Chương 59 - Chỉ có theo đoàn
“Cái gì? Tiền mua đường? Tôi có nghe nhầm không?” Vẻ mặt Lê Tiến đầy dấu chấm hỏi.
Vương Đông Quân gật đầu: “Anh không nghe nhầm đâu, muốn vào công ty thì phải đưa tiền ra đây đã.”
Lê Tiến nhìn Vương Đông Quân như thằng dở người và đây là câu chuyện hài
buồn cười nhất trên thế giới: “Mẹ nó. Đầu óc anh bị úng nước hay bị
trúng độc thế? Lớn từng này tuổi rồi tôi mới nghe tới chuyện vào công ty để tham gia đấu thầu còn phải đưa tiền trước đấy. Tôi nghi ngờ không
biết mẹ nó có phải anh thiếu tiền quá nên điên rồi không?”
“Không muốn đưa tiền thì lập tức quay đầu cút, đâu có ai ép các người phải đưa đâu.” Vương Đông Quân chẳng thèm để ý.
“Anh…” Lê Tiến tức ngực nhưng không biết phải làm sao. Với số người ít ỏi này
thì họ có lao vào cũng chẳng qua nổi, anh ta thoáng do dự rồi cắn răng
nói: “Được được được. Xem như hôm nay bố mày xui xẻo, tốt bụng bỏ tiền
ra bố thí cho đám khố rách áo ôm vậy. Làm trưởng bộ phận an ninh chắc
cũng không kiếm được bao tiền mỗi tháng đâu, cầm tạm một triệu tiêu đi.”
Anh ta rút hai tờ polyme xanh ra ném xuống đất cho Vương Đông Quân tự nhặt.
Vương Đông Quân chẳng thèm đoái hoài đến hai tờ tiền đó, anh ngước mắt lên:
“Xem thường ai thế? Chỉ có một triệu mà đòi đuổi chúng tôi đi ư? Làm thế không hợp với cái tiếng ở rể nhà họ Văn đâu đấy, rể vàng rể bạc đây
mà.”
Nhắc tới từ ở rể, Lê Tiến lại sôi máu. Anh ta nhíu mày, mất
hết kiên nhẫn nói: “Mẹ nó, rốt cuộc anh muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói
thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”
“Một người ba trăm năm chục triệu. Tổng cộng có sáu người nên thôi bớt xuống còn hai tỷ.”
“Cái gì? Một người ba trăm năm mươi triệu? Sao anh không đi cướp ngân hàng
luôn cho rồi?” Lê Tiến há miệng sắp sái cả quai hàm. Anh ta là đứa ở rể
nhà họ Văn nhưng tất cả mọi quyền lực và tiền bạc đều nằm trong tay cha
vợ Văn Đình. Tiền anh ta làm vất vả kiếm được từ công ty đều bị Văn Thư
nắm hết và mỗi tháng chỉ chia cho anh ta chưa đến bốn triệu để tiêu vặt.
Nói nghe cũng hay lắm, bảo là muốn giữ được chân đàn ông thì phải giữ được cái bóp tiền của anh ta trước.
Nên trong tay Lê Tiến chẳng có bao nhiêu tiền.
Vương Đông Quân vừa há miệng đã đòi ba trăm năm mươi triệu, cái giá đó có thể mua được một chuyến du lịch vòng quanh thế giới, thậm chí đi rồi vẫn
còn dư đấy.
“Chê đắt quá thì thôi đừng vào, cứ cút về nhà là được có gì đâu.” Vương Đông Quân đưa ra cách giải quyết cho họ.
Lê Tiến bóp phần trán đang đau nhói lên, hận không thể xé Vương Đông Quân thành từng mảnh nhỏ.
Bấy giờ, Văn Thư lại đứng ra uy hiếp Vương Đông Quân: “Anh có biết lần này
chúng tôi tới đây để tham gia đấu thầu hợp tác với quý công ty không?
Chặn chúng tôi ngoài cửa làm trễ nải việc làm ăn thì công ty các người
sẽ tổn thất bao nhiêu đây? Đến lúc đó phiền phức ập tới khiến một đám
các người phải cuốn gói gom đồ về nhà thất nghiệp thì đừng trách. Chưa
chịu cút ra nữa ha?”
