Chương 321: Ý ngươi là Tân Phượng Uyển?
“Các ngươi không thả ta ra, ta sẽ gọi hộ vệ của ta!”
Đúng lúc Tân Nam và đám thị vệ đang giằng co, Tân phu nhân sau khi biết tin liền chạy tới, muốn đánh Tần Nam một trận: “Nếu ngươi dám mang tên khốn Tiêu Lâm đó về gây chuyện, ta sẽ đánh chết ngươi!”
Nói xong, Tân phu nhân đánh Tần Nam ngất đi.
Bà ta hít sâu một hơi, hạ lệnh: ”
Lục soát toàn bộ phủ! Đồng thời phái người đi tìm kiếm bên ngoài!”
“Vâng!” Tân phủ lại hỗn loạn.
Trong Thanh Viên thư phòng, Tiêu Lâm và Dịch Quy đang nhàn nhã uống trà.
Cách nấu trà của Đại Nguy không phù hợp với khẩu vị của Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đã dạy Dịch Quy kỹ thuật pha trà của Hoa Hạ, trà ngon hơn nhiều, Dịch Quy. hết lời khen ngợi.
“Chủ nhân, Tào phủ phái người tới giao thứ này”.
Bạch Khởi đưa ra một túi vải nặng.
Tiêu Lâm cầm lấy rồi đổ ra xem, bên trong có một tấm thương bài và một công văn của quan phủ.
Có thứ này, Tiêu Lâm giờ đã có thể mở một tửu lâu. “Tại sao Tào đại nhân không đợi ta đích thân đến thăm Tào phủ?”
“Tào đại nhân nói đã đợi chủ nhân, nhưng chủ nhân quá bận rộn không thể gặp được, cho nên ngài ấy đã phái người đến giao thứ này trước”.
Ồ… Tiêu Lâm cầm lấy tấm thương bài suy nghĩ một lúc. Thứ này được làm bằng đồng, giá trị không lớn. Có điều để có được thứ này rất khó khăn, chỉ những người có quyền lực mới lấy được nó. Điều đó mới khiến nó có giá trị cao.
Quyền lực cộng với kinh doanh là con đường bất khả chiến bại!
Tào Hành Chi có bản lĩnh lấy được tấm thương bài rất hiếm có này là do ông ấy dùng quyền lực của mình để tư lợi sao?
“Thúc tổ, e rằng thúc tổ không biết, thương bài đối với Tào đại nhân thật sự là chuyện nhỏ”.
Tiêu Lâm vẫn im lặng, mối quan hệ giữa Tào Hành Chi và hoàng đế quả thực không phải bình thường. Tiêu Lâm cố tình đặt thương bài ở bên trái vì bên tay phải là thánh chỉ trống do Văn giáo dụ để lại.
Thương bài là tiền, Văn Hàn luôn dạy Tiêu Lâm rằng tiền và tri thức phải tách biệt, nếu không tri thức sẽ bị vấy bẩn.
Văn Hàn ngày mai sẽ được an táng, quan tài được đặt ở trong sân. Tiêu Lâm canh gác suốt đêm. Hoàng đế lệnh cho hắn chủ trì tang lễ. Ban ngày hắn huấn luyện hộ vệ, sau
đó còn đi tới phủ hộ vệ làm việc, ban đêm xử lý việc tang lễ, lúc này thật muốn hút một điếu thuốc!
Tiêu Lâm hai mắt sáng lên, thuốc lá? Đàn ông làm sao có thể thiếu thuốc lá? Có thuốc lá, việc kinh doanh tửu lâu của hăn chắc chắn sẽ bùng nổi
Trong danh mục nhập khẩu, ngoài ớt và các loại gia vị dùng để nấu ăn còn phải có thuốc.
Hắn định cầm danh sách này đi đến gặp Đồng tri thư của Tri Nghĩa Đường, lần trước hắn đã lấy được ớt từ cô ấy, chắc chắn thuốc lá, hạt tiêu và gia vị cũng sẽ không khó.
Khi Tiêu Lâm còn đang mải tính toán, Mỗ Cửu vội vàng bước vào.
Mông Ngạo mắng: “Ngươi vội vàng làm gì? Đừng quấy rầy tiên linh của Văn giáo dụ!”
Mỗ Cửu che miệng, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, nương tử của chủ nhân mất tích rồi”.
Mỗ Cửu không nhắc tới tên Tân Phượng Uyển. Cũng hết cách, chủ nhân nói, tên người nhà họ Tân không được phép nhắc đến trước mặt hắn.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Lâm là, nương tử nào cơ?
Hắn bần thần và suy nghĩ một lúc: “Ý ngươi là Tân Phượng Uyển?”
Mỗ Cửu gãi đầu ngơ ngác: “Lế nào chủ nhân còn có nương tử khác sao?”
Dịch Quy cười lắc đầu: “Chủ nhân người đương nhiên không cớ”.
Mỗ Cửu đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Một đám người cao lớn đã đưa nương tử của chủ nhân đi!”
“Tân phủ đang hoảng loạn phải không?”
Tiêu Lâm cười đắc ý.
“Hoảng loạn! Vô cùng hoảng loạn!” Mỗ Cửu gật đầu.
“Bọn họ nhớ tới cầu xin ta rồi sao?” Tiêu Lâm đứng dậy, chuẩn bị ra tay.
“Không ạ”.
Tiêu Lâm lại đặt mông xuống: “Vậy ta nghỉ ngơi trước đã!”