Chương 322: Đừng lo lắng
“Đừng lo lắng”.
Tiêu Lâm cười lạnh, Tần phủ không phải muốn đoạt lại binh phù sao?
Đám người Nguy giám quốc muốn đánh cắp binh phù nhưng không thành công nên đương nhiên sẽ nghĩ ra cách khác để lấy bằng được. Thôi thì cứ để
nhà họ Tần chịu khổ một thời gian.
Khi bọn họ đã tuyệt vọng, Tiêu Lâm an táng xong Văn giáo dụ thì sẽ quay lại xem náo nhiệt.
“Thúc tổ, thúc tổ còn định quay lại Tân phủ sao?”
Dịch Quy kinh ngạc mở miệng, trước kia Tiêu Lâm đã quyết tâm ly hôn với Tân Phượng Uyển. Nếu có thể sống ở nhà họ Tiêu, hắn sẽ không bao giờ vào Tân phủ.
Hiện tại Tiêu Lâm không chỉ muốn trở về Tân phủ, còn muốn ở lại Tân phủ?
Tiêu Lâm gật đầu, nếu hắn đã hứa với Tần Bát Phương sẽ bảo vệ Tân phủ và Tân Phượng Uyển thì hắn phải thực hiện nghiêm túc.
Nếu sau này không bận đối phó với Tân Phượng Uyển nữa thì hắn sẽ nạp thêm mấy mỹ nữ trẻ đẹp làm thiếp, như vậy cũng quá được rồi.
“Chủ nhân, Muội Hỷ mang cơm tới rồi”.
Mấy ngày nay Tiêu Lâm đều ở Thanh Viên thư phòng không về nhà nên Tiêu phủ phái nha hoàn đến đưa cơm.
Bình thường là Vân Quả và Thanh Quả, nhưng hôm nay hai cô gái có việc bận nên Muội Hỷ cùng một vài nha hoàn khác đến đưa cơm.
Nói đến đây, Tiêu Lâm giờ mới lần đầu tiên để ý đến cô bé kể từ khi rời thôn Ám Uyên.
“Muội Hỷ? Ai đặt tên cho cô bé?”
Tiêu Lâm quay đầu liếc nhìn Muội Hỷ. Những ngày này cô bé được Tiêu phủ chăm sóc rất tốt, càng ngày càng xinh đẹp, đến nỗi Tiêu Lâm sững lại một chút mà không nhận ra.
“Chủ nhân, đây là em gái ta, nó được Đại Tư Nông đặt tên”, Bạch Khởi trả lời. Khi cái tên Muội Hỷ được đặt cho cô bé, bà Tiêu còn khá vui vẻ và nói rằng cái tên này rất may mắn.
Tiêu Lâm đứng phát dậy, động tác bất thình lình của hắn khiến Dịch Quy giật mình đến mức trà trong tay y đổ ra ngoài!
Hành động khác thường của Tiêu Lâm doạ Muội Hỷ sợ đến nỗi hai vai run lên, cô bé cúi đầu: “Muội Hỷ tham kiến chủ nhân”.
Muội Hỷ chính là tên của thiên hạ đệ nhất hồ ly tỉnh Hoa Hạ qua các thời đại, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan hoạ thuỷ.
Các thi nhân Hoa Hạ cũng từng không tiếc lời ngợi khen nhan sắc của Muội Hỷ.
Nếu các hộ vệ giống như các vị tướng Hoa Hạ, vậy thì các nữ nô lệ Côn Luân e rằng cũng không hề đơn giản.
Hơn nữa, Muội Hỷ này tuy bây giờ còn chưa trưởng thành, nhưng đã trở thành một mỹ nữ xinh đẹp, khiến người ta nhìn một lần là quyến luyến mãi không thôi.
Cổ nhân thường nói: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hồng nhan hoạ quốc.
Câu nói này chính là để nói về những mỹ nhân như Muội Hỷ, có thể quyến rũ cả quân vương của một quốc gia, đẹp đến khuynh nước khuynh thành, đến nỗi có thể khiến cả đất nước gặp hoạ. Hoàng đế tuyệt đối không thể gặp Muội Hỷ.
Nhưng Muội Hỷ còn nhỏ như vậy, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, sao có thể trở thành yêu phi?
Tiêu Lâm chớp mắt, nếu hắn có thể thay đổi cái chết của Tần Gối thì cũng có thể thay đổi được kết cục của Muội Hỷ chăng?
“Nếu có cơ hội ta sẽ sắp xếp cho Muội Hỷ một cuộc hôn nhân với một gia đình tốt”.
Chỉ cần Muội Hỷ không có cơ hội vào cung, cô bé sẽ không trở thành yêu phi mê hoặc quân vương, sống một đời bình an, như vậy cũng được coi là kết cục tốt đẹp.
Không ngờ Muội Hỷ lại quỳ sụp xuống đất: “Chủ nhân không vừa mắt Hỷ Nhi nên nóng lòng muốn gả Hỷ Nhi đi sao? Hỷ Nhi không muốn xa huynh trưởng và mẫu thân”.
Những giọt nước mắt trong như ngọc trượt xuống khuôn mặt xinh đẹp, Tiêu Lâm thấy em gái xinh đẹp như vậy khóc thì tự nhiên cũng thấy đau lòng.
Dịch Quy bên cạnh cũng không khác là bao, thậm chí còn thất thần hơn cả Tiêu Lâm.
Bạch Khởi không ngờ Tiêu Lâm đột nhiên ra quyết định như vậy, vừa định nói gì đó, Tiêu Lâm lại xua tay: ‘Muội muội, đứng dậy trước đã. Ta không nói bây giờ sẽ gả muội đi. Khi lớn lên, nếu muội gặp được người mình thích, lúc đó gả đi cũng chưa muộn”.