Các bảo vệ quay sang nhìn nhau rồi cười khẩy nhưng vẫn đứng im không thèm nhúc nhích.
Tất cả những chuyện này đều do một tay chủ tịch bày ra, vả lại người đòi
tiền tập đoàn Văn Đình cũng là chủ tịch, liên quan quái gì mà bọn họ
phải cuốn gói về nhà? Không bao giờ có chuyện đó luôn.
Thấy thế,
Văn Thư tức giận giẫm giày cao gót xuống sàn cồm cộp: “Các người điếc
hết rồi hả? Cút ngay không hay đứng đây chờ tôi tặng cho mỗi người một
cái tát?”
“Cô dám không?” Đội trưởng đội bảo vệ đứng trước mặt Văn Thư và đanh mặt nhìn cơ ta.
Chỉ cần Văn Thư dám manh động giở trò thì bọn họ sẽ cho cô ta biết thế nào mới là lễ độ.
Văn Thư hoảng hốt lùi lại trốn sau lưng người nhà mình. Đây là lần đầu tiên cô ta trông thấy bảo vệ thái độ như thượng đế không chịu nói lý lẽ gì
thế này.
Vương Đông Quân nhìn thời gian trên màn hình điện thoại
rồi tốt bụng nhắc nhở: “Chỉ còn mười phút nữa là buổi đấu thầu sẽ được
diễn ra, có bỏ tiền ra để vào hay không thì cũng phải nghĩ nhanh nhanh
lên.”
Nghe thế, bà lớn nhà họ Hạ đứng hóng hớt cả buổi bèn quay
sang nói với mọi người: “Thôi đừng đứng đực mặt ra ở đây nữa, chúng ta
mau vào trong đi để không phải lỡ giờ, đến muộn buổi đấu thầu sẽ để lại
ấn tượng xấu trong mắt bất động sản Vạn Lộc đấy.”
Đám đông lục tục nối đuôi nhau vào công ty bất động sản Vạn Lộc.
Vương Đông Quân bèn gọi lại: “Tôi cho các người đi vào chưa?”
Hạ Huy nheo mắt: “Cái gì. Cậu muốn đòi cả tiền của chúng tôi ư?”
Vương Đông Quân gật đầu.
Hạ Hưng lập tức mất hết kiên nhẫn: “Vương Đông Quân, cậu điên rồi đúng
không? Nhà họ Hạ tham gia buổi đấu thầu này thì cả gia đình đều được
lợi, bây giờ cậu lại đứng đây đòi tiền, cậu có xem lợi ích của gia đình
này ra gì không?”
Vương Đông Quân lạnh lùng cười khẩy: “Này. Đừng có tưởng ai cũng có ham muốn quen biết với các người. Mới mấy phút
trước còn bô bô nói Vương Đông Quân này không phải là người của nhà họ
Hạ cơ mà, từ nay về sau chẳng liên quan quái gì đến gia đình các người
nữa cơ mà. Nên lợi ích của nhà họ Hạ thì liên quan gì đến tôi? Đừng lắm
lời vô nghĩa nữa khi tôi đã nói rất ràng rồi. Muốn vào thì một người ba
trăm năm mươi triệu, không được thiếu một đồng xu cắc bạc nào.”
Mặt mũi người nhà họ Hạ đỏ bừng lên, biết vậy hồi nãy họ đã không nói những lời đó rồi.
Hạ Huy không cam tâm chỉ vào Hạ Niệm Chân: “Thế nó thì sao? Cậu tính tiền cả nó ư?”
“Vợ tôi muốn vào lúc nào cũng được, không lấy tiền.”
“Mẹ nó thứ tiêu chuẩn kép gì thế này?” Hạ Điệp lên tiếng xỉa xói.
“Ồ, câu trả lời chính xác này. Đây là tiêu chuẩn kéo hay còn gọi là bao che người nhà, không phục thì lại đây đánh tôi đi.”
Người nhà họ Hạ tức sắp bốc khói.
