Chương 349: Rồi lao về phía Võ Si!
Hôm nay tướng bại binh tử, ta nên viết gì đây?
Đã trải qua hàng trăm trận chiến, lập nên sự nghiệp hôm nay thật không dễ dàng!
Lần này ta đến âm thế tập hợp những chiến binh đã hy sinh! Dẫn trăm ngàn anh hùng đi diệt giặc!
Khung cảnh này, khoảnh khắc này, ý thơ này rất phù hợp với khung cảnh hiện tại!
Xuống âm thế tập hợp những chiến sĩ đã hy sinh chẳng phải là Tiêu gia quân sao?
Mọi người hừ lạnh, Tiêu Lâm ngông cuồng quái! Ngay cả tên tuổi của Tiêu gia quân hắn cũng lôi ra rồi! “Thử khứ tuyền đài chiêu cựu bộ! Tinh kỳ thập vạn trảm diêm lai”
Tiêu Lâm gầm lên giận dữ, cảm thấy một luồng sát khí vô hình bốc lên từ lồng ngực mình! Lao thẳng đến chỗ Bạch Khởi!
Bài thơ này hào hùng và bi tráng, mở đầu đường đột mà bi thương! Lời thơ ẩn chứa sức mạnh, khắc hoạ hình ảnh người anh hùng dù có chết cũng không đầu hàng! Cho dù biến thành quỷ hồn, ta cũng sẽ ở dưới cửu tuyền chiêu binh mãi mã dấy quân diệt sạch quân thù!
Câu cuối giống như một tiếng thét dài kinh thiên động địa trong một thung lũng trống rỗng, hùng vĩ và mãnh liệt đến mức khiến người ta há hốc miệng thán phục, có sức hấp dẫn nghệ thuật rất lớn!
Mọi người đều ngạc nhiên, Thi Sỉ lại càng ngạc nhiên hơn!
Đó là một bài thơ ở mức Nhập Thần!
“AI” Bạch Khởi lúc này đang bị Võ Si giãm dưới chân, đột nhiên cảm thấy nội lực tràn vào thiên linh! Sau đó lại từ thiên linh chảy ra khắp cơ thể!
Năng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt lan khắp cơ thể Bạch Khởi, hẳn gầm lên giận dữ, hai tay chống xuống đất, bật người một cái từ dưới chân Võ Si đứng thẳng dậy, chuyển từ thế bị động sang thế chủ động!
Bạch Khởi ban nãy bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, nhanh như điện xẹt nhặt lên một thanh Kinh Hồn đao!
Rồi lao về phía Võ Si!
“Ha ha ha!” một kẻ kiêu ngạo như Võ Sỉ sao có thể coi trọng Tiêu Lâm được?
Phải biết rằng thơ của Thi Si cũng ở cấp độ Nhập Thần!
Cho nên ông ta không sợi!
“Ngay cả Văn Hàn cũng đánh không lại ta, đệ tử của lão lại muốn dùng một bài thơ để giết ta sao! Đúng là nằm mơ!”
Thi Si và Võ Si bật cười quái gở.
Cái chết của Văn Hàn là một bài học cho hoàng đế.
Không có Văn Hàn, sẽ bớt đi một thi nhân có thể làm thơ ở cấp độ Nhập Thần, hoàng đế đương nhiên sẽ không dám kiêu ngạo như trước nữa!
Bạch Khởi và Võ Sỉ tiếp tục lao vào chiến đấu!
Võ Si vẫn cười lớn, như thể đang chọc chó vậy. Ông ta và Bạch Khởi đánh qua đánh lại!
Không phân cao thấp!
Hơn nữa vết thương trên người Bạch Khởi cũng nhanh chóng lành lại!
Chẳng lẽ những bài thơ mà Tiêu Lâm từng mang đi thi không phải là sao. chép?
Hắn không những không sao chép, mà còn ẩn giấu thực lực cao cường!
Thi Sỉ toát mồ hôi lạnh, Tiêu Lâm vừa mở miệng, trình độ đã ngang bằng với lão ta! Nếu cứ tiếp tục như vậy, lão ta sẽ không chiếm được lợi thết
“Võ Si, chặt đầu hắn!” “Bạch Khởi, chặt đầu hắn!”
Giọng của Thi Si và Dịch Quy đồng thời vang lên. Trong một trận đấu thơ, chỉ có chặt đầu kẻ thù thì trận chiến mới thực sự kết thúc!
Nếu không, vết thương của kẻ thù sẽ lành lại, cấp độ thơ càng cao thì tốc độ hồi phục càng nhanh! Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận chiến sẽ không có hồi kết!
Hộ vệ không chỉ là con người bình thường! Còn là một loại võ khí bằng xương bằng thịt!
Trận chiến này chỉ kết thúc khi một trong hai bên chết!
Bây giờ Bạch Khởi ngang tài ngang sức với Võ Si, khả năng của Thi Si thực sự đáng kinh ngạc!
Dịch Quy điên cuồng nhắc nhở rằng những bài thơ mới sẽ không tích lũy được nội lực cho hộ vệ, chỉ có những bài thơ cấp cao hơn mới có thể khiến hộ vệ đột phá lên cảnh giới cao hơn!
Bạch Khởi muốn thắng, Tiêu Lâm phải làm được một bài thơ nữa còn hay hơn bài thơ ban nãy!
A!