉ có một hai người thôi.
[Thế giới] Gặp Nhau Ở Luân Hồi: Chứng tỏ đây là một chuyện lớn, chuyện càng lớn, tiền càng nhiều.
[Thế giới] Tiền Thuận Tâm: Xông lên!
[Thế giới] Giai Điệu Màu Hồng: Tôi ở thành trung tâm, đang cùng bạn đi qua đấy, còn manh mối nào khác không?
[Thế giới] Đơn Giản Nhỏ Nhoi: NPC bảo đã xảy ra mâu thuẫn.
[Thế giới] Xưng Vương Trong Lòng Hắn: Này là chắc cú rồi, không có mâu thuẫn ai lại đi đánh cậu ta?
[Thế giới] Phiêu Phiêu: Mile đang tức điên lên rồi, nói rằng bắt được một người sẽ nhận được một phần thưởng, bắt được kẻ chủ mưu thưởng gấp đôi!
[Thế giới] Trăm Chim Đi Bộ: Không hổ là người của ngũ đại quý tộc, hào phóng!
[Thế giới] Nồi Gang Hầm Thịt: Uầy, thế thì tôi đến đúng lúc quá.
Nhóm người Tân Lạc: “……”
Nghe Trăng Sáng Hát Ca tặc lưỡi: “Hay thật, truy nã toàn server!”
Tân Lạc nhìn họ: “Bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi.”
Súp Cay hối hận không thôi, cậu ta rõ ràng biết tên này là phường lừa đảo, sao lại còn hùa theo kia chứ?
Cậu ta uể oải nói: “…Ngậm mồm lại đi ông giời ạ.”
Tân Lạc nói: “Ý tôi là các anh không thể chỉ vì chút phần thưởng ấy mà đi đầu thú, đây là lần đầu tiên có người chơi bị truy nã trong sự kiện đột xuất, nếu chúng ta mà vượt qua được, phần thưởng có thể sẽ tăng gấp đôi đấy!”
Súp Cay kìm lòng không đặng mà bộc bạch: “Tôi nói cho các cậu hay, cậu ta đáng hận nhất là ở điểm này đấy, lần nào nói chuyện cũng khiến chúng ta cảm thấy có lý, kết quả cuối cùng lại toàn bị hố thôi.”
Tân Lạc thấy thế, đang định khuyên thêm vài câu, chợt nghe thấy âm báo đặc biệt, biết rằng là Chu Minh.
Buổi sáng Thời Minh Chu không bận, thấy đã sắp đến giờ tan sở liền muốn online nhìn trứng nhà mình.
Mặc dù qua lời của Dã Lai Vãng, anh đã biết rằng trứng nhà mình không sao, nhưng dù gì cũng bị treo lên triển lãm, anh vẫn không quá an tâm, gửi một tin nhắn đi: [Đang đâu?]
Đầu bên kia lập tức trả lời: [Anh ơi [khóc lóc]]
Thời Minh Chu vừa nhìn liền biết cậu tủi thân rồi, nói: [Anh đến tìm em]
Tân Lạc: [Dạ, em đang ở trang viên trong thành trung tâm]
Thời Minh Chu cũng nhìn thấy thông báo trên kênh chat, bèn muốn dời sự chú ý của cậu đi: [Đúng lúc có sự kiện đột xuất, muốn làm không?]
Tân Lạc: [?]
Thời Minh Chu dỗ dành cậu: [Loại sự kiện này rất thú vị, anh dẫn em đi bắt kẻ chủ mưu, nhận gấp đôi phần thưởng]
Tân Lạc: [Anh ơi… kẻ chủ mưu đó…]
Thời Minh Chu: [Sao thế?]
Tân Lạc: [Là em]
Thời Minh Chu: “?”