Nhưng họ không thể bỏ qua buổi đấu thầu này được.
Bỏ tiền để vào thì lại tiếc.
Cuối cùng, tất cả mọi người đành phải nhìn bà cụ với ánh mắt cầu cứu, nhờ bà đưa ra quyết định.
Bà Hạ nhìn Vương Đông Quân với đôi mắt độc ác như rắn hổ: “Thằng ranh con. Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm trứng đấu với vịt hả. Hôm nay
bà già này sẽ chấp nhận nhượng bộ trước, đến khi nhà họ Hạ giành được
gói thầu này thì tôi xem cậu còn hống hách thêm bao nhiêu ngày nữa.”
Rồi quay sang Hạ Hưng bảo ông ta trả tiền.
Bảo vệ của Vương Đông Quân đã chuẩn bị sẵn máy quẹt thẻ, Hạ Hưng đau lòng
quẹt hết một tỷ tám bao gồm bà cụ bà họ Hạ, Hạ Hưng, Hạ Vương, Hạ Điệp
và Hạ Huy.
Gói thầu còn chưa tới tay mà một tỷ tám đã mọc cánh bay đi rồi.
Quẹt thẻ xong, nhà họ Hạ được cho vào trong.
Hạ Niệm Chân hơi lo lắng: “Anh làm thế liệu có phiền toái gì không? Nhỡ các quản lý cấp cao công ty anh biết chuyện này thì…”
Vương Đông Quân cho Hạ Niệm Chân ánh mắt yên tâm: “Có anh ở đâu thì chẳng có
chuyện gì xảy ra được đâu, em chỉ cần tập trung tham gia đấu thầu là
được rồi. Anh ở đây cổ vũ em ha.”
Hạ Niệm Chân gật đầu theo chân vợ chồng Hạ Đường vào công ty.
Về phần vợ chồng Hạ Đường thì suy cho cùng đều là cha mẹ Hạ Niệm Chân nên không lấy tiền, cứ vào thẳng thôi.
Thấy người nhà họ Hạ đã vào hết, Lê Tiến hơi sốt ruột. Nếu tập đoàn Văn Đình đến muộn, bị công ty bất động sản Vạn Lộc lướt qua trong buổi đấu thầu
thì hơi cho nhà họ Hạ quá rồi?
Nghĩ thế, anh ta đành phải cắn
răng nói với Vương Đông Quân: “Xem như anh được, ba trăm năm mươi triệu
thì cứ thế đi. Tôi sẽ vào đó cùng với vợ mình, những người còn lại có
thể đứng bên ngoài chờ, hai người bảy trăm triệu thôi đúng chứ?”
“Xin lỗi nha, các người kéo tới đây sáu người thì phải đưa hết tiền của sáu
người chúng tôi mới cho vào. Vì chúng tôi chỉ bán vé đoàn thôi, không
tính vé lẻ.” Vương Đông Quân lắc đầu nói.
Lê Tiến hoa mắt chóng mặt.
Có thể nói Vương Đông Quân có đủ mọi lý do lý trấu để moi tiền, đê tiện không gì sánh được.
Thấy thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua, họ không thể lần lữa ở đây thêm nữa.
Dù lòng rất bức bối khó chịu nhưng họ buộc lòng phải chọn cách tiền đi thay người.
Cuối cùng, Văn Thư đã nghiến nát răng nói với Vương Đông Quân: “Hai tỷ thì
hai tỷ. Mau cầm rồi cút đi, nếu không sau này đến lượt chúng tôi trả thù thì anh chẳng còn mạng để tiêu nữa đâu.”
Cô ta lấy thẻ ra quẹt hai tỷ.
Vương Đông Quân cho người vào.
Tập đoàn VănĐình rầm rộ đi vào tòa nhà công ty, một giây trước khi họ kịp
vào thang máy thì Vương Đông Quân lại vẫy tay cười nói: “Hình như tôi
quên báo, lát nữa ra vẫn còn một lần tiền nữa đấy nhé, nhắc nhẹ cái thôi ha.”
Người tập đoàn Văn Đình: Chúng tôi có một đống thứ tục không biết có nên văng ra không.