Chương 330: Cái này
Dịch Quy khóe miệng run lên, Tiêu Lâm nghe nhầm tưởng Dịch Quy đang chửi bậy liền nhướng mày: “Tổ phụ cháu không dạy cái gì có ích lại dạy cháu câu chửi bậy này, được lắm được lắm”.
“Không phải, thúc tổ”, Dịch Quy chỉ tay, người đó chính là Tào Tháo! Tào Tháo, chính là hộ vệ hàng đầu!
Tào Tháo cực kỳ tài năng, đến nỗi Thi Si đã chủ động đề bạt ông ta từ vực Ám Uyên trở thành hộ vệ. Có thể nói ông ta chính là người đầu tiên trong lịch sử làm được điều đó!
Ở kinh thành, chỉ có Lý Mục là đối thủ của ông ta! Còn lại không ai khác có thể đánh bại Tào Tháo!
Xong đời rồi, xong đời rồi, lẽ nào hôm nay Dịch Quy và thúc tổ sẽ bỏ mạng trên con phố này!
Tào Tháo cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm, khí chất phi thường.
Nhìn kỹ sẽ thấy dung mạo ông ta không được ưa nhìn lắm, lông mày thưa thớt, sống mũi hơi nhô lên trên, trán lại xếch, khuôn mặt ngắn và nham hiểm.
Tiêu Lâm nheo mắt quan sát, các sử gia không mô tả nhiều về dung mạo của Tào Tháo ở Hoa Hạ cổ đại, nhưng cũng có thể biết đại khái rằng ông ta không có tướng mạo đẹp, thậm chí còn có thể nói là xấu.
Người đàn ông trước mặt, ngoại trừ chiều cao ra thì có lẽ rất giống Tào Tháo. phiên bản Hoa Hạ.
Dù không thể gặp phiên bản đời thực của Tào Tháo nhưng được gặp phiên bản nhái lại này cũng không tệ!
Hơn nữa ông ta cùng Bạch Khởi và Mông Ngao khác nhau. Bạch Khởi cùng Mông Ngạo vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành và hình thành tính cách, còn Tào Tháo này đã làm hộ vệ nhiều năm, tính tình và khí chất hẳn là rất gần với phiên bản Hoa Hạ.
Thi Si quả thực có mắt nhìn! Khó trách phe Ngụy giám quốc lại mạnh như: vậy. Nô lệ Côn Luân đông như thế, vậy mà Thi Si vẫn nhìn trúng Tào Tháo, như vậy có khác gì xác suất trúng số đâu?
Đôi mắt của Tiêu Lâm sáng lấp lánh! Hắn đang được gặp một vị anh hùng!
hộ vệ, nhất định là không cam lòng!
Không biết khi lần đầu tiên gặp những người này, Dịch Vô Lý có phải đã đau lòng đến mức muốn khóc hay không, cứ người sau lại khó đối phó hơn người trước!
Tần Nam run rẩy nhìn Tào Tháo cưỡi ngựa từng bước đi tới, trên con đường dài yên tĩnh, ánh mắt Tào Tháo dán chặt vào ba người họ.
Tào Tháo được đánh giá cao trong chính sử, ông ta không phải là một anh hùng đầy tham vọng và phản bội như trong tiểu thuyết. Trong chính sử, Tào. Tháo cực kỳ tài giỏi, ông ta dụng binh như thần, văn võ song toàn.
“Anh hùng!”
Tiêu Lâm chắp tay chào hỏi, khiến Dịch Quy và Tân Nam run rẩy, lúc này không phải nên rút kiếm ra sao?
“Chúng ta cùng nhau chinh phục thiên hạ có được không?”
Tiêu Lâm không hề che giấu ý đồ gạ gẫm của mình!
Nếu Tào Tháo ở đây, đừng nói là chinh phạt quân Hung Nô ở biên giới, kể cả chinh phục toàn bộ thế giới cũng sẽ không có vấn đề gì!
Để Bạch Khởi làm hộ vệ Tiêu Lâm đã cảm thấy đáng tiếc chứ đừng nói là Tào Tháo. Để Tào Tháo chỉ làm một hộ vệ nhỏ nhoi là lãng phí tài nguyên đến mức nào?
Trong mắt Tào Tháo, hành vi của Tiêu Lâm không phải là biểu hiện của sự trân trọng tài năng mà ngược lại rất thô lỗ!
Hộ vệ luôn tuyệt đối trung thành với chủ nhân, giờ Tiêu Lâm công khai chiêu mộ ông ta như thế này, chẳng phải Tiêu Lâm đang chế giễu ông ta không làm tròn trách nhiệm của một hộ vệ sao?
“Hỗn xược!” Tào Tháo dùng sức đập mạnh xuống đất, viên gạch lập tức vỡ làm đôi, Tân Nam dựng tóc gáy: “Tỷ, tỷ phu… Đây…. đây… chúng ta đánh không lại đâu!”
“Sợ cái gì! Trên chiến trường, chỉ có thể dựa vào sức mạnh sao?”
“Chẳng vậy thì sao?” Tân Nam trề môi ra như sắp khóc: “Còn có thể dựa vào cái gì nữa chứt”
Tiêu Lâm biết rất rõ sở thích của Tào Tháo, ngoài làm thơ, Tào Tháo còn thích vợ người khác!
Theo sử sách ghi lại, Tào Tháo có tám vị phu nhân, một chiêu nghỉ và sáu thê thiếp. Mười lăm người phụ nữ này đều có một điểm chung, phần lớn bọn họ đều là vợ người khác bị Tào Tháo cướp về.
Dịch Quy và Tần Nam đều đổ dồn ánh mắt mong đợi về phía Tiêu Lâm, mong chờ màn tự giải cứu kinh hoàng của hẳn.
Tiêu Lâm nhìn Tào Tháo bằng ánh mắt vô cùng chân thành: “Huynh đệ, ta đem người vợ ngỗ ngược của ta gả cho huynh, hai huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau lập nghiệp, thế nào?”
“Phụt!”