Chương 345: Tần phu nhân
Tần phu nhân là nghĩa nữ của tiên đế, cũng mang họ Nguy. Đối xử với người mang họ Nguy như vậy thì khác gì xúc phạm dòng dõi hoàng tộc?
Tiêu Lâm không quan tâm, chỉ cần có thể chọc giận Võ Sị, trì hoãn thời gian là được.
Nhìn dáng vẻ Tần phu nhân tức giận như muốn ăn thịt hắn. Ha ha, đúng là tóc dài não ngắn, bà ta còn không nhận ra tình hình hiện tại sao!
Quả nhiên, Võ Sỉ lập tức nổi giận! Vừa rồi ông ta vẫn còn chút kiên nhãn để chiều theo ý hắn, nhưng thực sự không ngờ kẻ này lại điên cuồng đến vậy!
Lần này Võ Si ra tay nhanh và gọn gàng bất ngờ, không cho Thi Si cơ hội ngăn cản!
Ông ta đẩy Thi Si ra, vung đao lên định đánh vào đầu Tiêu Lâm! “Bạch Khởi!”
Tiêu Lâm gầm lên, Bạch Khởi một tay nhấc chiếc bàn nặng nề lên chặn đao. của Võ Si!
“Bốp!” Chiếc bàn bị xé nát, nội lực của Võ Si mạnh mẽ đến thế, nhưng Bạch Khởi không hề lùi bước!
“Ngươi dám đánh trả?” Võ Si hai mắt trợn to như hai quả chuông. Tiêu Lâm xắn tay áo, nhàn nhã nhấp một ngụm canh gừng trong tay: “Không biết Võ Sỉ vì sao lại tức giận như vậy?”
“Vừa rồi không phải chính các người nói ta coi người nhà Tần gia là chó được sao? Cho dù nhạc mẫu ta họ Nguy thì các người cũng không thể nuốt lời
được. Huống hồ, họ Nguy…”
Tiêu Lâm dừng một chút, cực kỳ khinh thường nói: “Cũng có gì ghê gớm đâu?”
“Hỗn xược!” Võ Sỉ nhịn không được nữa, Ngụy là họ của hoàng đết Là trời! Là rồng thiêng!
Xúc phạm họ của quân vương là tội đại nghịch bất đạo! Phải giết không tha!
“Võ Si, ông không phải hoàng đế, sao phải phản ứng mạnh như vậy chứ?” Tiêu Lâm lại nhấp một ngụm canh gừng, nói tiếp: “Ông tốt nhất đừng tức giận, ta uống canh xong sẽ nói cho ông biết tung tích của binh phù”.
Đến nước này, Thi Si và Võ Si dù có ngốc đến đâu cũng biết Tiêu Lâm đang trêu đùa mình, hắn rõ ràng chỉ đang trì hoãn thời gian bằng cách đưa ra những
yêu sách như vậy mà thôi!
“Một kẻ xuất thân bần hàn, không quyền không thế mà dám bốn cợt bổn vương!”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Võ Si đã cạn kiệt!
Võ Si vốn luôn kiêu ngạo, bây giờ lại bị Tiêu Lâm trêu chọc. Trò đùa của Tiêu Lâm khiến ông ta còn khó chịu hơn cả bị sỉ nhục!
Tiêu Lâm đập mạnh cái bát trong tay xuống đất! Văn nhân? Kẻ nghèo hèn? Trong mắt Võ Si, mạng sống của người nghèo thật vô giá trị!
Dù xuất thân bần hàn, nhưng sự sống chết của những người này vẫn phải do. họ quyết định!
Tiêu Lâm sờ lên cái cổ đau nhức của mình, trừng mắt nhìn Võ Sỉ: “Ông muốn giết ta? Ngay cả hộ vệ của ta cũng có thể đánh bại ông!”
“Ngông cuồng!”
Võ Sỉ tức giận bật cười, cho dù võ công của ông ta không đứng trong top ba người giỏi nhất nhà Ngụy, nhưng ít nhất cũng phải trong top năm! Người có thể đánh bại ông ta đều là những tướng quân đã luyện võ nhiều năm!
Theo những gì Võ Sỉ biết, những hộ vệ của Tiêu Lâm đều là nô lệ Côn Luân mới ra khỏi thôn Ám Uyên. Cho dù tất cả hộ vệ của Tiêu Lâm cùng lao lên, họ cũng sẽ không phải là đối thủ của Võ Si!
“Ông không tin?”
Kỳ thực Võ Sỉ có tin hay không thì đối với Tiêu Lâm cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ là hắn phải tìm cách kéo dài thời gian đến khi hoàng đế tới!
“Ta không tin!” Võ Si hừ lạnh một tiếng, ông ta đã chán ngấy cái miệng đầy rẫy những lời nói bậy bạ của Tiêu Lâm! Điều khó chịu là ông ta đấu võ miệng không thắng nổi hắn, vậy trực tiếp đánh chết hắn là được!
“Chết ” Võ Si cầm thanh đao trong tay nhảy vọt tới, Tiêu Lâm nhanh chóng bước hai bước, đi tới giữa sân. Khoảng sân này khá rộng.
“Mô Nhất!” “Có”
Tiêu Lâm ra lệnh, ngoại trừ Mỗ Cửu vắng mặt, tất cả những hộ vệ từ Mỗ Nhất đến Mỗ Thập đều có mặt.
Thanh kiếm của Bạch Khởi đã bị tịch thu từ lâu nên Mỗ Nhất đã ném cho hắn một thanh Kinh Hồn đao!
Mười hộ vệ vây xung quanh Tiêu Lâm đang đứng ở giữa, đội hình lớn như vậy trong mắt Võ Sỉ chỉ là trò cười!
Mười tên nô tài có thể ngăn cản ông ta? “Lên! Đao pháp Tân Dậu!”
Tiêu Lâm không hiểu rõ các loại thân pháp và kiếm pháp của những người luyện võ dưới thời nhà Ngụy.
Nhưng Tiêu Lâm biết rằng đao pháp Tân Dậu trong chiến đấu nhóm như thế này tốt hơn tất cả những chiêu thức hoa mỹ thông thường!
Cùng với sự trợ giúp của Kinh Hồn đao, Bạch Khởi và những người khác nhất định sẽ giành chiến thắng trong trận đấu với Võ Si!
Thông thường, một trận đấu công bằng phải là một chọi một. Lấy mười chọi một như vậy thì dù có chiến thắng cũng sẽ trở thành trò cười.