Chương 348: Cố lên!
Lúc này, mười hộ vệ của Tiêu Lâm đều ngã xuống!
Lúc này Tiêu Lâm mới hiểu được, ban nãy Võ Si nói mấy lời “hoá ra cũng chỉ có vậy” không phải đang nói mấy người Bạch Khởi, mà là đang nói Tiêu Lâm!
Chẳng trách khi ở trong thuỷ lao, Võ Si không chặt đứt tay chân của hắn mà lại đánh vào đầu hắn!
Khó trách Tào Tháo yếu đuối như vậy, xem ra Thi Si đã cố ý làm vậy! Lão ta cố tình che giấu sức mạnh thực sự của mình!
Khinh địch rồi!
“AI” Võ Si tức giận gầm lên, nhảy lên cao định giãm lên đầu Bạch Khởi! “Bạch Khởi!”
Với sức mạnh này, hộp sọ của Bạch Khởi có thể bị vỡ!
Đầu Bạch Khởi bầm tím và chảy máu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi giữ chân Võ Si, dùng thân mình ngăn cản ông ta đến gần chủ nhân của mình!
Mũi tên nằm trên dây phải được bản đi!
Thơ!
Làm thơ!
Hơn nữa còn phải làm được bài thơ ở cấp Nhập Thàn! Tiêu Lâm ôm đầu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!
“Thúc tổ! Tập trung! Tập trung! Thúc tổ muốn hợp nhất với Bạch Khởi thì nhất định phải tập trung!”
Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn, đầu đau quá!
Như thể một thanh đao sắc bén đang khuấy động và cố gắng mổ xẻ đầu hắn rat
Một thứ gì đó đang không ngừng di chuyển!
“Thúc tổ, lần đầu tiên liên thần rất đau đớn! Cố lên!”
Dịch Quy lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa, văn nhân lần đầu tiên liên kết với hộ vệ đều vô cùng đau đớn. Nói là đau như lột da rút gân cũng chẳng sai! Quá trình này gọi là liên thần!
Đây cũng là lý do nhiều văn nhân không muốn ghép đôi với hộ vệ, không có bao nhiêu người sẵn sàng gánh chịu nỗi đau của quá trình liên thần này!
Và cho dù hầu hết văn nhân đều có hộ vệ thì cũng sẽ không để họ rơi vào trạng thái đấu thơ!
Trong cuộc sống thường ngày, chỉ cần hộ vệ có năng lực chiến đấu cơ bản, văn nhân đã hài lòng rồi!
Hiển nhiên, Tiêu Lâm giờ không có đường lui!
Nếu không hợp lực với Bạch Khởi, bọn hắn chỉ có thể bị Thi Si và Võ Sỉ liên thủ giết chết!
“AI ÁI” Tiêu Lâm đau đớn quỳ trên mặt đất!
Nhưng hắn vẫn không quên trừng mắt nhìn Dịch Quy: “Đứa cháu khốn nạn này, về sau những việc như vậy phải cho ta biết sớm hơn!
Tiêu Lâm mặt đỏ bừng, Dịch Quy đau lòng đến mức suýt khóc, làm sao biết được thúc tổ kiêu ngạo của mình đến đấu thơ cũng không biết?
Bạch Khởi trước đây quá mạnh nên đương nhiên y cho rằng thúc tổ mình và Bạch Khởi đã liên thần rồi!
Bây giờ xem ra năng lực làm thơ của Tiêu Lâm quả thực rất mạnh, cho nên xuất phát điểm của Bạch Khởi và Mông Ngạo đều cao hơn những người khác!
Tiêu Lâm chớp mắt. Không, Bạch Khởi và Mông Ngạo liên thủ cũng chỉ có thể cầm hoà với Nguy Vô Ky. Nguy Vô Ky lại là hộ vệ của Chu Hành. Đến tên khốn
vô dụng như Chu Hành cũng biết chuyện này, vậy mà hắn lại không biết?
“Nguy Vô Ky trước đây là hộ vệ của Thỉ Si, chỉ là tạm thời cho Chu Hành mượn mà thôi! Thúc tổ, tập trung!”
Lời giải thích của Dịch Quy lập tức xóa tan nghi ngờ của Tiêu Lâm, thì ra là thết
Vậy thì còn chờ gì nữa! Bạch Khởi vẫn đang chờ chủ nhân cứu mạng!
Đôi mắt Tiêu Lâm đỏ hoe khi nhìn Bạch Khởi đầu đầy máu đang ôm chặt lấy chân Võ Si!
Thơ!
Hôm nay dù hắn có nổ đầu cũng phải nghĩ ra một bài thơ bá đạo và ngạo. mạn!
M* nó! Hắn có thể để đám cổ nhân này ức hiếp mình sao?
“Chủ nhân… Không sao đâu, ta còn có thể kiên trì một lát, ngài từ từ suy nghĩ”.
Bạch Khởi giống như một quả bóng cao su, bị Võ Si đá vòng quanh nhưng không bao giờ buông ra. Bởi vì sắc mặt của Tiêu Lâm lúc này còn đau đớn và xanh xao hơn cả hắn!
Tiêu Lâm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Thi Si, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một. Hắn đã tìm được trong kho tàng thơ ca một bài thơ vô cùng
phù hợp!
Dù vô cùng đau đớn nhưng sát khí trong mắt hắn lạnh lẽo đến mức khiến Thi Si choáng váng!
Chỉ nghe thấy Tiêu Lâm lẩm bẩm:
“Đoạn, đầu…kim nhật ý như hà?”
Sáng nghiệp gian nan bách chiến…đa.
Thử khứ tuyền đài chiêu cựu bộ…”
Ách!
Đau quái
Cứ nói ra một câu, cơn đau đầu lại càng nhói lên! Cuối cùng!
Thanh đao trong đầu Tiêu Lâm cuối cùng cũng cắt đứt được tâm trí hỗn loạn của hắn!
Tiêu Lâm siết chặt nắm đấm, thanh âm lớn làm rung chuyển cỏ cây trong sân:
“Thử khứ tuyền đài chiêu cựu bội”
“Tinh kỳ thập vạn trảm diêm la!”